Đường Chuyên

Chương 214: Hy vọng của lão nãi nãi



Vân Diệp hai tay ôm quyền đi qua đoàn người, cũng không ngừng nói lời cảm kích, thỉnh thoảng còn nâng những lão nhân trong đám người đứng dậy, để cho bọn họ tiếp tục thi lễ là một biểu hiện của cuồng vọng, hiện tại nâng cao danh vọng Vân gia là mấu chốt, cho nên không thể có bất cứ tỳ vết nào. Vân Diệp dựa theo quy củ mà làm, hiện tại kẻ nào biểu hiện không tốt thì chính là kẻ ngốc.

**********

Vân Diệp ăn điểm tâm tiểu Nha đút cho, khuôn mặt rạng rỡ để mặc cô cô, thẩm thẩm cởi giúp áo giáp trên người. Nãi nãi vừa lau nước mắt vừa nói y sao đen, gầy vậy. Kéo tay tôn tử yêu thương, không cần nghĩ cũng biết tôn tử ở nơi băng thiên tuyết địa phải khổ sở thế nào, đây đâu phải điều mà một Hầu gia được nuông chiều từ bé phải chịu.

Lại là tắm, bất quá lần này Vân Diệp đuổi hết mọi người ra ngoài, y đã lớn rồi, nếu còn để các thẩm thẩm tắm cho không bị cười thối mũi mới là lạ. Nãi nãi cẩn thận xem đi xem lại, chắc chắn người Vân Diệp không bị thương chỗ nào mới tha cho y đi.

Tôn tử đã lớn, nên chuẩn bị hôn sự cho xong. Hài tử Tân Nguyệt này đến giờ vẫn chưa buông tóc, vẫn là kiểu tóc phụ nhân. Đang nghĩ ngợi thì Tân Nguyệt vội vã chạy tới. Nhìn Tân Nguyệt đang thở hổn hển, lão nãi nãi lại thấy thoải mái. Hai đứa nhỏ nếu thành một nhà thì thật tốt. Bây giờ còn chưa đến tháng 3, nếu như hôn sự xử lý mau chút, nói không chừng sang năm đã có thể ôm tiểu chắt trai rồi. Nghĩ tới đây lão nãi nãi nhìn sang phòng tôn tử, nói với Tân Nguyệt đang thi lễ:

- Chớ vội, chớ vội, người vừa mới về còn đang tắm. Ngươi biết tính tình lang quân không thích dùng nha hoàn, năm kia thẩm thẩm còn tắm cho nó, năm nay nó đã trưởng thành, ngay cả lão thân cũng không cho vào, ta thấy nó vẫn chưa quen tự tắm rửa, ngươi vào giúp nó một chút, cả nhà chỉ có ngươi là thích hợp.

Tân Nguyệt xấu hổ đỏ mặt không chịu đi vào, kết quả bị lão nãi nãi đẩy vào, còn đứng ngoài giữ cửa không cho ra, vừa cười vừa lẩm bẩm:

- Tóc cũng đã búi lên rồi, sớm đã là người Vân gia, còn giả vờ ngại. Vân gia ta chỉ còn lại độc đinh, cứ như vậy thì bao giờ lão thân mới được bế chắt trai? Sao không chịu hiểu tâm tư trưởng bối chút.

Nhìn thấy quản gia cô cô đứng ở trong sân cười trộm, lão nãi nãi bực không chịu nổi, con cháu không có đứa nào ra hồn. Muốn tìm nam nhân gả cho bọn chúng, lại không đứa nào chịu. Hai thẩm thẩm tuổi lớn còn chưa tính, có đứa mới 30 tuổi sao lại không chịu tái giá. Một đám hết ăn lại nằm, chực chờ tôn tử dưỡng lão. Bọn chúng giờ đã quen phú quý, bảo bọn chúng sống khổ hơn có đánh chết bọn chúng cũng không chịu. Thôi bỏ đi, dù sao thì tôn tử bản lĩnh lớn, nuôi mấy người ăn không ngồi rồi cũng không sao.

- Trông cửa cho tốt, người nào đến gần đánh gãy chân cho ta.

Phân phó cho quản gia cô cô xong, lão nãi nãi mới run rẩy trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị tiệc rượu buổi tối.

Vân Diệp đang ngụp lặn trong nước, đủ trăm lần mới thò mặt khỏi nước. Vừa nhấc đầu thì thấy một khuôn mặt như hoa đang cười tươi với mình, Tân Nguyệt? Điều này sao có thể, Vân Diệp cho rằng mình ngụp lặn lâu quá, đầu óc thiếu dưỡng khí bị lú đi nên mới xuất hiện ảo giác. Lập tức dùng miệng phun một ngụm nước, định bụng đánh tan ảo giác đi.

Ai ngờ một tiếng kêu thánh thót vang lên, Vân Diệp kinh hãi xoa xoa mắt, lúc này mới xác định đó đích thực là Tân Nguyệt. Con người là một động vật rất kỳ quái, lúc tắm thì kẻ nào có y phục trên người thì kẻ đó chiếm ưu thế.

Vân Diệp không tự chủ hụp lại người xuống nước, còn lấy tay che bộ hạ.

- Sao ngươi lại tới đây, ta đang tắm, nghĩ là ảo giác cho nên...

Y không ngờ còn giải thích, quên mất rằng chuyện này càng giải thích càng mờ ám, không bằng không giải thích còn hơn.

- Hừ hừ hừ.

Tân Nguyệt cười mấy tiếng âm hiểm, vừa rồi còn ngượng ngùng, không biết sao lại bị ngụm nước của Vân Diệp làm tỉnh. Đúng vậy, đây là nam nhân của ta, ta làm sao phải xấu hổ? Tân Nguyệt nghĩ vậy bèn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Vân Diệp, khiến cho y không dám nhìn thẳng vào nàng.

- Nãi nãi bảo ta tới giúp ngươi tắm.

Nói xong lấy dây ruột mướp nhẹ nhàng cọ lưng y.

Một đôi tay như bạch ngọc xoa đi xoa lại trên lưng, Vân Diệp dù cho làm hai đời thiếu niên cũng không chịu được nhiệt. Nãi nãi đã để hai người riêng một chỗ, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp. Vân Diệp nắm lấy tay đang cọ của Tân Nguyệt, đem bàn tay áp lên ngực, để cho nàng thấy tim mình đập mạnh thế nào.

Tân Nguyệt bị kéo làm cả người áp vào lưng Vân Diệp, hơi thở thơm tho lập tức phả vào tai y khiến y càng thêm thiêu đốt. Không ngờ nha đầu kia lại mẫn cảm như vậy. Mỹ nhân dựa lưng, Vân Diệp đâu còn khách khí, xoay người ôm lấy thân hình mềm mại của Tân Nguyệt, tìm đến cái miệng nhỏ nhắn hôn lấy hôn để, tay thì luồn xuống áo tìm bánh bao...

Vân cô cô nghe thấy tiếng Tân Nguyệt hô lên thì cho rằng chuyện tốt đã thành, đang lúc mừng thì phát hiện Ngọc Sơn tiên sinh đi tới hậu viện. Bốn vị lão tiên sinh ở Vân gia được tự do đi lại không bị cấm chế nào, bọn họ cũng đã sớm quen thuộc. Ngọc Sơn tiên sinh nửa năm qua cũng rất lo lắng cho Vân Diệp, còn nghĩ tôn nữ có khả năng goá chồng trước khi cưới. Nếu như vậy thì thật hối hận, biết thế sớm gả Tân Nguyệt cho Vân Diệp có phải tốt không. Nhưng hiện tại nghe được Vân Diệp bình yên trở về thì thở phào, phải đến nhìn y một cái cho yên tâm.

- Vân gia cô cô, điệt nhi ngươi ở đâu? Đúng rồi, tiểu Nguyệt có qua đây không? Sao lão phu không thấy nó?

Ngọc Sơn tiên sinh lớn tiếng hỏi Vân cô cô. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Vân cô cô khẩn trương, nào dám nói cho lão Tân Nguyệt đang ở trong phòng điệt nhi ta, nhất thời không nghĩ ra cớ nào, cứ ấp úng không thành tiếng.

- Lão phu nghe nói tiểu tử này đang tắm, để ta đi xem một cái.

Nói rồi đẩy cửa phòng ra.

Thấy Vân Diệp đang tắm, lão nhìn vài lần rồi nói với Vân Diệp:

- Tiểu tử không bị thương chứ?

- Đa tạ Ngọc Sơn tiên sinh quan tâm, tiểu tử vẫn bình yên vô sự.

Vân Diệp ngồi trong thùng tắm nói với Ngọc Sơn tiên sinh.

- Ừ, ngươi cứ tắm cho xong, rồi sau đó nói chuyện với ta.

Nói xong đóng cửa lại. Vân cô cô lấy làm lạ, lẽ nào Ngọc Sơn tiên sinh đối với hôn sự tôn nữ nhà mình cũng gấp không thể chờ? Nhìn thấy tràng cảnh như vậy cũng có thể bình thản? Trong lòng nổi lên bao nhiêu nghi vấn nhưng cũng không tiện mở cửa nhìn, đành phải nghẹn nghi vấn ở trong lòng.

Vân Diệp hồi lâu không thấy Tân Nguyệt có động tĩnh gì, cúi đầu nhìn thì thấy nha đầu kia ghé đầu vào trong nước, còn không ngoi lên chỉ sợ sẽ ngạt thở, liền vội vàng lôi nàng lên. Chỉ thấy Tân Nguyệt nhắm hờ mắt, hình như đang xấu hổ quá. Một dòng nước nhỏ chảy xuống bên ngực, Vân Diệp nhìn đến hoa mắt đờ người, ghé đầu vào ngực Tân Nguyệt liều mạng hít hà mùi thơm trên người nàng. Tay đã chuẩn bị hạ tiết khố, tháo bỏ chốt khóa cuối cùng trên người nàng.

Nhưng Tân Nguyệt nắm chặt lấy tay y không cho tiến thêm, người chỉ tựa vào lòng Vân Diệp chốc lát rồi nhảy ra khỏi thùng gỗ, ôm lấy y phục phía sau thùng gỗ mặc vào, mặc kệ tóc ướt hôn nhẹ lên mặt Vân Diệp rồi bỏ chạy, bỏ mặc Vân Diệp cùng thằng nhỏ đang ngửa đầu lên trời gào thét:

- Vì sao lại như vậy?

Vân gia đại khai tửu yến, chúc mừng gia chủ đắc thắng trở về. Tiệc từ sáng đến giữa trưa, toàn bộ phụ nữ trong Vân gia thôn trang đều đến tham dự. Trình phu nhân, Ngưu phu nhân trong thành Trường An đương nhiên đã sớm tới Vân trang, hai vị phu nhân Uất Trì gia cũng theo Uất Trì lão quốc công tới ăn mừng. Nhà Lý Tịnh, Lý Tích cũng đều có con cháu đến. Lý Thừa Càn còn cưỡi một con bảo mã phi với tốc độ nhanh nhất tới.

Thư viện càng dốc toàn bộ lực lượng đến đánh chiếm bàn tiệc, Lý Cương dẫn Ly Thạch tiên sinh vừa trở về cùng đến. Nguyên Chương tiên sinh cùng Triệu Diên Lăng đi ngưu xa đến, nói là nghe Vân hầu trở về, liền bỏ cơm trưa đến đây dự tiệc. Gia chủ Công Thâu gia kiêu ngạo, yêu cầu Vân gia an bài xe ngựa đi tiếp, phải là song mã cho gia chủ. Khi tới cũng cũng không con trai Công Thâu Giáp còn sống hay không, mà lại tiếp cận lão Uất Trì.

Lão nãi nãi nhìn Tân Nguyệt nói cười trong đám nữ quyến như hồ điệp xuyên hoa thì thở dài một hơi, chắt trai không có, oán khí của lão nãi nãi đều tập trung vào Ngọc Sơn tiên sinh, khiến Ngọc Sơn tiên sinh suy nghĩ mãi cũng không hiểu nổi bản thân mình đã đắc tội lão thái bà này chỗ nào, sao lại đối với bản thân như vậy.

Tiệc rượu bày từ phòng khách tới tận ngoài sân, trên đường cũng bày biện. Lão Tiền vội vàng dựng lều, lão Trang vội vàng duy trì trật tự, Mạnh Bất Đồng, Đoạn Mãnh đón khách ngoài cửa. Lý Thái, Lý Khác đang lục xem Vân Diệp mang gì về, cuối cùng nhất trí đánh giá, ngoại trừ tiền tài y chẳng mang thứ gì hữu dụng về. Lý Thừa Càn ngồi ở xích đu không ngừng đặt hai khối thủy tinh trong suốt trước mắt khoa tay múa chân, hắn vẫn muốn có đồ vật giống của Trình yêu tinh, không biết loại này Diệp tử còn hay không, lão Trình là màu đen, nếu như ta làm một bộ màu hồng chẳng phải là đè đầu lão? Lão Trình còn mang kính râm đi khoe đức hạnh thối, lần trước phụ hoàng muốn nhìn một chút lão cũng không cho, nói cái gì mà bảo bối tiên gia, không thể cho ngoại nhân xem, nói là sẽ mất đi tiên khí, làm phụ hoàng bực đến nỗi ném cả đũa không thèm ăn.

Lý Thái không biết lấy từ chỗ nào ra một cái kính lúp, theo thói quen đặt ở trước mắt nhìn, khiến Lý Khác làm ngọc đang cầm trong tay rớt bịch xuống chân, đau đến méo mồm. Vãi quá, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái mắt to.

Lý Thái phát hiện được điều thú vị, mặc kệ thảm trạng của tam ca, liên tục lấy kính lúp soi khắp nơi, thấy mấy thứ được phóng đại thì a ô liên tục.

Lý Thừa Càn phát hiện ba người lúc này rất bình hòa, rất thoải mái, vứt bỏ tranh đấu trong cung, tình nghĩa huynh đệ như vậy khiến hắn có chút mê say, nếu như có thể mãi như vậy, Lý Thừa Càn tuyệt không quan tâm phụ hoàng phong cho hắn bao nhiêu đất.

Ba người thân phận tôn quý nhất, tự nhiên người khác phải chờ. Cho ba người ngồi gần nhau là chủ ý của Vân Diệp, y muốn xem có hy vọng hòa giải ba người họ hay không, nếu có, y hy vọng vào trước lúc xảy ra xung đột y còn có chút thời gian.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv