Đường Chuyên

Chương 683: Nữ nhân bị thiết thủ cào nát mặt (2)



Bùi Tịch đã hồi quang phản chiếu rồi, ôm chăn dựa trên giường, thấy Vân Diệp vào, chẳng hàn huyên, nói thẳng luôn:

- Thời gian của lão phu không còn nhiều, không khách sáo nữa, Vân hầu, ngươi thực sự cho rằng lão phu bị ám toán? Lão phu thời niên thiếu hoang đường vô cùng, tới già cũng không chịu nổi nữ sắc mê hoặc, nếu Vân hầu chỉ lo cho thanh danh của Bùi gia thì không cần, lão phu tự làm tự chịu, che che đậy đậy không hay.

Chỉ một câu này dù Bùi tịch là sắc quỷ cũng khiến Vân Diệp đánh giá cao hơn một bậc, người có thể nói lời trách nhiệm như thế không phải tất cả đại nhân vật làm được, nói chuyện xấu của mình mà mặt không đổi sắc, Vân Diệp rất hi vọng mình có thể tu luyện tới mức này.

- Bùi công, vãn bối đã gặp Cao Sơn Dương Tử, cũng bị cô ta quyến rũ, nhưng với cái trình độ nửa với của vãn bối mà có thể coi như không, vì sao tới Bùi công lại nguy đến tính mạng, vãn bối không khen định lực của mình, mà là Bùi công cũng nói bản thân thiếu niên hoang đường, vãn bối cũng tuổi thiếu niên, chẳng có định lực gì. Nên vãn bối cho rằng, trong chuyện này có điều cổ quái, mong Bùi công kể lại cho vãn bối nghe tình hình khi đó, vì người tiếp theo xem Thiên ma vũ là vãn bối.

Bùi Tích cúi đầu ngẫm nghĩ:

- Mới đầu lão phu thấy nữ tử đó tư sắc trên trung bình mà thôi, chỉ khiêu vũ là có vài phần đáng xem, tiếp đó thiền xướng khiến lão phu hứng trí, thiền xướng như nỉ non bên tai lão phu, không ngừng nói cho lão phu rằng nữ tử đó đẹp thế nào. Đông người như vậy mà mỗi câu như nói vào tim ngươi, cùng ngươi dung hòa làm một, tim đập một nhịp, trống gõ một tiếng, nữ tử lại rên lên, khi đó đàn hương lượn quanh làm lão phu tưởng mình đang ở trên mây.

- Sau khi uống vài chén rượu, nhìn lại thấy nữ tử kia đẹp không sao kể xiết, không sợ hiền chất chê cười, lão phu lúc đó thực sự muốn cùng nàng điên đảo, toàn thân kích động, chỉ muốn đè nữ tử đó xuống dày vỏ, cuối cùng nuốt cả xương thịt vào bụng, hình như lão phu làm thế thật, máu ngọt, thịt mặn, xương cốt non như cần, đó là bữa tiệt thao thiết, lão phu như ác quỷ ở địa ngục, ngồi giữa đống xương cốt ăn uống...

- Tiệc tàn, lão phu tỉnh lại, nhìn nữ tử kia vẫn chỉ tư sắc trên trung bình, vũ đạo chỉ chấp nhận, nhưng hạ thể thê thảm, tới khi máu tuôn như suối lão phu mới biết đại hạn của mình đã tới, hối thì đã muộn.

- Sau đấy lão phu cũng nghĩ phải chăng mình bị ám toán, nhưng quan viên Hồng Lư tự ngồi đó không dưới mười người, tuy ai cũng phô ra đủ mọi cái xấu, nhưng chỉ lão phu là mất mặt nhất, bọn họ thề lão phu không hề rời chỗ ngồi một bước, cũng không có ai tới gần lão phu, rượu đều từ trong chum múc ra, đàn hương cũng là thứ bình thường, lấy về nhà kiểm nghiệm, cũng nói là đàn hương cực phẩm không cho thêm cái gì, ha ha ha, chuyện đã tới mức này, lão phu đành nằm nhà đợi hạn tới.

- Vân hầu, lão phu tự chuốc nhục vào thân thì thôi, nếu bị tiểu nhân ám toán, mong Vân hầu trả lại thanh danh cho lão phu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Bùi Tịch nói xong gian nan gật đầu coi như bái tạ:

Vân Diệp sắc mặt cổ quái nhìn Bùi Tịch:

- Nếu như lúc qua cửa vãn bối còn chưa chắc, giờ nghe Bùi công nói, vãn bối đã khẳng định mười phần mười ngài bị ám toán rồi.

Bùi Tịch không ngờ ngồi dậy được, mắt nhìn Vân Diệp không chớp:

- Vân hầu nói thật không? Lão phu tuy sắp chết, nhưng cũng không cần thương hại.

Vân Diệp thấy Bùi Tịch rõ ràng không cầm cự được bao lâu nữa:

- Bùi công cả đời kiên cường, cuối đời tất nhiên không tùy tiện hạ mình, vãn bối không quen kiểu an ủi thế tục, nói ngài bị ám toán là ám toán, người còn nhớ mỹ nhân bị ngài dùng thiết thủ cào nát mặt không?

Bùi Tịch mắt lóe sáng ngửa đầu cười lớn:

- Thì ra là thế, thì ra là thế.

Tiếng cười ngưng bặt, người ngã vật ra giường, tuyệt khí.

Bùi gia khóc lóc rầm trời, đợi bao lâu cuối cùng Bùi Tịch cũng chết, có thể khóc cho thống khoái rồi, tiếng khóc ở nội trạch làm Vân Diệp rất bực bội, Bùi lão đại thế này chẳng hiểu là bi thương hay vui mừng, tóm lại là rất hưng phấn, hai chân chăm chỉ chạy đi chạy lại lo tang sự, Vân Diệp ngồi trong phòng khách chẳng ai để ý.

Con người sinh ra trong tiếng khóc, rồi được tiếng khóc đưa chân, trừ mấy tiếng khóc lúc sinh ra là từ phế phổi, còn lại những tiếng khóc khác không đáng tin, ví dụ cái vị đang vừa khóc vừa gặm đùi gà kia rất đáng hoài nghi, thấy Vân Diệp nhìn mình, xấu hổ giấu đùi gà vào lòng, tiếp tục khóc rống lên.

Không cản trở Bùi gia dùng tiếng khóc ăn mừng, Vân Diệp rời Bùi gia chuẩn bị về nhà ở Trường An, Bùi lão đại biết cha mình bị ám toán cũng chẳng động lòng, cứ như hiện giờ khóc thật to quan trọng hơn báo thù cho cha. Tước vị, tài sản rồi nữ nhân, xử lý xong mấy thứ này, chẳng biết Bùi lão đại còn tâm tư báo thù cho cha mình không?

Đậu Yến Sơn rõ ràng giống một người con hơn Bùi lão đại, vì báo thù cho toàn gia, không ngại ngần đối đầu với nam nhân hùng mạnh nhất, tuy chết hơi thảm, nhưng thế mới là nam nhân. Hiện nếu Bùi lão đại dẫn gia tướng tới Yến Lai lâu giết sạch ca kỹ, đốt trụi Yến Lai lâu, mai bị lôi ra chợ tây chặt đầu khiến người ta khâm phục hơn là bận rộn lo hậu sự.

Nói tới Yến Lai lâu liền thấy Yến Lai lâu, lệnh giới nghiêm của Trường An giờ rất lỏng lẻo, buổi tối mười giờ là lúc Yến Lai lâu náo nhiệt nhất, nữ nhân lòe loẹt nghênh đón khách, oanh yến ríu rít làm người ta bực bội, thân hình tròn xoe của Yểu Nương không ngừng lăn qua lăn lại trong đám đông, có vẻ đắc ý lắm.

Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi muốn sống cũng khó, chỉ cần nữ nhân nước Oa kia đi, Bách kỵ ti lập tức tới xẻ thịt ngươi, vì chút vàng mà không nghĩ tới tính mạng.

Đứng trong bóng tối, Vân Diệp nhìn Yến Lai lâu đèn đuốc sáng choang mà cảm khái, Bùi lão đại chẳng quan tâm tới cái chết của cha, Lý Nhị nhất định quan tâm, bao năm làm trâu ngựa cho Lý gia, chẳng có công cũng có sức, ông ta không để cho thủ hạ bị người ta giết mà khoanh tay ngồi nhìn, Yến Lai lâu nhất định biến thành tro trong lửa giận của Lý Nhị.

Hai tên Vương Bát Đản rất quen thuộc dìu nhau từ Yến Lai lâu ra, từ hai cái chân phiêu hốt kia thì biết hai vị này cần cần bồi bổ, thuốc của Tôn đạo trưởng đúng bệnh rồi.

- A, Lý huynh, Sài huynh, đã lâu không gặp, thấy hai vị từ trong đó đi ra, khỏi cần hỏi thăm sức khỏe nữa.

- Ái chà chà, thì ra là Vân huynh, sao lúc này mới tới, vừa vặn ca ca còn chưa tận hứng, hiện giờ chúng ta vào đánh ba trăm hiệp, không tin không hạ nổi nữ nhân Hà Bắc kia.

- Thôi đi, hiện giờ ngươi đi còn chẳng vững, đừng bêu mặt nữa, huynh đệ được Tôn thần tiên tặng thuốc, nói là rất hữu hiệu, thuốc hơi nhiều, không biết hai vị có muốn uống một chén không?

- Huynh đệ khách khí rồi, thuốc của Tôn thần tiên nhất định tiểu đệ phải uống ba chén, lần trước tới tìm lão thần tiên bốc thuốc, kết quả bị đuổi xuống núi, chạy chậm một chút thôi là gãy chân rồi. Lão thần tiên cái gì cũng tốt, chỉ tính khí không tốt, đám tiểu bối chẳng có tiếng nói, Vân huynh được tặng, vạn lần đừng giấu riêng, mai gọi huynh đệ, chúng ta cùng bồi bổ nhé?

- Đương nhiên là thế, phiền Lý huynh triệu tập huynh đệ, trưa mai ta sắc thuốc sẵn, chúng ta cùng dùng.

Sài Lệnh Vũ chẳng ra cái mẹ gì, Lý Khôi cũng chẳng tốt đẹp, Ba Lăng công chúa thà chết chứ không cưới Sài Lệnh Vũ, làm Lý Nhị nổi điên những chẳng thể làm gì, Sài Lệnh Vũ suốt ngày lêu lổng chốn thanh lâu, Sài Thiệu muốn đưa vào thư viện, bị Lý Cương nói học vấn không theo kịp từ chối luôn, trẻ ương bướng và trẻ hư là hai khái niệm khác hoàn toàn, Lý Cương không muốn dạy ra một tên bại hoại tài hoa xuất chúng.

Lý Khôi là lão nhị nhà Lý Tích, huynh trưởng hắn ốm yếu lắm bệnh, từng ở trong nhà nguyền rủa huynh trưởng chết sớm, Lý Tích nổi giận đánh gãy một chân, đồng thời thề, dù trưởng tử bệnh mất cũng không truyền tước vị cho hắn, nên không còn hi vọng gì nữa, hành vi càng làm người ta căm ghét.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv