Đường Chuyên

Chương 449: Chừa lại đường phát tài



Vân Diệp, Vô Thiệt, Hồng Thành đi chân đất ngồi ở chỗ khuất nắng ăn đồ biển, ăn theo kiểu người dân biển, chỉ lấy nước ngọt đem luộc, cho ít muối là xong, một con cua lớn đủ làm Vân Diệp no căng.

Mồm còn ngậm cái càng cua to lớn, dõi mắt nhìn phương xa, đột nhiên thấy có thứ đen xì xì phun cột nước, ở Bột Hải đâu ra cá kình? Nhìn dáng vẻ này thì tuyệt đối không nhỏ được, Vân Diệp chỉ con cá kình nói với Vô Thiệt và Hồng Thành:

- Tên chết tiệt Đông Ngư về nhà thăm bà nương và con rồi, ba chúng ta có làm thịt được con cá kình kia không?

- Nô tài nghĩ đao kiếm bình thường không làm gì nổi nó, lần trước mấy con bị rồng hút nước làm chết phải dùng cưa để cưa thịt, chúng ta không có vũ khí phù hợp, chém nó một đao chỉ như gãi ngữa, vô dụng thôi.

Hồng Thành gật đầu, trước đó đã được nghe Vân Diệp nói rồi, đây chỉ là con cá lớn, chưa phải côn, càng chưa biến hóa thành bằng, nói là giống cá, không bằng nói nó giống trâu bò dê trên đất liền, đều sinh thai, có sữa, chẳng qua thích sống dưới nước thôi.

Vân Diệp dỡ nỏ tám trâu ra, lấy tám mũi tên hàn quang loang loáng, sau mỗi mũi tên đều buộc thừng, dùng da cá mập bện thành, cực kỳ chắc chắn.

Hồng Thành xưa nay là người dũng cảm, thời cổ đại có Nhâm công tử săn cá kình nuôi dân Hà Đông, hôm nay Hồng tướng quân cũng muốn trổ tài. Kiếm mấy thủy thủ thân thể cường tráng, bản thân cầm búa gỗ, nhìn phương hướng mũi tên, khi con cá kình kia phun cột nước lặn xuống thì thuyền bám sát, khi nó lần nữa thò đầu lên, Hồng Thành quát lớn một tiếng đập búa gỗ vào cò, chỉ nghe thấy một tiếng "pằng" lớn, tám mũi tên bắn ra, đóng vào người cá.

Con cá kình lập tức lặn xuống, nước biển bị nhuộm đỏ cả vùng. Vân Diệp nhìn chằm chằm vào tám cuộn giây thừng trên sàn thuyền đang mau chóng ngắn đi, khi thừng hết, nghe thấy thuyền phát ra tiếng kêu gào ken két, thình lình cắm đầu xuống, cột buồm buộc thừng gãy làm đôi, đổ sập xuống sàn thuyền, con thuyền bắt đầu đi ngược gió, từ đứng im tới tốc độ cao nhất chỉ mất một tuần trà.

Ngư dân kính phục nhìn thuyền đi như bay trên mặt nước, con cá kình lúc thì lặn xuống, lát thì lao lên mặt biển, rồi rơi sầm xuống, nước bắt tứ tung, uy thế kinh người.

Hồng Thành khoan khoái cười lớn, như một thiếu niên, Vô Thiệt tay cầm mũi lao, khi con cá kình ngoi lên thở là thế nào cũng có một mũi lao đâm chính xác vào đầu nó, khi một mũi lao đen đâm vào mắt, con cá kình hoàn toàn nổi điên, bắt đầu bơi vòng quanh thuyền.

Vô Thiệt cười ha hả, nhắm chuẩn thời cơ, đâm mũi lao vào con mắt còn lại của nó, con cá kình mang hai mũi lão ở mắt vẫy mạnh đuôi bơi nhanh về phía bờ biển.

Dọc đường không biết húc lật bao nhiêu thuyền cá, thứ sử U Châu Phùng Thái đang chỉ huy dân phu phơi cá ở bờ biển thấy một con quái thú to như núi lao về phía mình, kinh hoàng hét lên, dẫn dân phu chạy tán loạn.

Lực quán tính cực mạnh đưa con cá lên bãi cát, chỉ có thể bất lực dùng cái đuôi đập nước, thuyền rung lên, Vân Diệp lúc này mới phát hiện, thuyền của mình cũng mắc cạn rồi.

Con cá kình vận lộn một canh giờ cuối cùng cũng chết, thứ sử Phùng Thái không dám đụng vào nó, còn kiến nghị Vân Diệp thả nó về biển, ông ta coi như không nhìn thấy, nếu không sẽ là đại họa ngập trời.

Vân Diệp chớp mắt nửa ngày trời cũng không hiểu mình giết một con cá thì phạm gì vào vương pháp? Chẳng lẽ nói con cá này do nhà ai nuôi? Đi một vòng chẳng thấy có dấu hiệu nhà nào, Phùng Thái nóng ruột kéo y tới một chỗ vắng vẻ mới hạ thấp giọng nói:

- Hầu gia, nài là người học rộng, chẳng lẽ không biết câu, cự ngư tử, vương hầu bí sao?

Vân Diệp gãi đầu:

- Vương hầu toàn triều nhiều như thế, chết có một hai người đâu thành vấn đề, làm bách tính no bụng mới quan trọng, bọn họ không no, chẳng biết chết bao nhiêu vương hầu. Ta bắt con cá này là định khi về kinh gửi thư cho các vương hầu trưởng bối, mọi người cùng nhau ăn, xem xem có ai xui xẻo chết nghẹn không?

Phùng Thái há hốc mồm không nói lên lời, ông ta chưa bao giờ thấy loại người này, ngươi giết chết cá kình, theo cách nói cự ngư tử, vương hầu bí trên sử sách là đã đắc tội với toàn bộ vương gia của Lý gia, còn dám đem thịt cho bọn họ ăn, chẳng phải muốn chết à? Vị này không biết làm việc cẩn trọng là gì à? Khi đó bị bao người công kích, không ai chống đỡ được.

Thấy làm ông già nhát gan sợ thành mức độ thế này, Vân Diệp vội trấn an:

- Ăn một con cá lớn có là gì, cách bắt cá còn do Hà Gian quân vương Lý Hiếu Cung dạy ra, ông ta đem chuyện ăn thịt cá kình thời trẻ thành công tích, khoe khắp nơi. Giết bao nhiêu cá kình như thế, ông ta vẫn sống khỏe phây phây, nghe đâu mới nạp hai tiểu thiếp, cường tráng lắm chẳng có dấu hiệu gì sắp chết cả. Yên tâm, khi ta mới bệ hạ ăn lý ngư, bệ hạ khen không ngớt miệng, nói thịt mềm mại, là một loại thịt ngon, sau này phải ăn nhiều hơn. Lý ngư còn chả sao nữa là cá kình, phát động thủy quân thủ hạ của ông, lấy nỏ tám trâu săn ít cá kình, nói không chừng tới khi đó người xin thịt cá kình của ông không ít đâu.

Phùng Thái lảo đảo lùi lại mấy bước rồi ngã uỵch xuống bãi cát, ngôn ngữ quá càn rỡ của Vân Diệp, vượt xa giới hạn tâm lý của ông già củ hủ, ngất xỉu mất rồi.

Ông ta ngất kệ ông ta, nằm xuống cũng vừa vặn ngủ một giấc, mấy ngày qua ông già này ngày đêm vất vả, chẳng thấy nghỉ ngơi, gọi hai phó nhân tới, dựng cho ông ta cái lán, bản thân đi tìm cưa, chuẩn bị xẻ thịt cá kình.

Hiệu suất của toàn dân tham gia sản xuất thạt khủng bố, Bột Hải giàu có cung cấp thức ăn vô tận cho nạn dân, khi Vân Diệp đi đầu ăn thứ rau xanh trong biển, Lão Phùng lại lần nữa khóc ướt đẫm mặt, thứ này xưa nay ngư dân dùng nuôi lợn, người không bao giờ ăn, giờ đường đường hầu gia trước mặt mọi người ăn loáng cái đã hết, tựa hồ ăn chưa đủ, đòi thêm một đĩa nữa.

Là vị đại nho, Phùng Thái đương nhiên phải lấy mình làm gương, hiện giờ chỉ cần là thứ ăn no được thì đều là thứ tốt, bản thân cũng lấy một đĩa rau trộn, thịt cá kình thì đánh chết ông ta cũng không ăn, ăn thế nào mà phát hiện mùi vị không tệ.

- Nói với các hương dân, ta chuẩn bị mua thứ này với quy mô lớn, sau này thương đội của Vân gia sẽ mua hàng năm, bảo bọn họ đem thứ này rửa sạch phơi khô, mười đồng một cân, coi như một đường kiếm tiền cho bọn họ.

Phùng Thái nhìn rong biển mọc dày đặc chỗ biển cạn, nghi hoặc hỏi:

- Hầu gia, thứ này khi không có lương thực có thể ăn một chút cũng không sao, Quan Trung không thiếu lương thực, hầu gia cần nó làm gì, người Quan Trung có ăn không?

- Ông không biết, món ngon ở Quan Trung đều xuất phát từ Vân gia, chỉ cần Vân gia ăn cái gì, ông sẽ phát hiện ra chẳng bao lâu sau thứ đó trong thành Trường An cung sẽ không đủ cầu, ăn nhiều thứ này sẽ không còn cái bệnh bướu cổ nữa, đây là thứ cực tốt, ông cứ kiếm thật nhiều cho ta, có bao nhiêu kiếm bấy nhiêu. Đầu tháng tám hạm đội sẽ tới Trác Quận đón ta, tới khi đó ta sẽ đem hết cả đi, còn mang theo toàn bộ thịt cá kình, cẩn thận đừng làm hỏng xương cá, ta muốn mang về, nếu ông muốn gửi đồ về nhà, ta có thể mang giúp ông.

- Chuyện nhỏ nhặt này không cần hầu gia phí tâm, hạ quan tất nhiên sẽ làm thật ổn thỏa, chỉ là U Châu quá nghèo, không có gì để hiếu kính hầu gia, làm ngài mang thứ hạ tiện không đáng tiền về, mất mặt quá.

- Lão Phùng, ông nghĩ nhiều rồi, nếu như muốn phát tài thì ta đã phát tài lớn ở Lĩnh Nam, chỉ kẻ vô lương tâm mới muốn phát tài khi quốc gia gặp buổi tai họa, ông tưởng cá, rong biển không đáng tiền à? Ha ha ha, không nói với ông, đây là bí phương của Vân gia, đợi khi ông tới Trường An nhậm chức sẽ phát hiện thứ này bán rất đắt, chỉ người có tiền mới ăn nổi.

Nói xong cười lớn bỏ đi, vẫn cứ áo chẽn quần cộc chân đất, lộ ra tay chân bị mặt trời làm đen thui, vui sướng như chàng trai bên biển.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv