Thu dọn xong ám khí Đường Môn, Đường Tam kết thúc những khóa ngày tu luyện với Độc Cô Bác. Mang theo Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ bên trong đã chuẩn bị đủ các cực phẩm tiên thảo cho đồng đội cùng Độc Cô Bác đáp ứng trở thành cố vấn cho học viện Sử Lai Khắc, Đường Tam bước trên còn đường trở về Sử Lai Khắc.
Trùng Địch xoay lượn, ba cái ngân linh leng keng leng keng vang không ngừng. Thẩm Tu thở dốc nằm trên mặt đất, trên người mặc bộ Ngũ Độc tăng thủ màu tím sẫm, xi linh trang phục phát ra huỳnh quang nhàn nhạt. Liếc nhìn thời gian trên hệ thống, Thẩm Tu bi phẫn ‘meo’ một tiếng. Thật đáng sợ, nửa năm qua y làm vẫn chiến đấu được vậy! Đầu tiên là cùng ngân bạch quang ảnh đánh nhau, sau đó luyện tập năng lực truy đuổi với mấy mấy cái quang ảnh nữa, cuối cùng phụ trợ một thâm lam quang ảnh đối kháng một ngân bạch quang ảnh khác. Mỗi lần y đánh tan một quang ảnh đều sẽ hóa thành quang mang trị liệu cho y. Tinh thần căng tới cực hạn liền tiêu tán để lại thời gian Thẩm Tu nghỉ ngơi. Đương nhiên loại huấn luyện cực hạn điên cuồng này giúp cho khả năng nắm bắt thời cơ của Thẩm Tu càng thêm tinh chuẩn. Trình độ chạy trốn cũng tăng lên cấp độ thượng thừa ╮(╯▽╰)╭.
Không gian màu trắng rộng lớn đột nhiên nổi lên ánh sáng nhu hòa, một đạo quang mang chiếu lên chời Thẩm Tu, người vốn mệt mỏi nhanh chóng rút đi, hồn lực trực tiếp nhảy lên một bậc. Không đợi Thẩm Tu kịp phản ứng y đã bị truyền tống ra ngoài, ngây ngốc nằm trên cỏ xanh nhìn bầy trời xanh thẳm.
“Ta ra rồi?” Lẩm bẩm một tiếng, Thẩm Tu mở miệng: “Rốt cuộc cũng ra rồi!”
“Tiểu Tu!” Tiếng nói ôn hòa quen thuộc vang lên, Thẩm Tu chớp mắt quay đầu lại. Lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt trầm tĩnh ôn hòa: “Tam ca! Ngươi về rồi!”
Người tới đúng là Đường Tam. Hắn đi đến bên Thẩm Tu, ngồi xuống bên cạnh, tươi cười sủng nịch ôn nhu: “Ra rồi? Mệt không?”
“Còn ổn…” Thẩm Tu xoay người một cái trực tiếp lăn vào người Đường Tam, đầu gối lên đùi hắn, cười ngây ngốc, mắt hoa đào thỏa mãn cong lên: “Tam ca thì sao, lão quái vật Độc Cô Bác kia có gây có dễ ngươi không?”
“Độc Cô tiền bối là người khá tốt.” Đường Tam bật cười ôn nhu. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt tinh tế của Thẩm Thanh Tu, đặt lên trán y một nụ hôn, phảng phất mang theo thành kính cùng yêu thương. Thẩm Tu mắt trừng lớn, thấy bộ dáng Đường Tam vẫn cực kì tự nhiên thoải mái, con ngươi có chút ảm đạm đi. Đại khái việc này là cử chỉ Đường Tam đối với đệ đệ, y nghĩ nhiều cái gì? Cười tự giễu, thanh âm không chút gợn sóng đối mắt với Đường Tam: “Tam ca, ngươi kể ta nghe chút đi. Mấy chuyện lúc ngươi ở Độc Cô Bác.”
“Được.” Đường Tam mát xa da đầu cho Thẩm Tu, cười đáp: “Khi đó ta đang ở trong rừng cây…”
Bên tai là thanh âm ôn hòa của Đường Tam, giống như có cảm giác an ủi, đôi mắt Thẩm Tu dần khép lại, suy nghĩ lâm vào bóng tối.
Thiếu niên trong ngực dần hít thở vững vàng, Đường Tam hơi chúi đầu. Nhìn khuôn mặt người ngủ say, khóe môi nhanh chóng xẹt qua một ý cười.
“Ngh…” Mi dài khẽ động. Thẩm Tu từ trong bóng tối tỉnh dạy, theo bản năng phóng xuất ra Võ Hồn, đột nhiên nhớ ra mình đã từ trong phòng trắng kia đi ra còn gặp được Đường Tam. Người vốn căng thẳng dần thả lỏng, lười biếng nằm trên giường ngáp một cái.
Từ từ, trên giường?
Thẩm Tu nhìn quanh bốn phía. Y đúng là đang ở trong phòng học viện Sử Lai Khắc. Y nhớ hình như mình đang nghe Đường Tam kể chuyện thì ngủ? Trời ạ. Thẩm Tu che mặt. Y thật là mất mặt aaa!
Tiếng cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Đường Tam tay nâng chiếc khay tiến vào. Nhìn thấy Thẩm Tu ngồi trên giường mà tai ửng dỏ không nhịn được cười khẽ: “Tiểu Tu, đói bụng không. Ngươi đã ngủ nguyên buổi chiều rồi. Đến đây, ăn cơm chiều.”
Thẩm Tu ngồi ở mép giường, ăn từng ngụm đồ ăn, vẻ mặt thỏa mãn: “Tam ca ngươi biết không…ưm… Ăn ngon. Ở căn nhà đó ta không thấy đói… Thật thần kì nha…”
“Ăn từ từ, coi chừng nghẹn.” Đường Tam sờ đầu Thẩm Tu, đôi con ngươi như hàm chưa tất cả nhu tình.
Thẩm Tu ngượng ngùng đỏ mặt, rũ mắt thả chậm tốc độ ăn. Không biết vì sao, Tam ca hôm nay rất thích làm ra mấy hành động mờ ám khiến dễ khiến người ta hiểu lầm… Thật kì quái… Thẩm Tu khó hiểu nhíu mày.
Đường Tam thấy Thẩm Tu ăn xong, dọn dẹp chén đũa đi ra cửa. Rất mau đã trở lại: “Tiểu Tu, hồn lực hiện tại cỡ nào rồi?”
“Ta rất chăm chỉ tu luyện nha~” Thẩm Tu cười ngâm nga ngẩn đầu nhìn Đường Tam đứng trước mặt: “Đã cấp ba mươi lăm!”
“Tuyệt vời!” Đường Tam vuốt cằm bộ dạng trầm tư: “Như vậy, ngươi muốn khen thưởng thế nào?”
“Tam ca, ta có thưởng hả?” Hai mắt Thẩm Tu sáng ngời: “Ta muốn thưởng ha ha ha…”
Đường Tam đột nhiên tiến về phía trước, tay phải giữ chặt ót y dâng lên một cái hôn. Tiến quân thần tốc lấn Thẩm Tu ngây cả người. Một cái lưỡi trơn trượt vào.
“!” Phát triển kiểu này là cái gì!
Thẩm Tu vô lực bắt lấy vạt áo Đường Tam, bị bắt ngửa đầu thừa nhận. Đôi con ngươi khép hờ, sợi chỉ nhỏ từ khóe môi chảy xuống.
“…Tam, Tam ca, ngươi…” Nửa ngày, Đường Tam mới buông Thẩm Tu ra, yêu thương ở bên môi y mổ một cái. Thẩm Tu thở dốc, hai má ửng đỏ: “Tam ca, ngươi tại sao…”
“Tiểu Tu.” Ánh mắt Đường Tam tràn đầy nhu tình, tiếng nói khàn khàn mê người: “Tiểu Tu. Ta đã suy nghĩ cẩn thận. Thật ra ta đối với ngươi vốn không có tình cảm huynh đệ gì! Tiểu Tu, ta thích ngươi!”
Đại não Thẩm Tu triệt để chết máy. Đột nhiên có một kinh hỉ lớn như vậy đánh cho ngu người, chỉ ngơ ngác chớp mắt nhìn Đường Tam.
“Xin lỗi tiểu Tu, ta nhất thời không khống chế được.” Sắc mặt Đường Tam ảm đạm đi: “Ngươi, tiểu Tu, ta sai rồi. Ta không nên có tâm tư như vậy với ngươi… Ta… Nhưng mà, ta thực sự thích ngươi… Ngươi đừng chán ghét ta… Tiểu Tu, ta vẫn là Tam ca của ngươi. Hôm nay ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
Giống như cả người mất hết sức lực, Đường Tam miễn cưỡng cười. Buông Thẩm Tu ra, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
“Chờ đã!” Thẩm Tu đột nhiên giữ chặt tay Đường Tam. Đường Tam xoay đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Tu buông mắt, một nửa khuông mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ biểu tình trên mặt y.
Cánh môi Thẩm Tu hé mở.
“Ngươi…”