- Vân Diệp, ngươi nói thần quyền lớn hơn hoàng quyền, thực sự có chuyện này sao?
Trường Tôn thị nghĩ thế nào cũng không ra một đám hòa thượng đạo sĩ lại được tôn sùng hơn hoàng gia.
- Đương nhiên có, một số quốc gia, hoàng đế do tông giáo phong, người nói quyền lợi của ai lớn hơn? Lương Vũ đế bốn lần xá thân, ở thời đại đó, chẳng phải thần quyền lớn hơn vương quyền sao?
Trường Tôn thị trầm ngâm không nói, chuyện này không phải tầm thường, đây không phải chỗ nói kỹ hơn, quay sang chuyện khác:
- Lần trước ngươi bảo Thanh Tước mang ngọc mễ tới hoàng cung ngon lắm, bệ hạ rất thích, Trường Nhạc xưa nay ăn không nhiều, nhưng lại mê ngọc mễ, hôm nay hái nhiều một chút, ta về sẽ mang đi, sau này không cho ngươi ăn vụng, lương thực tốt như thế, phải để lại làm giống.
- Thần sai người đi bẻ đây, bẻ hết, để lại làm giống gì chứ, thứ tốt như khoai tây còn đem đi nuôi lợn cơ mà.
Câu này làm Trường Tôn thị bật cười, chuyện khoai tây là do phụ nhân mấy nhà ra quyết định, Trường Tôn thị cầm đầu, người đời mang nghi ngại với khoai tây, nếu như cho bọn họ miễn phí, bọn họ nhất định không quý trọng, nhưng giờ mua với giá cao thì khác, cái tính hạ tiện này không phải chỉ bách tính mới có, chính hào môn đại hộ cũng có. Còn về đám hòa thượng và đạo sĩ kia tranh đấu là do lợi ích, cho một gậy là xong, dám nhòm ngó hoàng quyền đúng là chán sống, nói nhiều cũng thấy ghét.
- Khoai tây năm sau sẽ trồng quy mô lớn, giờ ngươi hài lòng chưa? Ngọc mễ trồng cho tốt, đừng có giận dỗi trẻ con nữa, thiên hạ không để trong lòng, ta và bệ hạ ở trong lòng là được. Muốn tới Trường An xem ca vũ thì lén lút mà đi đừng đế lệnh quan bắt là được, à phải, cái kẻ biết bắn tên trong đêm ấy đưa tới hoàng cung trực đêm cũng không tệ.
Yêu cầu này của Trường Tôn thị đánh chết cũng không thể đồng ý, Đơn Ưng là tới hoàng cung trực đêm thì người hắn muốn bắn chết nhất là Lý Nhị, lần trước không bắn chết đã hối hận lắm rồi, nếu còn nhìn thấy, nói không chừng lại nảy ra suy nghĩ giết hoàng đế. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
- Không được, hắn là một tên trộm, muội tử của thần sắp bị hắn trộm mất rồi, nếu tới hoàng cung trộm mất một hai công chúa thì thần phiền to, tuyệt đối không được, tên này lập chí làm cướp, nếu không phải do thần níu giữ nói không chừng đã chiếm núi xưng vương làm chuyện mua bán không vốn rồi.
Trường Tôn thị tưởng Vân Diệp lừa mình, bĩu môi nói:
- Cái đồ nhỏ nhen, ngươi đem Vô Thiệt tới thư viện làm tiên sinh, ta cũng đồng ý rồi, xin ngươi một người lại tốn công như thế, hoàng gia thiếu gì loại người này, trong quân có không biết bao nhiêu thần tiễn thủ muốn vào cung làm thị vệ, đòi người của ngươi là đề cao nhà ngươi đó, cái đồ không biết tốt xấu.
Miệng nói không cần, nhưng vẻ tiếc nuối thì ai cũng nhìn ra được, trên đường đi cứ chửi mắng Vân Diệp suốt, rời thư phòng, tới bên ngoài vị hoàng hậu nương nương hòa ái dễ gần quay về, nắm tay lão nãi nãi chúc mừng luôn mồm, lại khen Tân Nguyệt biết quản lý nhà, ngay cả Na Mộ Nhật cũng được một cái trâm, bế từng đứa bé xem, nói mấy câu tốt lành, vừa có uy nghiêm của hoàng hậu, lại không mất thân thiết, khoảng cách giữ vừa phải, trò này bà ta luyện thuần thục lắm rồi.
Cầm lấy ngọc mễ do hộ vệ Vân gia dùng khoái mã mang về, khen vài câu rồi dẫn đội ngũ rầm rộ về Trường An. Tiểu Vũ thò đầu nhìn mãi cho tới khi không thấy đội ngũ đâu nữa mới về phủ, vừa qua cửa đã thấy Vân Diệp cười hì hì nhìn mình, mặt đỏ lên chuẩn bị vòng qua sư phụ về hậu trạch.
- Thích chuyện phô trương này hả? Vừa rồi ở trong phòng thấy con rất bài xích cảm giác bị áp chế, cắn sắp nát răng rồi, có muốn tương lai làm tiểu thiếp của hoàng đế không? Ta và thái tử quan hệ rất tốt, thái tử phi không có phần của con rồi, người ta đã cưới hai lão bà, con gả tới cùng lắm là làm bà ba, nếu không hài lòng với vị trí đó, con có thể giết hai nữ nhân bên trên đi, nói không chừng quá trình đó sẽ vô cùng đẫm máu, giết sạch người cản trở con, con mới có thể làm hoàng hậu, mà nói không chừng trong quá trình đó con lại bị người ta giết chết.
Tiểu Vũ nhìn Vân Diệp nói:
- Sư phụ, con thích cảm giác cúi đầu nhìn thiên hạ đó, nhưng không thích giết người, vì sư phụ không thích, Thì Thì không thích, Tiểu Địch không thích, các tiên sinh trong thư viện không thích, nên con cũng không thích. Con sẽ không làm sư phụ thất vọng, chuyện làm tiểu thiếp cho người ta có đánh chết cũng không làm, mẹ con làm vợ kế còn chẳng được vui, ai thèm làm tiểu thiếp, dù tiểu thiếp của hoàng đế cũng không làm nữa là thái tử.
Vân Diệp cười, y luôn để Tiểu Vũ có một tâm thái kiêu ngạo, người kiêu ngạo sẽ không làm chuyện khiến bản thân mất mặt, tiểu nha đầu mười một tuổi là lúc mẫn cảm nhất, từ góc độ sinh lý mà nói, lúc này ngực bắt đầu phát dục, sắp có kỳ kinh đầu tiên, thân thể, tư tưởng đều có thay đổi lớn, là giai đoạn có nhân sinh quan tốt nhất.
Lúc này để Tiểu Vũ luôn có sự kiêu ngạo rất quan trọng, trên lịch sử vào tuổi này Tiểu Vũ ở thời kỳ đen tối nhất trong đời, sớm học được cách nhẫn nhục, đối diện với sự bức bách của mấy ca ca không thể không học quyền mưu.
Giờ không cần nữa, Vân Diệp cấp cho nó sự bảo vệ tuyệt đối, để sự kiêu ngạo trong xương tủy của nó tần tình phát huy, thông minh tài trí dùng vào học vấn, làm đỉnh cao đời sau của thư viện, Vân Diệp hi vọng đó là Tiểu Vũ, chỉ có người mạnh mẽ như nó mới có thể đưa thư viện tới đỉnh cao, nhưng lại rất lo nó đem toàn bộ thư viện đi tạo phản, trong lòng rất rối.
- Sư phụ cũng không muốn gả con vào hoàng gia phải không? Người không bao giờ cho con tiếp xúc với đám hoàng tử, nếu không mấy năm nữa con lớn lên rồi, đám hoàng tử ngốc đó con muốn gả cho ai là gả cho người đó.
Tiểu Vũ và Vân Diệp nói chuyện luôn thẳng thắn như vậy, Vân Diệp biết nó nói thật, Lý Thái gặp nó một lần mà luôn mồm nói tới, sự thông minh của Tiểu Vũ để lại ấn tượng rất sâu với Lý Thái. Cứ tiếp tục thế này trong Lý gia sẽ diễn ra màn hậu cung của Lý Trì, giờ mới mười một tuổi đã biết thể hiện sức hút của mình, nếu như lớn lên mấy tuổi, ông trời ơi, Vũ Mị Nương dựa vào mỹ sắc lập nghiệp, cho dù không gả cho Lý Thái, với trí tuệ đám Lý Hữu, Lý Ảm sẽ bị nó bóp thành bùn, càng khỏi nói Tiểu Vũ có được kiến thức và tầm nhìn chưa từng có ở chỗ mình, còn có những học vấn chẳng biết hữu dụng hay vô dụng.
- Bớt đắc ý đi, con không tìm mấy mỹ nam tử có học vấn mà thành thân à, con mà vào cung là ngày tàn của đám phi tử.
Vân Diệp yêu thương vỗ đầu tiểu nha đầu.
- Mỹ nam tử? Ý sư phụ là như thế ấy à?
Ngón tay thon thả nõn nà như cọng hành chỉ vào vườn, miệng còn phát ra tiếng nôn ọe.
Vân Diệp quay đầu lại mới phát hiện Xứng Tâm từ trong viện tử của mình đi ra, còn cầm một cái gương nhỏ đang tỉa tót mi của mình dưới ánh mặt trời. Vân Diệp thấy dạ dày đảo lộn, cũng buồn nôn, sư đồ nắm tay nhau bỏ chạy, thật ghê tởm, chỉ có mấy tiểu nha hoàn vô tri mắt tóe lửa sán tới bên Xứng Tâm.
Tới bên rừng trúc, Tiểu Vũ đột nhiên đứng lại nói chém đinh chặt sắt:
- Nếu như trên đời có nam tử như sư phụ, con dù phải đối địch với toàn thiên hạ cũng gả cho hắn.
Vân Diệp ngồi xuống vuốt nhẹ gò má tiểu nha đầu, nhìn kỹ nữ đồ đệ như đóa thu cúc thanh tao diễm lệ đang e ấp chớm nở, mỉm cười nói:
- Miễn đi, trên đời này không có người giống hệt nhau, con muốn gả cho ta cứ nói thẳng, vòng vo làm gì, nhưng mà nằm mơ, cứ tìm tình lang của con đi, giờ con đang thấy mang ơn, nên cho rằng sư phụ là người tốt nhất. Tiểu nha đầu mười một tuổi thì biết cái gì, con có cuộc đời của con, sư phụ có cuộc đời của mình, điểm giao cắt vận mệnh của chúng ta là sư đồ, lời này con mà nói với sư phụ khác sẽ bị chửi chết, chỉ có người như ta mới cho con nói lung tung. Đợi khi con lớn lên rồi sẽ thấy suy nghĩ của mình buồn cười thế nào, giờ về tắm rửa, ngủ một giấc, quên chuyện này đi, sau này không được nhắc tới nữa, đó là sự xỉ nhục với sư phụ, cũng là xỉ nhục với con.