“Thiên Dịch, cậu phải tin tưởng chính mình, mà anh cũng sẽ tin tưởng cậu!” Trên mặt lộ ra ý cười sáng lạn, Thường Cảnh nói: “Vì thế, Thiên Dịch cũng phải tin tưởng anh, đối với anh phải có lòng tin chứ?”
Thường Cảnh vẫn chưa nhận ra khi mình nói đến câu cuối giọng nói có chút làm nũng.
Nhất thời tắt tiếng, Thiên Dịch nghĩ, cậu phỏng chừng vĩnh viễn cũng không có cách nào từ chối lời thỉnh cầu từ vợ mình, từ lúc ánh mắt cậu nhìn thấy vợ là đã biết không thể rồi.
Cậu bắt đầu cảm thấy, người ngồi ở trước mặt cậu, đang bắt đầu từng thời từng điểm phát sáng, hơn nữa càng ngày càng lóng lánh, hấp dẫn người khác.
Biểu hiện khẽ biến, Thiên Dịch đưa tay đem người trước mặt ôm vào trong lòng ngực.
Cúi đầu, Thiên Dịch chuẩn xác bắt lấy môi Thường Cảnh, cũng giống như ở khách điếm hôm đó, cậu vẫn chỉ như vậy chạm vào môi mà thôi.
Nhưng mà, tiếp xúc như vậy tựa hồ không thể thỏa mãn dục vọng của cậu, thế là, Thiên Dịch vô sư tự thông* học được cách dùng đầu lưỡi miêu tả cánh môi Thường Cảnh, nụ hôn này, đã bắt đầu trở nên không thuần khiết như lúc ban đầu……
*Vô sư tự thông: không được thầy cô dạy bảo nhưng vẫn tự hiểu.
Học được cách miêu tả cánh môi, kế tiếp, Thiên Dịch liền rất tự nhiên nỗ lực đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng người mình đang ôm vào trong lòng ngực —— bởi vì cậu đang rất vui sướng nên muốn làm sâu sắc thêm nụ hôn này.
Thường Cảnh bị Thiên Dịch trong chớp mắt từ cơ bản nhất chỉ là môi chạm môi cho đến khi thâm nhập vào bên trong miệng hừng hực hôn sâu khiến y vẫn chưa hồi phục tinh thần lại —— vẫn còn đang trong giai đoạn khiếp sợ đây, vì thế miệng liền giương lên, tùy ý để đầu lưỡi Thiên Dịch ở trong cổ họng mình muốn làm gì thì làm.
Đợi đến khi y hoàn hồn, Thường Cảnh mới phát hiện, mình đã xụi lơ ở trong lòng ngực Thiên Dịch —— tuyệt đối giống như tư thế nhu nhược vậy.
Y từ trong đôi mắt Thiên Dịch thấy rõ hình chiếu ra dáng vẻ hiện tại của mình: Gò má đỏ chót, môi sưng đỏ, hai mắt có chút mê ly, khóe mắt hoa đào nở rộ ra rất tươi đẹp —— tất cả tập hợp lại đây, dáng vẻ này nhìn ra sao cũng không hài hòa nha.
Bị dáng vẻ lôi thôi của chính mình khiến Thường Cảnh vận dụng tay chân từ trong lòng ngực Thiên Dịch bò ra ngoài.
“À, Thiên Dịch, chúng ta đi ra ngoài xem đi, anh cả một đường đi chỉ toàn ngủ, vẫn chưa xem qua nơi này có hình dáng ra sao đâu.” Đôi mắt chuyển một vòng, Thường Cảnh lúc nói chuyện cúi đầu nhìn vạt áo mình, cũng không nhìn Thiên Dịch, có điều lỗ tai y ửng hồng vẫn có thể nhìn ra, đây là y đang thẹn thùng.
Vừa nãy lúc hôn dị thường tốt đẹp, Thiên Dịch vốn muốn tiếp tục một lần nữa, có điều cậu nhìn vợ mình đang nhăn nhó, không thể làm gì khác hơn là nhếch môi, mặc dù có chút tiếc nuối, thế nhưng cũng không thể làm cho vợ mình sợ hãi, đành để lần sau lại tiếp tục vậy.
Nghĩ như vậy, Thiên Dịch cũng xuống giường, nắm tay Thường Cảnh, hướng ra ngoài cửa.
“Ừm, vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài ngắm cảnh.”
Dọc theo con đường này, Thường Cảnh bởi vì hầu như chỉ toàn ngủ, cho nên không biết đường xá phong cảnh nó ra làm sao, mà Thiên Dịch bởi vì tâm tình mãn nhãn đều lo lắng vợ mình nếu lỡ như đi đường lại ngất đi, nên căn bản cũng không rảnh bận tâm phong cảnh bên ngoài……
Hai người đi ra khỏi căn phòng của bọn họ, nhìn thấy trong cung điện chính được bao lại, hết một tòa tiểu viện rồi đến một tòa tiểu viện, còn có đình đài lầu các. Cả tòa cung điện vắng bóng người, rất yên tĩnh, trừ bỏ tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng kêu rả rích, hầu như không còn âm thanh nào khác.
Bọn họ đi qua hành lang dài khúc chiết, đi tới dãy cuối, đập vào trong đáy mắt bọn họ, là một bức tranh vô cùng đẹp mắt —— so với kiểu cung điện phương tây lại không giống nhau, lầu bát giác, một lầu gác nhỏ cùng một dòng suối nhỏ không biết đầu nguồn bắt đầu từ đâu.
Dòng suối nhỏ chảy về phía hồ nước cách đó không xa là một tòa cung điện có vẻ rất độc lập, hình dạng phong cách kiến trúc chữ nhật trên đỉnh ngọn núi viết chữ Trung Quốc cổ đại, như mộng như ảo.
Thường Cảnh bị hình ảnh trước mắt này làm cho kinh ngạc đến ngây người, đây hoàn toàn là phỏng theo kiến trúc lâm viên Tô Châu*, mắt y liền sáng rực lên, trong lòng nổi lên tâm tình kích động —— có khả năng y sẽ tìm được đồng bạn ngay tại đây, cũng giống như y, người Thiên Triều từ địa cầu thế kỷ 21 xuyên qua đến đây.
*Tô Châu Viên Lâm: https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%B4_Ch%C3%A2u_Vi%C3%AAn_L%C3%A2m
Có lẽ do Thường Cảnh ánh mắt quá mức sáng sủa, khiến Thiên Dịch vẫn luôn để ý nhìn kỹ chợt nhíu mày.
Cậu chưa từng gặp vợ mình lại lộ ra vẻ mặt cùng ánh mắt như thế —— chờ mong, kinh hỉ, thấp thỏm……
Tay nắm lấy Thường Cảnh bất chợt nắm thật chặt, lông mày Thiên Dịch như muốn dán lại thành một đường thẳng, cậu muốn ngay lập tức kéo vợ mình xoay người rời đi nơi này, nhưng cậu lại không thể……
Trong lòng thiên nhân giao chiến, Thiên Dịch cảm giác tư tưởng mình đã hoàn toàn chia làm hai phe.
Có điều cậu cũng không có xoắn xuýt bao lâu, bởi vì có người đã đến đây.
Người đi đến tòa cung điện này chính là quản gia Louis, ông cũng là một Ma tộc.
Đi tới trước mặt Thiên Dịch cùng Thường Cảnh, hơi khom lưng xuống, lễ phép nói: “Nơi này là nơi ở của thân vương cùng vương phi, thân vương cùng vương phi đang nghỉ ngơi, hai vị, có thể đi nơi khác dạo chơi được không.”
Rất hiển nhiên, trước đó Bỉ Nặc đã công đạo cho Louis phải chiêu đãi nhóm Thiên Dịch.
Thường Cảnh nhìn thấy Louis, lập tức hỏi ngay những vấn đề xoay quanh trong đầu mình, “Xin hỏi, người thiết kế cảnh quan này, hiện đang ở nơi nào? Tôi có thể gặp gỡ người đó không?”
Thường Cảnh ánh mắt bao hàm quá chờ mong, khiến Louis rất là kinh ngạc, bởi vì cái người thiết kế ra chỗ này không phải ai khác, chính là vương phi đại nhân của bọn họ.
Mà thời điểm vương phi đại nhân thiết kế ra nó, rõ ràng có nói với ông, thế giới này, tuyệt đối sẽ không có kiến trúc thiết kế như thế, bởi vì cái thiết kế này, là độc nhất vô nhị, sẽ không ai biết đến nó.
Có điều bởi vì được Bỉ Nặc bàn giao, Louis vẫn thành thật nói ra khởi nguồn của cái thiết kế này: “Thật xin lỗi, ngài sẽ không biết người đó đâu, bởi vì đây là do vương phi của chúng tôi tự mình thiết kế, mà vương phi đại nhân, đã ngủ say gần một trăm năm.”
Trong thanh âm tiết lộ tiếc nuối sâu sắc, Louis nhớ tới chủ tử của mình, một trăm năm qua đều canh giữ một người đã ngủ say, cảm thấy cõi lòng chua xót không thôi.
Louis cung cấp thông tin khiến Thường Cảnh ngoác to miệng, quá mức kinh ngạc, nếu có khả năng, cằm của y phỏng chừng muốn rơi xuống đất rồi.
“Tiểu Cảnh!” Thiên Dịch kêu Thường Cảnh một tiếng, vẻ mặt rất khó nhìn.
“A.” Thường Cảnh quay đầu ngơ ngác nhìn Thiên Dịch, ngay lập tức hưng phấn nhảy lên, hầu như là nhảy ngay đến người trước mặt, chăm chú ôm cổ cậu, ngữ khí bởi vì quá mức kinh hỉ hài lòng mà có chút nói năng lộn xộn: “Thiên Dịch, Thiên Dịch, anh tìm được người đồng hương rồi, vương phi, vương phi, vương phi của bọn họ nhất định là đồng hương giống anh rồi.”
Thiên Dịch ôm người trong lòng ngực, vốn lông mày nhíu lại thành đường thẳng từ từ giãn ra, tuy rằng cũng chưa hoàn toàn biến mất, thế nhưng cuối cùng cũng coi như có chút tiến triển rồi.
“Tiểu Cảnh, từ từ hãy nói.” Cậu đưa tay nhẹ nhàng vỗ về lên lưng Thường Cảnh, một bên nhẹ giọng ôn nhu nói.
“Thiên Dịch, anh không còn cô đơn nữa rồi!” Hiển nhiên, Thường Cảnh vẫn còn đang chìm đắm trong hưng phấn kích động.
“Tiểu Cảnh xưa nay không một mình cô đơn, em còn có ta.” Thiên Dịch nói, ngữ khí rất kiên định.
Hai người cứ như vậy ở trước mặt Louis tú ân ái, làm cho Louis đã gần một trăm năm không cảm nhận được tình yêu ấm áp hốc mắt có chút đỏ ửng lên.
Lão đưa tay xoa đi nước mắt đọng bên khóe mắt, cảm khái nói: “Hai vị tình cảm thật tốt, cũng từng có một thời thân vương cùng vương phi tình cảm cũng như hai vị vậy, nhưng thời điểm bọn họ hạnh phúc nhất, vương phi đã hôn mê……” Câu nói kế tiếp không nói nên lời, Louis xoay mặt qua một bên, lão cảm thấy chính mình thật sự không đủ kiên cường như mình nghĩ.
Tiểu chủ nhân của lão đã chịu đựng một trăm năm cô độc là quá đủ rồi, vương phi đại nhân à, ngài khi nào mới bằng lòng tỉnh lại đây?
Louis dáng vẻ khổ sở liền gọi hồn Thường Cảnh đang trong cơn kích động hưng phấn, y chớp mắt, mới phát hiện hai tay của mình đang ôm lấy cổ Thiên Dịch, mông thì được một đôi tay đỡ lên —— lúc này y như một con gấu bông, treo trên người Thiên Dịch.
Luống cuống tay chân từ trên người Thiên Dịch lui xuống, sau khi dừng lại, Thường Cảnh đưa tay vỗ lên gò má của mình, muốn nó đừng nên đỏ bừng nữa……
Thật vất vả nhiệt độ mới chịu hạ xuống, Thường Cảnh xoay người nhìn Louis, hỏi: “Tôi muốn nhìn vương phi một chút, có được không?”
Louis lắc lắc đầu, “Thật sự rất xin lỗi, thân vương hiện tại đang ở bên trong nghỉ ngơi.”
Thường Cảnh có chút thất vọng, có điều y nghĩ, y đến vốn dĩ vì cứu vương phi, thế là cũng không nóng vội chuyện này cho lắm.
Thiên Dịch bị vứt qua một bên cảm thấy không vui, cậu nheo mắt, tiến lên một bước đem Thường Cảnh kéo về bên cạnh mình, đem tay y nắm chặt vào trong tay mình.
“Tiểu Cảnh, không phải chúng ta muốn đi dạo cảnh sắc nơi này sao? Đi thôi.” Nói xong, liền muốn kéo Thường Cảnh rời đi.
Thường Cảnh nhìn tay mình bị Thiên Dịch cứng rắn kéo đi, nhìn cậu gắt gao mím môi vẻ mặt không có biểu tình gì, bất đắc dĩ liền nở nụ cười.
Dưới chân hơi động, đã bị Thiên Dịch lôi đi.
Louis bước ở phía sau, cách bọn họ một mét không xa không chậm đi theo.
Thường Cảnh chậm rãi tới gần Thiên Dịch, mãi đến khi đi sóng vai với cậu, lúc này mới quay đầu qua, khóe mắt nâng lên, nhẹ giọng trêu ghẹo nói: “Thiên Dịch, cậu giận sao?”
Thiên Dịch: “……” Vẫn mím môi.
Thường Cảnh tiếp tục nói: “À, bởi vì khi nãy anh không để ý đến cậu sao?” Y suy đoán.
Bị nói trúng trọng điểm ánh mắt Thiên Dịch hơi chuyển động một chút: “……” Tiếp tục không nói một lời.
Thường Cảnh nở nụ cười, đôi mắt cong lên như hình dạng trăng lưỡi liềm: “Ừm, thôi được rồi, là anh sai, anh sẽ không bao giờ tái phạm nữa, sau này trong mắt anh chỉ nhìn thấy cậu, có được không?”
Thiên Dịch bước chân ngừng lại, sau đó, nhanh chóng xoay người, cúi đầu hôn lên má Thường Cảnh một cái, lúc này mới chịu mở miệng: “Ha, bây giờ Tiểu Cảnh là người của ta rồi.”
—— được rồi, vẫn là tiếp tục cường điệu câu nói này.