*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai viên hồng bảo thạch khiến ông chủ Ma tộc yêu tiền trên mặt còn đau lòng trong nháy mắt đã thu hồi về, nhìn về phía Bạch Tử ánh mắt lóe sáng, trên mặt nở nụ cười nịnh hót, hắn một bên đem bảo thạch nhét vào trong ngực của mình, một bên ngoài miệng còn nói: “Không cần nhiều như vậy, ngài thật đúng là khách nhân cực kỳ hào phóng.”
Bạch Tử khóe miệng co giật, phất tay ra hiệu ông chủ Ma tộc có thể rời đi.
Thỏa mãn che giấu hồng bảo thạch vào trong ngực, ông chủ Ma tộc phi thường nghe lời xoay người tung ta tung tăng rời khỏi.
Mà bên này, Chi Bằng cùng Mạc Lâm cũng từ trong phòng đi ra, bọn họ không biết lúc nãy đã phát sinh chuyện gì, có điều bọn họ nhìn thấy Thiên Dịch cùng Thường Cảnh sắc mặt không được tốt, cũng hiểu là chuyện không mấy tốt đẹp gì.
Liếc mắt nhìn lẫn nhau, hai người đều yên lặng đứng ở một bên.
Tất cả mọi người đều đứng ở cửa cầu thang, không một ai tính cử động cả, thế là Thiên Dịch là người đầu tiên cử động, trực tiếp kéo vợ mình trở về phòng.
Đến nỗi ngay cả Bony, cảm thấy rất là bi kịch, hoa hoa lệ lệ bị bỏ rơi —— rõ ràng nó là con thú có hình thể to lớn nhất, theo lý mà nói độ tồn tại phải là mạnh nhất, thế nhưng mỗi ngày nó không xoát độ hảo cảm thì mọi người sẽ lơ là nó đi……
Bước từng bước nhỏ, Bony ríu ra ríu rít nhảy nhót đi theo phía sau đoàn người, nỗ lực muốn biểu hiện sự tồn tại của chính mình, có điều…… Những người phía trước sao không ai quay đầu lại xem nó một chút.
Bony biểu thị, nó tan nát cõi lòng.
Năm người một Linh Thú toàn bộ tụ tập đến trong phòng bọn họ, vốn phòng tiếp khách đã xem như là rất rộng rãi bỗng nhiên cũng khiến cho người khác cảm thấy chật hẹp cực kỳ.
Vì thế, nằm không cũng trúng đạn vẫn là Bony.
Nhận được tin tức từ người khế ước, Bony bất đắc dĩ biến nhỏ thành một cục bông, sau đó viu viu nhảy vào trong lòng ngực Thường Cảnh đã ngồi trên ghế.
—— hừ hừ, dám khi dễ ngô, không có chuyện gì, ngô vẫn còn người khế ước giống cái Nhân tộc nhỏ bé đây mà.
Tất cả mọi người lần lượt ngồi xuống, lấy bàn tròn trung tâm ngồi thành một vòng.
Thường Cảnh ngồi bên cạnh Chi Bằng, sau đó là Mạc Lâm, mà Thiên Dịch ngồi bên cạnh Bạch Tử.
Bạch Tử tay trái chống cằm mình, tay phải gõ từng nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn.
Khóe miệng hắn nhếch lên, trên mặt mang đến ý cười, ánh mắt lười biếng rơi xuống người Thiên Dịch, lên tiếng, “Ngươi định làm gì?”
Muốn bắt Bọ Phỉ, nếu bọn họ không lập một kế hoạch khẳng định sẽ không bắt được nó, cho nên trước khi lên đường, phải thương thảo vấn đề về chiến thuật.
“Không biết.” Thiên Dịch ném ánh mắt đến Bạch Tử, há miệng, nói ra ba chữ.
Bony ngoắt đuôi vung vẩy nằm ủ vào trong lòng ngực Thường Cảnh, mở miệng: “Bên người Bọ Phỉ nhất định sẽ có đám Ung Cùng đi chung, vừa đối đầu Linh Thú Bọ Phỉ cùng linh thú cấp thấp Ung Cùng, phần thắng là phi thường thấp nha.”
Bony tùy ý nói, ánh mắt nhìn Bạch Tử cùng người khế ước của mình xoay một vòng, khẽ hừ một tiếng xem thường, đả kích bọn họ nói: “Chỉ bằng nhữ cùng người khế ước của ngô mà muốn đánh bại Bọ Phỉ, quả thật là quá sức viễn vông.”
Thường Cảnh nghe xong, dùng tay gõ lên đầu Bony một cái.
“Mi đừng có đả kích bọn họ, mi cũng là Linh Thú, mi hẳn phải biết nhược điểm của Bọ Phỉ nằm ở đâu.” Cùng là Linh Thú, hơn nữa đã sống lâu đến như vậy, đều đã thành tinh, cái con Kỵ Hành thú trong lòng ngực này luôn luôn thích trào phúng nhất định nó sẽ biết được điều này.
“Ngô mới không thèm nói!” Mũi hừ một tiếng, Bony tiếp tục dùng dáng vẻ xuẩn ngốc rầm rì, “Có điều nếu nhữ cầu ngô, ngô sẽ cân nhắc vấn đề này.”
Thường Cảnh: “……” Mạnh mẽ chà xát Kỵ Hành thú tròn vo như cái bánh dango*, chỉ cảm thấy rất muốn đánh nó…… Cái loại cảm giác ngốc nghếch này, thật muốn ra tay nha.
*Dango (団子, Đoàn tử) là một loại bánh trôi của nền ẩm thực Nhật Bản được làm từ bột nếp (mochiko). Bánh này thường được uống với trà xanh. Người ta thường ghim 3, 4 viên đoàn tử vào que tre. (Nguồn: Wikipedia.)
Bạch Tử nghe xong đoạn đối thoại giữa Thường Cảnh cùng Bony, liền đem ánh mắt của chính mình rơi xuống trên người vẫn còn đang ôm một con Linh Thú không có cảm giác uy phong lẫm liệt một chút nào, xì một tiếng, lạnh nhạt nói: “Ta nhìn ngươi cũng hiểu là không biết gì rồi, ngươi nhìn ngốc đến như vậy, chắc chắn chỉ số thông minh sẽ không cao.”
“Ai nói ngô không biết, nhược điểm của Bọ Phỉ không phải là sợ nước……” Đột nhiên hiểu được mình đã nói ra điều gì đó, Bony ngay lập tức nhấc chân trước che miệng lại, đôi mắt căm hờn nhìn Bạch Tử cười ha ha, “Thú tộc đê tiện, lại dám dùng phép khích tướng.”
“Thế mới bảo ngươi đúng là ngu ngốc.” Bạch Tử buông tay, ánh mắt chế nhạo nhìn Bony.
Bị gắn mác ‘vừa ngốc lại không thông minh đã thế còn dễ dàng bị khích tướng’ những lời này làm Bony bị tổn thương sâu sắc, trong nháy mắt nó liền uể oải.
Thường Cảnh nhìn dáng vẻ Bony, ánh mắt ánh lên ý cười.
Đưa tay an ủi sờ lên đầu Kỵ Hành thú, vuốt nhẹ vuốt nhẹ, rất mềm mại, rất ôn nhu.
Bony được sờ tâm tình rất khoan khoái, thoắt một cái đã không còn thấy dáng vẻ uể oải nữa, trong nháy mắt lại tràn đầy sức sống trở lại.
“Xì, Thú tộc ngu xuẩn, chỉ số thông minh của nhữ mới thấp đó!” Nó ngẩng đầu mình lên, “Ngô được khen ngợi là Linh Thú có chỉ số thông minh cao nhất.”
Đại khái là do Bony có dáng vẻ xuẩn ngốc khiến không khí đang có chút căng thẳng ngột ngạt trong nháy mắt hòa hoãn đi không ít.
Chi Bằng che miệng lại cười, mi mắt uốn cong vốn dung nhan rất bình thường đột nhiên như được tỏa sáng.
Bởi vì không có cách nào phát ra âm thanh, nên khi Chi Bằng cười khoa trương, cũng chỉ làm rung nhẹ bờ vai chính mình.
Bạch Tử ngồi ở đối diện Chi Bằng, nhìn người đối diện mình vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên cười lên thật vui vẻ, trong ánh mắt nhanh chóng lướt qua một tia nào đó, có điều rất nhanh liền biến mất, hắn ở trong lòng âm thầm nghĩ: Thật sự là quá kỳ quái, rõ ràng kỳ phát tình của Thú tộc vẫn còn xa lắm kia mà.
Trở lại chuyện chính, trải qua giai đoạn Bony điều tiết trung hòa, bầu không khí rõ ràng không còn bức bối như trước nữa.
“Nếu đã biết nhược điểm Bọ Phỉ, như vậy liền dễ làm hơn rất nhiều, chúng ta chỉ cần đưa nó dẫn đến chỗ nào có nước là được rồi.” Bạch Tử ngôn ngữ khẳng định, trong giọng nói, cũng nhiều hơn xác định một chút.
“Nhưng mà, Bọ Phỉ là Linh Thú, nó giống như Bony vậy, nó sẽ đi theo các người sao? Khi nó biết nhược điểm của mình là gì, nó phải cách nguồn nước rất xa mới đúng.” Thường Cảnh nghiêng đầu, đem nghi vấn của mình ra nói.
“À……” Bạch Tử ngây người ra một lúc, giơ tay sờ lên cằm mình, giảng đạo: “Nói cũng đúng.”
Chi Bằng cùng Mạc Lâm hai người đều mở to mắt mê man nhìn bọn Thường Cảnh, như đang lạc vào trong đám mây, hoàn toàn không biết tình hình ở bên ngoài.
Đối với chuyện trước đó đã xảy ra hai cha con Chi Bằng cùng Mạc Lâm đều không biết, bọn Thiên Dịch nói những thứ này quả thật cứ như đang đọc một quyển sách.
Có điều Chi Bằng vẫn nắm bắt được trọng điểm, cậu đại khái đã đoán được mấy người trước mặt này, đang thương lượng cái gì.
“Bọ Phỉ…… Là cái gì? Ung Cùng, lại là cái gì?” Chi Bằng mở to đôi mắt trong suốt, chấm vào nước viết chữ lên mặt bàn hỏi ra vấn đề của chính mình.
Thường Cảnh nhìn thấy vấn đề của Chi Bằng, đối diện với ánh mắt tò mò của Chi Bằng, ôn hòa mỉm cười, trả lời: “Bọ Phỉ là một loại Linh Thú, bọn họ gọi Bọ Phỉ là Ôn Dịch thú, mà Ung Cùng, chính là những con linh thú cấp thấp đã vây xung quanh thôn làng Nhân tộc trước đây.”
“Thế không phải chúng nó rất nguy hiểm ư!” Chi Bằng đôi mắt trừng lớn, vội vàng khoa tay, “Những con Ung Cùng kia thật là lợi hại, ân nhân các người muốn đối đầu với chúng nó sao?”
Chi Bằng mãi mãi sẽ nhớ tới những sinh vật khủng bố kia đã hướng về phía cậu, nếu không có cha thế cậu cản một hồi, chỉ sợ cậu hiện tại đã sớm mất mạng rồi.
“Đúng vậy, rất nguy hiểm, nhưng chúng ta không thể không làm như vậy.” Đây là Bạch Tử nói, hắn chống nửa bên gò má nhìn chằm chằm Chi Bằng, cười hì hì nói: “Nếu chúng ta không hợp sức tiêu diệt chúng nó, sẽ càng có nhiều thôn làng chịu bị công kích nha.”
Chi Bằng nhìn về phía Bạch Tử, sau khi đối mặt với đôi mắt đối phương liền nhanh chóng cúi đầu xuống, hai lỗ tai đỏ chót, đây là giống cái biểu hiện ra cho giống đực xem, bản năng thẹn thùng mắc cỡ, đặc biệt là đối phương chính là một giống đực mạnh mẽ.
Mạc Lâm ở một bên nhìn dáng vẻ con trai mình, trong ánh mắt chỉ toàn là ý cười.
Ông rất là vui mừng.
Vừa lòng nhìn Chi Bằng hai lỗ tai đỏ chót, Bạch Tử đưa mắt một lần nữa chuyển hướng về phía Thiên Dịch, hỏi: “Ngươi đã thức tỉnh linh lực, có linh lực hệ thủy không?”
“Không biết.” Thiên Dịch cau mày suy nghĩ rất lâu, mới trả lời: “Từ lúc ta đi đến nơi này, chỉ mới thử hỏa linh lực, phong linh lực còn có mộc linh lực.”
Bạch Tử thở dài một hơi, “Vậy thì nguy rồi.” Bởi vì hắn chỉ mới thức tỉnh, cũng là hỏa linh lực cùng phong linh lực.
Cứ như vậy, cho dù có biết được nhược điểm thì cũng không thể xuống tay hay sao?
Thường Cảnh cũng nhíu mày suy nghĩ, khoa học hiện đại có rất nhiều trường hợp tạo ra mưa nhân tạo, nhưng yêu cầu cần thiết nhất phải có băng khô (trạng thái CO2 cố định) hỗ trợ, tuy rằng cổ đại cũng từng có ‘mưa nhân tạo’, thế nhưng điều kiện địa lý nhất định mới có thể làm được.
Mà nơi này…… Thường Cảnh thất vọng lắc đầu.
Y đã đi tới thế giới này mấy tháng rồi, nhưng vẫn chưa từng thấy mưa một lần nào, y như muốn hoài nghi, thế giới này thật sự có mưa hay không?
Không thể đột phá từ nơi này, Thường Cảnh trực tiếp đem mưa nhân tạo từ trong đầu mình vứt ra ngoài, ngược lại bắt đầu nhớ tới phương pháp của mình.
Thế nhưng, phương pháp này cũng ít thành công.
Vì thế, Thường Cảnh cảm nhận sâu sắc, trước khi xuyên qua thì phải học cho thật giỏi, như vậy y mới có thể từ trong các tập tài liệu tìm kiếm khoa học kỹ thuật để có thể giúp thời đại không đủ phát triển này bắt đầu tạo ra mưa và gió.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.
Từ từ, năng lực hệ mộc…… Mộc, cái kia không phải là cây sao?
Thường Cảnh đôi mắt liền sáng lên.
Y phi thường kích động kéo cánh tay Thiên Dịch, ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn mở miệng: “Anh nghĩ ra rồi, anh biết phải làm sao có nước rồi.”
Dáng vẻ hưng phấn khiến tất cả mọi người đều hấp dẫn đến trên người mình, Chi Bằng đôi mắt rất sáng, cậu nhìn Thường Cảnh, vẻ mặt hoàn toàn kính nể.
Bony nằm rút vào trong ngực Thường Cảnh cũng mở mắt ra thoáng nhìn giống cái Nhân tộc, khẽ hừ một tiếng một lần nữa nằm sấp xuống phía dưới, hai móng trước giao hòa để đầu của mình gối lên trên.
Hừ, còn có phương pháp nào sao.
Chẳng lẽ còn có thể hô mưa gọi gió à?
Thường Cảnh kích động, đồng thời Bạch Tử vẫn ném ra câu nói đả kích, “Này, ngươi thật sự có biện pháp sao? Phải biết Bọ Phỉ nhất định tuyệt đối sẽ cách xa nơi có nguồn nước.”
Thiên Dịch trừng Bạch Tử, lúc này mới đem ánh mắt một lần nữa nhìn xuống Thường Cảnh cầm lấy cánh tay mình, ôn thanh nói: “Ừ, Tiểu Cảnh cứ nói.”
“Thiên Dịch, không phải cậu có thể điều động cành cây dây leo để cậu sử dụng sao? Vậy còn nguyên cả cái cây, có thể không?”
Thiên Dịch khẽ gật đầu, “Có thể.” Có điều lại nghi ngờ nói: “Nhưng mà, có ích lợi gì?”