Đường Chuyên

Chương 460: Lý Thái thỉnh giáo



Xã hội phong kiến có điểm không tốt, nhất là không có nguyên tắc chém đầu người, thứ này không phải là đuôi thằn lằn, rớt rồi còn có thể mọc lại.

Nghĩ đến kiện trân bảo kia, Vân Diệp lòng đau như cắt, Quang minh chi sơn, đây là tên Vân Diệp đặt, hột xoàn lớn nhỏ bằng nắm tay, đặt dưới ánh mặt trời phản xạ quang mang khiến người chói mắt, là đồ một bộ tộc cất kỹ, mỗi khi đến đầu xuân mới lấy ra tế bái thái dương một chút. Vì để cho hột xoàn có thể phản xạ ánh mặt trời rực rỡ hơn, bọn họ dám tạo ra mấy thiết diện đơn giản.

Hồng Thành sau khi nghe nói thì thèm nhỏ dãi, dẫn theo người bao vây toàn bộ thôn, muốn bọn họ giao bảo thạch ra, đổi lại cho bọn họ hai xe ma bố, bằng không giết sạch toàn bộ rồi tự mình đi lấy.

Nhưng lực lượng tín ngưỡng rất cường đại, người trong thôn nuốt nước bọt rồi từ chối sự mê hoặc của hai xe ma bố, trưởng lão ngu xuẩn còn mang hột xoàn ra để kích thích lực lượng chiến sĩ, cầu thái dương thần phù hộ chiến sĩ của lão, nước lửa không xâm.

Cứ như vậy, không cần bọn họ phát động tiến công, con mắt của cường đạo Hồng Thành đã đỏ lòm cả lên, không nói tới những chiến sĩ này chỉ được thái dương thần chúc phúc, dù cho thái dương thần có xuất hiện ở đây thì Hồng Thành lúc này đang mê mệt tài bảo cũng chấp hết.

Sự thực chứng minh, thái dương thần đánh không lại tài phú thần. Chiến sĩ tất cả đều gục xuống trong vũ tiễn, cung nỏ Đại Đường không phải là thứ đám chiến sĩ của thái dương thần có thể chống đỡ được.

Chiến sĩ chết sạch, trưởng lão ôm hột xoàn đứng trên đỉnh vách núi, tuyên bố Hồng Thành nếu không để lại cho lão 4 xe thì lão sẽ ôm hột xoàn nhảy xuống. Cuối cùng sau một phen cò kè mặc cả, chốt lại là ba xe.

Dưới ánh mắt mê dại của cường đạo Đại Đường, trưởng lão đắc ý giao cho Hồng Thành, bản thân dẫn theo mấy chiến sĩ còn lại kéo 3 xe ma bố về nhà. Không cần nói, qua một đoạn thời gian sẽ truyền ra, trưởng lão thổ dân cơ trí thế nào, chỉ dùng một hòn đá đổi được 3 xe vải bố, mọi người đều có quần áo mới để mặc, về phần 31 chiến sĩ đã chết chỉ là một cố sự truyền kỳ trong truyền thuyết vĩ đại của trưởng lão.

Càng là chính trị nguyên thủy thì lại càng tàn khốc, giảm thiểu quang minh chính đại, mang hiện thực trần trụi phơi bày trước mắt Hồng Thành. Sau khi hắn nghe cố sự, biết được bản thân trở thành kẻ ngu xuẩn bị lừa gạt trong cố sự thì không hề tức giận mà cười chảy nước mắt. Nhưng đến cuối cùng lại gào khóc, từ giờ phút đó, hắn đối với khối Quang minh chi sơn vô cùng chán ghét, ngay cả chạm vào cũng không thèm, cảm thấy viên đá kia còn bẩn hơn so với cứt chó.

Thà ôm hai mươi mấy cân vàng còn hơn chạm vào hột xoàn đó. Vân Diệp nói cho hắn, vàng kia dính mạng người càng nhiều hơn, nhưng Hồng Thành ngoan cố thà ôm vàng mà hắn cho là sạch sẽ, chứ không muốn chạm vào viên bảo thạch dơ ẩn kia. Hắn cho rằng mạng người sẽ không bám vào vàng, đó là nghiệt do Vân Diệp tạo, không phải là do vàng tạo. Loại lý luận kỳ quái này khiến cho Vân Diệp mê hoặc thật lâu, cũng không biết rõ ràng nguyên nhân, chỉ có thể cho rằng đây là một loại kiên trì của cá nhân hắn.

Tài bảo trả lại rồi, nhưng vẫn bị Lý Nhị đá cho vài cái, lại còn bị chửi một chầu. Kết quả sau khi Lý Nhị mở hộp, thấy hột xoàn dưới ánh mặt trời phản xạ lại từng tầng ánh sáng thì nhất thời giận dữ, đá Vân Diệp liên tiếp mấy cái, sau đó chỉ về phía cửa cung đuổi y đi, chớ có ở lại đây khiến hắn thêm bực.

Ôi trời ơi, ta chẳng qua chỉ muốn mượn về nhà khoe khoang vài ngày, để cho học sinh trong thư viện thấy được thu hoạch sau chuyến đi xa, rồi cũng sẽ trả lại quốc khố, thứ này đâu phải là thứ trong nhà thần tử nên có. Đế vương cũng chỉ có thể nhét vào quốc khố, đợi khi có sứ thần tới mới lấy ra lòe một chút.

Lý Nhị hiện tại thích nhất là khoe của, chính là làm bộ không cẩn thận làm vỡ chén lưu ly. Lần trước trong quân ngũ có một mãnh nhân, chính là cái loại bách kỵ phá vạn địch, tên gọi Tịch Quân Mãi. Sau khi Lý Nhị triệu kiến, vì anh hùng khánh công, trong tiệc chè chén cùng chư tướng, Lý Nhị tự tay cầm chén lưu ly đưa cho Tịch Quân Mãi, động viên hắn giết địch nhiều hơn, làm vẻ vang cho nước nhà. Vào lúc Tịch Quân Mãi chuẩn bị đưa tay tiếp láy, thì Lý Nhị "bỗng nhiên" trượt tay, chén lưu ly lập tức bể nát, Tịch Quân Mãi quỳ xuống tại chỗ tự nhận tử tội, Lý Nhị cười ha ha nói, có được Tịch Quân Mãi quả là phúc khí của Đại Đường. Tịch Quân Mãi cảm kích cực kỳ, rút đao trích máu tại chỗ, nhỏ vào chén rượu rồi một ngụm nốc cạn, lập thệ vì Đại Đường mà chảy đến giọt máu cuối cùng, Lý Nhị thoả mãn còn tặng luôn chén rượu kia cho Tịch Quân Mãi, tân khách cả sảnh đường thấy vậy vội chúc mừng. Tịch Quân Mãi tâm hồn lâng lâng, thầm nghĩ sau này dù Lý Nhị có muốn hắn chết hắn cũng vui sướng mà làm.

Vân Diệp vừa bị đuổi khỏi hoàng cung thì gặp phải Lý Thái đang cười gian, lấy ra một bình nhỏ hỏi y:

- Tiên sinh, tiên sinh có biện pháp nào để thứ này chỉ cắn một người mà không liên lụy đến những người khác không?

Vân Diệp vừa nhìn liền nổi giận, ai cho phép hắn mang kiến lớn trong thư viện mê trận ra đây? Thứ này quá nguy hiểm, nuôi trong một cái máng thủy tinh thật lớn, thư viện mất rất nhiều công sức mới nuôi từ 100 con thành gần vạn con như bây giờ, như vậy cũng chưa thể cho ra ngoài, năng lực thích ứng của thứ này rất kém cỏi, tại sa mạc tung hoành vô địch, thế nhưng ở nơi ẩm ướt mưa nhiều như Trường An sẽ không có khả năng sinh sản, còn luôn bị chim tước thỉnh thoảng thịt vài con. Hiện tại người này cư nhiên mang nó ra làm đồ chơi, nếu bị nó cắn trúng một phát, thì chẳng nào như bị sắt đỏ gí vào người.

Hỏa Trụ thích loay hoay với mấy thứ này không cẩn thận đã bị cắn một phát, tru nguyên một ngày, đấy là còn được Tôn Tư Mạc chiếu cố mới được như vậy.

- Ai cho ngươi mang thứ này ra chơi? Nếu như bị cắn ngươi cũng biết hậu quả, Tôn tiên sinh cũng không có cách nào giúp ngươi hết đau. Quá nguy hiểm, hơn nữa thứ này nếu như xảy ra biến dị, an cư ở Trường An thì có mà đại tai đại nạn.

- Ngươi cứ làm ta sợ, ngươi nghĩ rằng ta không biết kiến thợ không có năng lực sinh sản sao? Ai không có chuyện gì lấy kiến ra chơi? Ta chính là muốn hỏi ngươi có cách nào để kiến chỉ cắn một người mà không liên lụy người vô tội khác? Nói mau, ta sốt ruột lắm rồi.

Trong đầu Vân Diệp nhất thời hiện lộ ra vẻ mặt muốn đánh, không cần nói y cũng biết những con kiến này là chuẩn bị cho y, nghĩ tới đây y nói:

- Lúc đi học thì không nghe giảng, kiến lớn này có một loại chức trách bảo vệ kiến, bọn chúng vô cùng trung thành, vì mục tiêu đến chết không thôi. Cách nhận biết của chúng là mùi, nhớ kỹ, nghìn vạn lần đừng để kiến tiết ra một thứ giống sương sớm trên người ngươi, bằng không con kiến này sẽ tìm đến ngươi. Lần sau lên lớp thì chú ý nghe giảng, đừng chỉ đi học những môn mình thích.

Lý Thái rất lễ phép cúi người cảm tạ, đối với người có thể giải đáp câu hỏi của hắn, hắn cực kỳ có lễ phép, là một đệ tử tốt.

Lần này xuất cung, lão Trang chỉ mang theo Vượng Tài bám sát theo sau Vân Diệp. Thấy Vân Diệp từ trong cung đi ra, Vượng Tài tâm tình rất tốt liền lắc tiền to đùng dưới cổ chạy tới.

Vân Diệp nhún người cái đã nhảy lên lưng, Vượng Tài. Còn chưa giục đã thấy nó hí vang, chạy một mạch từ Chu Tước đại nhai về phía Ngọc Sơn.

Thể lực của Vượng Tài thực sự tăng lên rn, từ Trường An một đường chạy như bay cũng chẳng mấy mồ hôi. Xa xa đã nhìn thấy đền thờ màu đỏ thắm, hí dài một tiếng tốc độ lại nhanh hơn vài phần, bỏ bọn lão Trang lại tít xa phía sau. Khi gót sắt gõ trên đường đá thì giảm tốc độ, phe phẩy thân thể muốn Vân Diệp xuống để nó chuẩn bị đi mua sắm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv