Đường Chuyên

Chương 538: Đại lễ nghi (2)



Nhân lúc không ai để ý, Vân Diệp ném gánh lên xe, còn giải phóng cho Hầu Liên Nhi đang phải vừa đỡ thái tử phi, vừa vất vả vác gánh, ném luôn cả gánh của nàng lên xe, quay đầu lại nhìn Lan Lăng gánh hai giỏ hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lấm tấm mồ hôi, không cần suy nghĩ thuận tiện ôm eo ném luôn tiểu nha đầu lên cả xe, đổi lại được một nụ cười ngọt hơn kẹo sữa của Lan Lăng, lúc này thị vệ trưởng phát hiện ra định quát, bị Lý Thừa Càn trừng mắt câm luôn.

Ngồi trong đống lễ vật, Lý Thừa Càn rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều, quy củ của hoàng gia là thế, cái gì của ai là của người đó, ngươi không thể tranh, cũng không thể cướp, trừ khi ngươi cường đại tới mức có thể coi thường tất cả.

Tìm trong đám nữ quyến không thấy Tân Nguyệt đâu, nàng phải chiếu cố lão nãi nãi, không biết có đi được lên phía trước không, đại lễ nghi cả đời chưa chắc có một lần, xui xẻo thế nào mà gặp phải. Tên lễ quan còn không ngừng nhắc nhở trang phục, bước chân, nghi thái, tí chị ngươi ấy, Vân Diệp lại lần nữa bị cảnh cáo phải thắt chặt lại đai lưng, nếu không sẽ bị ghi một lần lỗi.

Ba mươi dặm đường núi, thường ngày ai cũng lên xe xuống kiệu, ai hơi đâu chạy ba mươi dặm làm gì? Đúng lúc Vân Diệp bên bờ nổi khùng định cho lễ quan một cái tát thì thấy nãi nãi được Tân Nguyệt dìu đỡ nói cười đi tới, ở bên kia là Hi Mạt Đế Á, hai nàng cùng đỡ nãi nãi, trông có vẻ rất thoải mái, thế là yên tâm, nữ nhân phương tây cao lớn thể lực tốt, lưng vác mộ bái bao lớn cũng không cản trở nàng đi tới, chỉ là bộ dạng hơi thảm, trông như đi chạy nạn.

Trường Tôn Xung ra sức nháy mắt với Vân Diệp, trông có vẻ hắn cũng muốn Vân Diệp đem gánh của mình ném lên xe, Vân Diệp gật đầu, quay người sang chọn bao ngũ cốc nặng nhất trong gánh của Phòng Di Ái đặt vào gánh của Trường Tôn Xung, Phòng Di Ái cười hô hố, Trường Tôn Xung vừa định nói đã bị cha hắn bợp một phát, đành ngậm miệng rảo bước đi theo.

Không biết thằng đần nào chọn giờ, chuyên môn chọn lúc mặt trời gay gắt nhất để leo núi, hai bên đường vì đề phòng có thích khách đã chặt sạch đại thụ, giờ không có thứ gì che chắn, đúng là giết người.

Thù du cắm trên đầu bốc mùi chua, bột hùng hoàng trước ngực bị nhiệt độ cơ thể sắp thăng hoa thành tỳ sương, từng thứ mùi luồn vào mũi...

Sau khi nhìn thấy Lương gia lão gia tử sùi bọt mép ngã xuống, Vân Diệp không nhịn được hỏi Trường Tôn Vô Kỵ:

- Trường Tôn bá bá, sao bệ hạ lại bắt giả trẻ đi bộ dưới mặt trời như thế?

Trường Tôn Vô Kỵ lấy từ bên hông một cái hồ lô nước, tu một ngụm, lau nước trên râu nói:

- Đây là đại lễ nghi, mô phỏng năm xưa Hoàng Đế xuất hành, vạn bộ triều bái, trước có Ứng long mở đường, sau có Vũ sư áp trận, tả có Phong bá, hữu có kim gáp thần, vạn chúng đi theo, vì thế gọi là đại lễ nghi.

Không nghe Trường Tôn Vô Kỵ lừa gạt, nghe lời ông ta có mà ngã xuống hố, những tráng háng đi đầu giơ cái đầu rồng làm bằng trúc, sau là một đoạn thân rồng, còn có hai người nâng cánh, đi một bước, quạt một cái, làm bụi đất mù mịt, đấy chắc là Ứng long rồi? Phía sau có một người mang mặt nạ đen vừa đi vừa rưới nước, chẳng lẽ là vu sư? Ngu như bò, ngươi phải đi trước Ứng long vẩy nước cho đỡ bụi mới đúng.

Bên trái là người mang mặt nạ đeo răng nanh vác cờ mệt tới thè lưỡi ra như chó là Phong bá? Đồ vô dụng, nóng thế này mà không làm chút gió, làm Phong bá như thế là thất chức. Kim giáp thần trông còn oai phong một chút, chân đi cà kheo, thân cao hai trượng, đầu báo mắt ưng, tay cầm búa khai sơn, trông chắc không dưới một nghìn cân, ấy vậy mà tên này múa chẳng phải dùng sức nhiều, hiểu rồi, tên này dùng búa giống huynh đệ của Đơn Ưng, trong rỗng ruột.

- Trường Tôn bá bá, so với bọn thì chúng ta chỉ là đám tạp ngư, lúc này bệ hạ nhất định là Hoàng Đế, chỉ không biết nương nương có nguyện ý làm Mô Mẫu không?

*** Mô Mẫu là vợ Hoàng Đế, được coi là người phụ nữ xấu nhất Trung Hoa, xếp trên cả Chung Vô Diệm, Hoàng Nguyệt Anh... Nhưng đều là những phụ nữ cực kỳ thông minh tài ba.

Trường Tôn Vô Kỵ gấp quạt lại gõ mạnh lên đầu Vân Diệp:

- Tiểu tử nói bậy bạ, lấy trưởng bối ra đùa đúng là đáng ăn đòn, hỏi cũng không có học vấn, chính thê của Hoàng Đế là Ly Tổ, Mô Mẫu chỉ là phi tử, nhớ chưa?

- Trường Tôn bá bá giáo huấn đúng lắm, chỉ là sao chúng ta không chọn lúc nào mát mẻ hẵng đi, cứ nhất định chọn lúc nóng bức nhất, nếu như Viên Thiên Cương là kẻ chọn thời gian, vãn bối nhất định không tha cho lão.

- Ngươi nói sai rồi, thời gian không này không phải do Đạo môn tính ra, là do ngàn năm trước truyền lại, tết Trùng Dương là ngày dương khí sung túc nhất, có thể khắc tất cả tà ma, vì thế mà chọn ngày này, không phải là cố ý hành hạ ai. Nay vạn quốc tới triều bái, là lúc vận quốc hưng vượng, bệ hạ muốn tế trời, tạ lễ thủy tổ Hoàng Đế, cũng là một phần lễ tiết. Tiểu tử, cố chịu, còn phải đi về nữa.

Tin tức này với Vân Diệp, kẻ không biết gì về lễ nghi cổ xưa mà nói khác gì sấm nổ giữa trời quang, ba mươi dặm này chỉ là khoảng cách đường thẳng trên bản đồ, không phải là con đường nhỏ vòng vèo kia, thực tế lộ trình không ít hơn năm mươi dặm, cả đi cả về cả trăm dặm, không cung ứng đồ ăn, đúng là biến tướng của việc giết người, mình chịu được, nhưng nãi nãi không chịu được, vừa rồi Lương gia lão gia tử ngất rồi, đành do tôn tử cõng, đoán chừng tới Nam Sơn là hạ táng ông ta luôn.

- Trường Tôn bá bá, Lương gia lão gia tử thế kia nếu không chữa trị đoán chừng không chịu nổi tới Nam Sơn, người trúng nắng rất phiền toái, nếu mất nước sẽ chết đó.

Trường Tôn Vô Kỵ nhìn Lương lão đầu, nói:

- Lễ pháp lớn như trời, huống hồ là đại lễ thế này, dù chết cũng phải tuân theo quy củ, ngươi không thấy quan viên lễ bộ không chớp mắt lấy một cái à? nguồn TruyệnFULL.vn

Vân Diệp thấy không con gì để nói nữa, hoàng đế sớm đã tính cả thương vong cả rồi, có thể tàn nhẫn để khuê nữ mười một tuổi của mình vác gánh đi bộ trăm dặm là biết ông ta coi vinh diệu hơn sinh mệnh.

Cao Dương cứ lượn lờ trước mặt Vân Diệp suốt, còn cố ý kêu mấy tiếng rõ điệu, nàng gánh hai cái thùng gỗ nhỏ, có vẻ hi vọng Vân Diệp lấy thùng gỗ của mình ném lên xa giá của thái tử, nhưng Vân Diệp lại cứ vờ như không thấy, cho nên hai mắt tiểu nha đầu đỏ hoe, nàng không dám tự bỏ lên, tìm dê thế tội mà không ai muốn.

Vân Diệp lén nhìn phản ứng của thằng ngốc sau lưng, nếu hắn mà không ra tay thì Vân Diệp phải ra tay, Cao Dương sắp không chịu nổi rồi.

Quả nhiên tên tiểu tử kia cắn răng nhận lấy gánh của Cao Dương, bế Cao Dương đặt lên sau xa giá, bản thân gánh lễ vật của nàng, tiếp tục đi về phía trước.

Vân Diệp huýt sáo một cái với Cao Dương đang cảm động bật khóc, tức thì chuốc lấy một đống lườm nguýt, Phòng Huyền Linh bợp nhi tử một cái rồi không nói nữa.

- Trùng tử, ngươi nhìn Phòng Di Ái kìa, người ta biết ném lão bà tương lai của mình lên xe, ngươi nhìn Trường Lạc xem, nha đầu đó xương cốt mong manh, ngươi nhìn mà không đau lòng à?

- Tên khốn ngươi cố ý chỉnh ta, chẳng qua vì lần trước bán đứng ngươi một lần ở Yến Lai lâu, cái đồ nhỏ mọn, ngươi bán đứng bọn ta còn ít à? Lão bà của ta tất nhiên ta thương, nhưng ngươi nhìn xem trên người ta có chỗ trống không, Cao Dương, Lan Lăng lên xe còn nói được, đều là trẻ con, Trường Lạc đã mười bảy rồi, không thể thất lễ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv