Trường Tôn Vô Kỵ gật đầu, huân quý tới tầng cấp này hoặc không nói, hoặc nói ra là thật, vì làm ăn mà nói dối, dù là mình hay Vân Diệp đều không chịu được chuyện bẽ mặt đó.
- Vậy ngươi đợi lỗ vốn đi, lão phu sẽ đánh tiếng cho lão phó trong nhà, chỉ cần đúng là Vân gia ngươi mở xưởng sắt thì sẽ không ai ngăn cản. Một là Liêu Đông nghèo khó, Vân gia đầu tư vào sẽ có lợi cho dân, hai là lão phu muốn xem xem Vân gia kinh doanh có phải giỏi hơn Trường Tôn gia thật không. Cuối cùng bảo thằng con ngươi câm mồm, muốn tiền đền bù tới nhà lão phu mà lấy, là do lão phu thích nhìn lửa cháy đấy.
Trường Tôn Vô Kỵ muốn ôm hết mọi chuyện vào người, thế thì không thể tra nữa rồi, lý do Triệu công thích nhìn lửa cháy đủ để đốt mấy vạn đảm cỏ đổi một nụ cười lão nhân gia.
- Tất nhiên, có điều để yên tâm một chút, nhà ông có định tham gia cổ phần không?
- Làm ăn kiếm tiền sao không gọi lão phu? Ví như đội thuyền ở Lĩnh Nam, lão phu rất có hứng, thế nào, lão phu góp một vạn kim tệ, chiếm hai thành, được không?
- Đương nhiên là được, đang lo không có đại tài chủ, ông gia nhập vào, đội thuyền có thể đi xa hơn, chúng ta là người dứt khoát, tan triều bảo quản gia đưa kim tệ tới, Vân gia sẽ viết văn thư cho ông, cứ quyết như thế.
Hai bọn họ đều không có hứng thú nghe Lý Nghĩa Phù và Nhan Sư Cố cãi nhau, chỉ có hoàng đế là có hứng thú này, không thấy ông ta xem say sưa thế kia à?
- Hừ, lão phu còn tưởng ngươi vểnh đuôi lên trời rồi, tự cho mình không gì không làm nổi, Độc Cô Mưu tham gia làm ngươi thấy áp lực rồi hả? Trường Tôn gia và Độc Cô gia giao tình lâu năm, giờ ngươi muốn lấy lòng Trường Tôn gia có phải muộn không?
- Độc Cô Mưu chỉ hơn ngươi sáu tuổi, ngươi có ưu thế tuổi tác với lão phu, nhưng chẳng là gì với người ta. Thôi vậy, thiên hạ này cuối cùng là của người trẻ tuổi các ngươi, đợi Xung Nhi về các ngươi chơi tiếp, lão phu không bồi tiếp nữa.
Vân Diệp gật đầu, thế gia đại tộc giao dịch chỉ cần nơi chốn thích hợp, vài ba câu là có thể giải quyết, mãi mãi coi một người là kẻ thù là hành vi không chín chắn, thù hận bằng trời cũng có lúc phải bỏ xuống, đợi nguy cơ qua đi, hai nhà hẵng sống mái với nhau cũng chưa muộn.
Trường Tôn Vô Kỵ hiện giờ đã tới lúc kiệt quệ, ông ta hơn Lý Nhị năm tuổi mà trông như hơn hai mươi tuổi, Lý Nghĩa Phù và Hứa Kính Tông không ngừng tấn công, cuối cùng khiến ông ta lực bất tòng tâm.
Nay Độc Cô Mưu gia nhập, ông ta không còn tinh lực ứng phó với cục diện ngày càng phức tạp nữa, nên sinh ý rút lui, theo Vân Diệp thấy đây là lựa chọn sáng suốt.
Muốn đánh gục hoàn toàn Trường Tôn Vô Kỵ là không thể, khác biệt lớn nhất so với lịch sử là Trường Tôn hoàng hậu còn sống, chỉ cần ông ta không tạo phản, gia tộc sẽ được hoàng hậu chiếu cố.
Còn về phần ông ta nói Trường Tôn gia và Độc Cô gia quan hệ tốt chỉ là trò cười, thế gia đại tộc chưa bao giờ có cái gọi là quan hệ tốt, đối diện với lợi ích, trở mặt thành thù là chuyện quá bình thường.
Vân Diệp tan triều về nhà, quản gia Trường Tôn gia quả nhiên phái người mang một vạn kim tệ tới, Tân Nguyệt kiểm tra xong, viết chứng minh hai thành cổ phần của đội thuyền Lĩnh Nam, chỉ đợi gia chủ về đóng dấu.
Hiệp ước bình thường cần tới quan phủ, còn bọn họ thì không cần, con dấu của họ còn hiệu quả hơn của quan phủ.
- Cha tha thứ cho Trường Tôn gia rồi sao?
Vân Hoan đợi quản gia Trường Tôn gia vui vẻ cầm văn thư đi, lập tức tới hỏi.
- Không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bệ hạ cố ý biến triều đường thành cục diện tam quốc phân tranh để tiện khống chế, ba thế lực đều không thể thiếu hoàng gia ủng hộ, hiện giờ càng thêm nguy hiểm, nhi tử, một khi nhà nào lộ vẻ yếu thế, sẽ bị hai con sói xông vào cắn xé.
Vân Diệp vỗ vai nhi tử, không nói kỹ hơn, nhiều chuyện cần hắn tự ngẫm ra.
Tuyết lớn lại đổ xuống, Vân Diệp đứng dưới biển Vân gia nhìn con đường lớn chạy dài không có một bóng người, lắc đầu dẫn vượng tài đi tới đồng hoang.
Sau khi tuyết rơi Vượng Tài liền không chịu đi đâu nữa, suốt ngày chui vào đống cỏ nằm, như thế không được, ngựa mà không chạy sẽ chết rất nhanh.
Nhưng mã phu nghĩ đủ mọi cách cũng không dụ được Vượng Tài ra, lấy cả rượu nếp ấm cũng không ăn thua, Vượng Tài uống no rượu nếp là chui vào đống cỏ ngủ tiếp, mã phu có quỳ xuống lạy cũng không ăn thua.
Hết cách Vân Diệp đành ra tay, tóm tai Vượng Tài mắng một trận, chỉ có thể Vượng Tài mới lười biếng đi theo Vân Diệp, ra ngoài thấy lạnh lại muốn chui vào chuồng, bị Vân Diệp tát cho hai cái, đánh rất không tình nguyện đi theo, dù thế còn dùng đầu đẩy Vân Diệp đi trước chắn gió cho mình.
Trời quá lạnh, vốn là bông tuyết lất phất đã biến thành băng, rơi vào mặt đau buốt, Vượng Tài run cẩm cập, cái lỗ mũi to phun ra hai luồng hơi trắng. Để Vượng Tài ấm hơn, Vân Diệp đành chạy bộ, như thế Vượng Tài cũng có thể chạy theo, cả ngày không hoạt động chỉ biết ngủ, đừng nói ngựa, dù người cũng chẳng chịu nổi.
Không khí lạnh chui vào phổi, làm ngực đau đớn, có điều chạy một hồi không cảm thấy nữa, cơ thể Vượng Tài ấm lên, không cần chạy theo Vân Diệp nữa, tự chơi đùa trong đồng hoang.
Nhìn Vượng Tài chạy càng lúc càng nhanh, Vân Diệp cũng yên tâm, bản năng chạy của Vượng Tài vẫn còn, thế là tốt, lão tử còn chưa chết, ngươi muốn chết là không được, hai chúng ta cùng rời núi, vậy phải cùng trở về, bỏ lại bất kỳ ai cô đơn trên đời đều không đúng.
- Ta nhìn ngươi rất lâu rồi, thật hiểm có, đây có phải là thiết huyết tướng quân ở mạc bắc không? Ngươi đang đợi ta hay là chơi với ngựa?
Vân Diệp lấy ống tay áo lau khóe mắt đỏ hoe, không để ý tới người đằng sau, tiếp tục nhìn Vượng Tài chạy, thấy mũi Vượng Tài thở mỗi lúc một gấp huýt sáo, Vượng Tài đã chạy mệt liền quay về, dí cái mặt lớn đầy nước miếng vào mặt Vân Diệp.
- Thực ra ta cảm thấy trên đời ngươi chỉ quan tâm tới mỗi con ngựa này, nói xem, Bạch Ngọc Kinh các ngươi có phải chỉ tin vào súc sinh không?
Hàn Triệt trở nên càng tuấn tú, hoặc có thể nói là càng ma mị, hai mang mi xiên xiên, chòm râu ngắn, nhìn thế nào cũng không giống người tốt.
- Tối nay ngươi ở trong nhà Đơn Ưng.
Vân Diệp giúp Vượng Tài búng bã tuyết trên người, chỉ nói một cách đơn giản.
- Vì sao? Ta ở cao nguyên sắp chết rét rồi, mau tới nhà ngươi sưởi ấm.
- Trông như tên dâm tặc, Vân gia nhiều mỹ nữ, không hoan nghênh ngươi.
Hàn Triệt cười phá lên:
- Vẫn cứ hẹp hòi như thế, Hàn Triệt ta mà cần mỹ nữ không cần làm dâm tặc. Mỹ nhân như tiểu muội ta ở nhà ngươi, ta còn không nói gì, ngươi lại đề phòng ta.
- Muội tử ngươi ở trong Vân gia để tiện đánh nhau với Tiểu Vũ, thời gian qua đánh nhau ba lần rồi, không phân thắng bại. Nghe nói ngươi đang hành hạ người ta ở cao nguyên, sao còn rảnh tới Quan Trung?
- Ta đang xây tòa thành Thiên Không, cao nguyên dưới trời cao mây trắng thật quá tịch mịch, thiếu một cung điện hùng vĩ, ta muốn sống ở nơi cách thiên cung gần nhất, làm láng giềng với thần tiên, như thế có thể nghe thấy tiếng thần tiên thi thầm, ta muốn biết họ vì sao đối xử với ta tàn khốc như thế.
- Thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, ta có đủ vũ lực, nên sai khiến thiên hạ, Hàn Triệt ta trần trụi tới thế giới này, nên không muốn trần trụi đi. Ngươi chết rồi còn có nhi tử ngươi nhớ tới ngươi, ta chết rồi còn ai nhớ tới ta?
Vân Diệp nhạt nhẽo hỏi lại:
- Cung A Phòng nay ở đâu? Viết tên lên đá, ta lo đá còn nát nhanh hơn thi thể.
Hàn Triệt cười cực kỳ thê lương:
- Ngươi giết người ở Tây Vực còn nhiều hơn ta gấp đôi, ngươi còn nói một câu, " ta chết rồi mặc xác hồng thủy ngợp trời." Câu này nói rất hay.
- Đó là khi tâm tình ta sa sút, lại tức giận mới nói thế. Ngươi xem hiện giờ ta chẳng phải một lòng vì nước vì dân phục vụ, mỗi ngày vào công đường, mở tấu chương, nhìn tin tức bách tính an cư lạc nghiệp liền vui thay cho họ, thấy nhân gian tà ác liền rơi lệ đòng tình, dùng bút mực thưởng thiện phạt ác.
- Hiện giờ ta đã có thể làm được lo trước cái lo thiên hạ, vui sau niềm vui thiên hạ. Toàn thân thăng hoa, về tinh thần chúng ta không cùng một đẳng cấp nữa, thân hiền nhân xa tiểu nhân là thái độ sống của ta hiện nay, chỉ nghĩ thôi đã thấy mình cao thượng.
Hàn Triệt mặt nhợt nhạt, giọng ngán ngẩm:
- Gần đây ngươi ở cùng ai mà biến thành cái bộ dạng này?
Vân Diệp rầu rĩ thở dài:
- Hết cách, đó là ý chỉ của hoàng đế, ông ta cho rằng ta có bản lĩnh điên đảo trắng đen, muốn ta và người ta cùng đem sự biến Huyền Vũ Môn thành chuyện con cháu đời sau ca tụng, cho nên không cẩn thận biến thành thế này.
- Đúng là khó thật, ông ta giảm lỏng cha, giết huynh đệ, còn biến tẩu tẩu đệ muội thành lão bà của mình. Ta còn nghe nói lão bà của Tùy Dương đế mà ông ta cũng không tha, thiếu mỗi điều cưỡng dâm tức phụ nữa thôi, nếu làm cái đó thì đủ ngũ độc rồi. Nếu không nói ra tên ông ta, bất kỳ ai nghe thấy người làm chuyện này cũng coi là cặn bã.
Hàn Triệt lắc đầu thương hại:
- Thật là làm khó ngươi, ngươi muốn nhận cái việc mất mặt này à?
- Ta muốn nhường công lao này cho Trường Tôn Vô Kỵ, ông ta nói tuổi già sức yếu khó gánh vác được. Ta lại muốn đẩy cho Độc Cô Mưu, tên đó nói tài sơ học cạn, không làm nổi. Cuối cùng lại rơi vào tay ta, có điều gần đây ta chịu không nổi nữa, giao cho Hứa Kính Tông, tên đó mừng phát cuồng, hiện đã làm gần xong, chỉ đợi hoàng đế gật đầu là viết vào (khởi cư trú).
Hàn Triệt trầm ngâm:
- Đám sử quan Nhan gia toàn là con lừa, e không xong, bệ hạ của các ngươi nghĩ quá đơn giản rồi.
- Hiện giờ ghi chép (khởi cư trú) là Lý Nghĩa Phù, chắc ngươi còn ấn tượng với người này, còn Nhan lão đầu bị đem đi biên soạn ( sử ký hậu thiên), thế nên ta bảo con cháu trong nhà không nên xem ghi chép đế vương thờ gian này, dã sử còn chính xác hơn cả chính xử, chuyện ta làm đúng là gây hại cho nhân gian.
Hai người nói cười trở về Vân gia trang tử, chợ vẫn náo nhiệt, sắp năm mới rồi, khắp nơi là bách tính mua hàng năm mới, khuôn mặt thuần phác bị gió thổi thâm tím, nhưng nụ cười không nhạt đi chút nào. Cười nói vui vẻ với láng giếng, cánh tay đeo một cái giỏ thế nào cũng có một con cá, cái chân giò, một gói đường, một bình rượu, xếp hàng ở cửa phụ của Vân gia đợi lấy một mớ rau tươi.
Nhà ấm của Vân gia sản xuất vô cùng phong phú, vốn định nhà ăn không hết mang ra chợ bán, về sau Tân Nguyệt thấy làm vậy mất mặt, chỉ cần láng giếng muốn ăn rau tươi thì cứ lấy Vân gia lấy, hiện giờ đã thành truyền thống.
Nhà ai muốn ăn bánh bao rau cần liền bảo con tới Vân gia xin, hôm nay sắp cuối năm nên người xin rau khá nhiều.
Lão Tiền chưa bao giờ bỏ ra cơ hội này, cả đống tuổi rồi, mặc áo lông, đội mũ chiên, hai tay cho vào ống tay áo cười ha hả, mắng hương nông lười biếng, không biết tự làm cái nhà ấm, chỉ biết thò tay xin chủ gia. Năm sau năm đổi rễ rau, ai nấy ăn cứt chó hết.
Hương nông cũng chẳng sợ đại quản gia của nhà hầu gia, mở miệng đặc sệt khẩu âm Quan Trung chửi lại, nói mình mà ăn cứt chó sẽ không quên để cho lão Tiền một miếng.
Lão Tiền có cái tính hèn mọn, bị người ta chửi cũng chẳng giận, lớn tiếng thúc phó dịch nhanh tay, không thấy hương thân đứng đợi trong tuyết sao, còn luôn mồm than vãn, nói người trẻ tuối bây giờ không chịu khổ được như trước kia, chẳng làm được tích sự gì, đều do gia chủ chiều, cho ba ngày không ăn là chăm chỉ hết.
Lời này tức thì được mấy lão hán tuổi cao tán đồng, hoài niệm tuổi trẻ, nói mình một ngày vác chục vạn cân, sau đó con về nhà cày mấy trăm mẫu ruộng...
Hàn Triệt đứng ở bên đường thấy cảnh này không đi nữa:
- Đây chính là nhân gian, có sinh khí hơn thiên cung nhiều, thiên cung nhiều nhất là tảng đá lạnh băng, dù điêu khắc hay không cũng chẳng thay đổi được bản chất của cục đá, lạnh lẽo.
Vân Diệp bực mình nói:
- Ta sống ở nhân gian, còn ngươi định sống thành thần tiên, tất nhiên là khác nhau, muội tử ngươi lại muốn sống vui vẻ, thời gian qua chạy lung tung trong thư viện như đứa trẻ con, cố ý trêu chọc đám tiểu tử ngốc trong thư viện, hại chúng giữa mùa đông phải đi đắp giả sơn.
Hàn Triệt bật cười, nhưng khóe mắt có nước chảy ra, lăn theo má xuống râu, chẳng mấy chốc biết thành hạt băng trong suốt.
Vân Diệp thở dài coi như không thấy, đi về phía tiểu viện của Đơn Ưng.
Đơn Ưng đang chẻ củi trong tiểu viện của mình, tuyết bay mù trời mà hắn để thân trần, tấm thân hùng trang lượn lờ hơi nóng, hoa tuyết rơi xuống người lập tức biến thành giọt nước li ti, làm người hắn như bôi một lớp mỡ.
Chân đá một cái, nửa súc gỗ đứng trên thớt gỗ, chẳng thấy hắn có động tác gì, chỉ thấy hàn quang lóe lên, bốn mảnh gỗ đều đặn chia ra. Trên giá gỗ trong sân treo một con dê đã làm lông sạch sẽ, dính đầy tuyết trắng.
Vượng Tài rất sợ Đơn Ưng, nấp sau lưng Vân Diệp lộ ra nửa cái đầu cảnh giác liếc Đơn Ưng. Hàn Tràn rung tay, chiếc áo lông hoa lệ bay đi, treo lên móc mái hiên.
Đơn Ứng cầm rìu đứng dậy:
- Trong lòng ngươi có bi phẫn vô hạn, làm chiến ý của ngươi tăng vọt, võ công của Bạch Thanh Cung đúng là dựa vào oán độc, lại thử xem.
Hàn Triệt mắt đỏ rực:
- Đúng ý, hôm nay ta rất muốn giết người, gần như không kiềm chế nổi, bất kể là máu người khác hay máu ta, phải thấy máu mới được.
Ném vỏ đao khảm ngọc trong tay đi, ngậm áo xé một mảng, buộc đao vào cánh tay, lực đạo của hắn vốn không bì được với Đơn Ưng, tên này tính liều mạng rồi.
Đơn Ưng đứng im tại chỗ, thấy Hàn Triệt bước nhanh tới, chân đá bay một khúc gỗ về phía Hàn Triệt, tiếp ngay đó rìu vung nửa vòng tròn hướng vào cổ...
Hai tên này đánh nhau chẳng thể phân thắng bại nhanh được, Vân Diệp dẫn Vượng Tài tránh thật xa, kệ tiếng vũ khí xé gió, đi tới bên giá, sờ con dê, phát hiện thịt dê chưa đóng băng, vừa vặn cho vào nồi, thêm ít củi xuống bếp, thấy tước sôi dùng đoản đao cắt thịt dê.
Chọn một khúc gỗ tùng sạch sẽ ném vào nồi lớn, cần dùng lửa lớn luộc nửa canh giờ là ăn được, vào bếp chuẩn bị ít muối tiêu, lại rang cho Đơn Ưng ít ớt cho vào muối, Đơn Ưng thích nhất là ăn như thế.
Xong xuôi bê cái bát lớn ngồi bên bếp lửa nhìn thịt dê sôi ùng ục, Vượng Tài không ăn được đậu đặt trong túi, chạy tới dụi đầu vào Vân Diệp, Vân Diệp tỉnh lại, kiếm cái chậu đổ đậu đen vào, nghe Vượng Tài nhai rôm rốp, Vượng Tài xưa nay không ăn đậu luộc chín.
Hàn Triệt và Đơn Ưng đánh nhau đã qua giai đoạn thăm dò, vừa rồi chưa nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, hiện giờ cheng cheng không ngớt, nghe là biết Hàn Triệt sắp thua rồi, cầm đao nhẹ hơn rìu mà tốc độ không bằng, bản thân đã kém một bậc.
Ngẩng đầu lên nhìn, Đơn Ưng đứng tại chỗ, thấy chiêu phá chiêu, bất kể Hàn Triệt chém từ phía nào tới đều dùng lưng rìu đánh lui, hắn tiếp đó tiến một bước xoay rìu chém vào cổ Hàn Triệt, nếu Hàn Triệt không né nhanh là rụng đầu.