Lý Thừa Càn chỉ cầm xem một lúc rồi ném cho Vân Diệp, chẳng có chút lưu luyến nào, Vân Diệp cất ngọc bội vào tủ,xoay bánh xe, nhớ số rồi đóng cửa lại, dẫn mọi người ra khỏi rừng.
Vân Diệp đợi cơ hội này lâu lắm rồi, một người biết thì là bí mật, bảy người biết, bảy mươi người biết thì bí mật thành tin tức mới thôi.
Bạch Ngọc Kinh từ miệng mình truyền ra triều đình, từ đó dẫn tới vô số suy đoán, trước kia còn nghĩ cách bưng bít bí mật này, về sau phát hiện đó là hành vi cực kỳ ngu xuẩn, tò mò là thiên tinh của nhân loại, khi tất cả muốn biết bí mật gia tộc ngươi giữ một mình, gia tộc ngươi tàn vong không xa.
Vân Diệp vốn chẳng có khái niệm gì về Bạch Ngọc Kinh, sao phải vì thứ không đáng giá đó khiến Vân gia chết theo? Ngoài Lý gia, Trường Tôn gia không biết bao người hứng thú với bí mật này.
Từ khi biết tin Tân Nguyệt và Lý An Lan lại có thai, Vân Diệp liền lên lịch trình công khai Bạch Ngọc Kinh, so với vợ con mình thì Bạch Ngọc Kinh chẳng đáng bằng cái rắm, hôm nay mọi người đông đủ, mang ra cho xong.
- Ngươi cố ý, nhất định là ngươi cố ý, thấy bản thân giữ bí mật quá vất vả, nên lấy huynh đệ ra gánh giùm, không phải là kẻ tử tế. Sau này người ta sẽ nói tên tiểu tử Trường Tôn Xung cũng biết bí mật Bạch Ngọc Kinh, hay là bắt về tra khảo, nếu về sau ta xảy ra chuyện thì tám phần là vì thứ này, thực ra ta vẫn chưa biết cái gì.
Trình Xử Mặc khinh bỉ nhìn hắn:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn xem à? Ai ép ngươi chứ?
- Đương nhiên là ta muốn, không cho ta xem ta mới nổi giận, ngươi biết biết bí mật mà người khác không biết sướng cỡ nào không? Cho nên dù biết đây là một cái bẫy ta vẫn nhảy vào.
Rời mê lâm, bảy người tới thẳng nhà ăn thư viện, hôm nay bọn họ đều để bụng trống ăn cả đống hồng, biết như vậy không tốt, nhưng đang hứng chơi, ai nghĩ làm cái gì.
Người đi dạo trong thư viện ít đi rất nhiều, học sinh lớp cao đã tốt nghiệp, học sinh mới chưa tuyển, phải tới mùa xuân mới tiến hành, không có đám lưu manh lớp cao, học sinh lớp thấp càng vui vẻ, không ai tranh sân bóng, không ai bắt đi làm việc bẩn thỉu như dọn chuồng lợn, tới đồ thư quán có thể ung dung ngồi vào cái ghế trước kia không dám chiếm cứ, có thể xóa đi lời dọa dẫm trên bàn, nếu không nhìn dòng chữ " kẻ nào chiếm bàn lão phu giết cả nhà" thì còn ai có tâm tư đọc sách nữa.
Mỗi người bọn họ đều vô cùng khao khát học sinh mới tới, dày vò đám tiểu thiếu niên ngoan ngãn như chim cút đó là lạc thú lớn nhất. Nhưng năm nay có lẽ khác rồi, có một tên tiểu tử bị một đám nữ tử lăng nhục toàn thân thương tích đem thù hận vào thư viện, chuẩn bị hành trình báo thù của mình.
Biết làm sao, đánh thì không lại Thì Thì, lại không xảo trá bằng Tiểu Vũ, không điêu ngoa bằng Tiểu Nha, Tiểu Đông muôn muốn gả cho mình, Tiểu Nam luôn bắt ăn thức ăn mới chế ra, Tiểu Tây hứng thú với tiền hàng tháng của nó, Tiểu Bắc thì bình thường một chút, nhưng khi cần tới dân chủ, nó luôn thuộc phái thiểu số, con trai đi nhảy giây, hái hóa thích lắm à? Địch Nhân Kiệt có đánh chết cũng không nói với người khác mình biết thêu hoa.
Lý Thừa Càn rất muốn ở lại thư viện giống đám Lý Thái, nghe nói đêm nay mấy người bọn họ tính ăn lẩu, thuận tiện đánh nốt ván bài buổi sáng, đó là niềm vui cỡ nào, nhưng mai hắn phải tạo triều, đành ấm ức về Đông cung.
Vân Diệp, Trình Xử Mặc đang trong kỳ tân hôn, tất nhiên không hứng thú thức đêm đánh bài với bọn họ, sau khi bị bọn Trường Tôn Xung ác độc nguyền rùa cạn tinh mà chết, ai nấy về tân phòng cùng lão bà của mình. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Vào phòng tân hôn, thở phào, hai bà nương kia không có ở đây, chỉ có Tiểu Linh Đang cúi gằm mặt đợi trên giường, thấy y vào đứng dậy đi lên đón, lí nhí cái gì đó nghe không rõ rồi chạy đi lấy chậu nước.
Tiểu Linh Đang rất xấu hổ, rửa chân cho Vân Diệp đỏ mặt, giúp Vân Diệp cởi áo mặt càng đỏ, thậm chí nhìn cái giường lớn cũng đỏ mặt, Tiểu Linh Đang trước kia không như thế, sau khi tiếp nhận giáo dục trước hôn nhân dã man của Lý An Lan mới thành thế này.
- Canh hai rồi, chúng ta ngủ đi.
Vân Diệp tùy ý nói một câu làm Tiểu Linh Đang hoảng hốt rơi chậu đồng đánh choang xuống đất.
Nhìn nàng luống cuống lau nước, Vân Diệp cười bế xốc Tiểu Linh Đang lên đặt xuống giường, hôn giọt mồ hôi trên mũi nàng, lập tức cảm giác được Tiểu Linh Đang mềm nhũn ra.
Mắt nhắm tịt, môi mìm chặt, hô hấp dồn dập, tay Vân Diệp áp lên đồi ngực nàng, bóp nhẹ, đúng là cảm giác đêm hôm đó, thân thể Tiểu Linh Đang run lên, hai tay nắm chặt lấy tấm đệm phía dưới…
Thoáng cái Linh Đang đã biến thành con dê non trắng trẻo, Vân Diệp thấy máu sôi sùng sục, tiểu nha đầu này trước đó không lâu còn chẳng hiểu chút gì chuyện nam nữ, Vân Diệp rất muốn nhẹ nhàng với nàng, làm khúc dạo đầu, nói mấy lời tình tứ làm công tác tư tưởng, nhưng tấm thân xử nữ hút hồn thế kia, bầu vú mơn mởn mời gọi thế kia, đào nguyên chờ đợi thế kia, làm sao khắc chế nổi, hấp tao lao tới, vung thương tiến thẳng vào trận địa của địch...
Liên tục ba ngày, Vân Diệp đưa Linh Đang đi chơi trong Ngọc Sơn, lúc thì xem trong bãi có có thỏ con không, lúc thì ra bờ sông nhặt đá, chiều hai người nằm trên ghế tựa ở ban công nghe Vân Diệp kể những câu chuyện ly kỳ cổ quái, Tiểu Linh Đang luôn là thính giả tốt nhất, khi thì chúc phúc cho người có tình, lúc thì chảy nước mắt vì cảnh ngộ bi thảm của nhân vật chính, nghe kỵ sĩ đại chiến kẻ xấu thì khẩn trương.
Ở đời sau hai mươi tuổi là nữ tử tuổi hoa rực rỡ, nhưng ở Đại Đường, khuê nữ trên mười tám tuổi mà chưa xuất gia đều bị liệt vào có vấn đề, Tiểu Linh Đang giữ được tái tim thơ ngây, nếu như chẳng phải nàng luôn gặp được người tốt thì với tính cách nhẫn nhục chịu đựng của nàng sẽ chịu bao nhiêu đau khổ.
Nữ tử nhu nhược luôn làm nam nhân yêu thương hơn một chút, chỉ cần nhìn tới thấy bộ dạng thẹn thùng của Tiểu Linh Đang là Vân Diệp sinh ra ý nghĩ tà ác, liên tưởng tới cái giường lớn ở tiểu lâu, Linh Đang luôn bày ra bộ dạng đáng thương mặc người dày vò, hổ bao giờ biết thương thỏ chứ, nên Vân Diệp đêm nào cũng vô cùng điên cuồng, tiếng rên siết như khóc trong khoái lạc của nàng chỉ có tác dụng duy nhất là đổ dầu vào lửa.
Trong câu chuyện hạnh phúc của hoàng tử và công chúa không bao giờ thiếu mụ phù thủy, huống hồ hiện giờ Vân gia có hai mụ phù thủy xinh đẹp, mới sáng tinh mơ đã ngang nhiên xông vào phòng ngủ, trong tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Linh Đang, chăn bị hất tung, đôi tình lữ trần truồng bị chặn trên giường.
Tiểu Linh Đang hốt hoảng ôm ngực, bị hai nữ nhân cười gian sờ mò khắp người, khóc không ra nước mắt.
- Phu nhân có phúc quá đi thôi, chàng xem vú Linh Đang này, vừa mẩy vừa ròn, lại còn trắng quá đáng, núm vú hồng tươi như hoa đào, eo nhỏ, mông cứ như hồ lô, chẳng trách phu quân vui quên lối về. Thọ Dương, chúng ta đều sinh con không so được nữa, cô nói xem sau lần này, chúng ta có học vài thủ đoạn của Thiên Ma Cơ, lấy lại trái tim của phu quân không?
Tân Nguyệt thô bạo giật tay Linh Đang ra nhìn ngực nàng, miệng tấm tắc khen không ngừng, Lý An Lan cười hì hì vỗ mông Linh Đang, còn đưa lên mũi ngửi, bĩu môi lắc đầu, tỏ vẻ mùi khó ngửi.
Thế này thì Linh Đang còn sống sao nổi nữa, muốn cắm đầu vào khe giường cho xong, nhưng che được mặt thì lộ mông, Vân Diệp cướp lại chăn đắp lên cho Linh Đang, thấy nàng quấn chặt người rồi mới vô sỉ tồng ngồng đứng dậy, bảo Tân Nguyệt mặc áo cho mình.
Khi Lý An Lan từ phòng ra thì phát hiện quần áo Vân Diệp vẫn xộc xệch, còn Tân Nguyệt cũng tóc tai rối tung, cười mắng:
- Còn dám làm bừa, muốn thì vào trong phòng, ở đó có hoa tươi, y phục không có, phụ nữ có thai không được làm bậy, lớn thế rồi còn không biết tiết chế gì cả.
Thế là Lý An Lan bị Vân Diệp và Tân Nguyệt lột áo ra, chỉ biết cắn răng để tay Vân Diệp mơn chớn khắp người, tay bao vệ lấy bụng, không cho y chạm vào đó, quay đầu lại thấy Tiểu Linh Đang đang mở to mắt nhìn mình, xấu hổ muốn hét lên. Nhưng thấy Vân Diệp đứng dậy cười ha hả đứng dậy, súc miệng với lau mặt cùng lúc, rồi vẫy tay với thê thiếp nghênh ngang rời đi, hôm nay là ngày Tôn Tư Mạc được phong thưởng, đến muộn là thất lễ.