Sau khi Lý Nghĩa Phủ đi, Tiểu Vũ liền từ sau đường đi ra, trong lòng bế một tiểu hài tử, tay trái xách hộp thức ăn. Hài tử mới chỉ 1 tuổi, nằm trong lòng mẹ lúng liếng mắt đen nhìn khắp nơi.
Vân Diệp đỡ lấy hài tử, tiện tay nhét lệnh bài vào cho nó chơi đùa, ngẩng đầu nói với Tiểu Vũ:
- Bạch Ngọc kinh không cần thần phó, hơn nữa thần phó khống chế Lý Nghĩa Phủ như vậy rất nguy hiểm. Người như vậy sẽ không tin có thần tồn tại.
Tiểu Vũ cười duyên đặt hộp đựng thức ăn bên cạnh kỷ trà, lấy ra vài món, cũng không nhiều nhưng rất tinh tế, là món rau cải trong núi Vân Diệp rất thích.
- Sư phụ, ngài cả đời mang tiếng đệ tử thần tiên, cũng từ đó kiếm được bao nhiêu chỗ tốt, chẳng lẽ ngài còn không tin thế giới này có thần tiên? Mới vừa rồi sư phụ còn lấy kỹ tử của Minh Nguyệt các thăm dò tín ngưỡng của Lý Nghĩa Phủ, có phát hiện gì không? Sư phụ nghĩ rằng Lý Nghĩa Phủ rốt cuộc có tin có thần tiên hay không?
Lúc này là giờ điểm tâm, Vân Diệp đêm qua ở lại binh bộ chưa có hạt cơm nào vào bụng. Bưng bát cháo loãng lên uống, thấy hài tử há mồm về phía mình thì lấy cái bánh bao cho nó từ từ ăn.
- Hắn là đệ tử của ta, cho dù trước kia có chút nghi hoặc thì giờ cũng không có.
Vân Diệp nói cực kỳ tự tin, một người bị hun đúc suốt hơn 10 năm trong thư viện, nếu còn tin thần linh là chúa tể thế giới, vậy thì hệ thống giáo dục của thư viện khác nào thất bại?
- Ngươi cũng giống như hắn, khi phát hiện ra bí mật gì trong thiên địa là lập tức muốn khống chế, thao túng nó. Ta chỉ không nghĩ tới sau khi ta vạch trần, các ngươi lại có tâm tư muốn làm thần tiên. Thật là hết biết, làm người không thích hơn hay sao, sao cứ muốn làm thần? Cứ coi như các ngươi có thể thắng ở nhất thời, nhưng thần tượng các ngươi tạo nên cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Tiểu Vũ gắp thức ăn cho sư phụ, thấy sư phụ có chút giận thì che miệng khẽ cười:
- Sư phụ à, thế giới này rất chán, vì Tiểu Vũ phải nuôi hài tử, cho nên mới ngừng việc ở thư viện. Giờ nhàn rỗi vô sự mới muốn xây lại Bạch Ngọc kinh, ngài nói Tiểu Vũ nên đặt nó ở Nam Hải hay là ở một tòa danh sơn nào đó?
Đạo môn đã tìm được thần địa của Tây vương mẫu, giờ hưng thịnh khiến người hâm mộ. Hai năm trước ngài và bệ hạ, hoàng hậu cùng nhau bại trước đại bút kim tử của Viên lão đầu, để hắn dựng Tuyết sơn thần cung. Giờ vô số tín đồ Trung Nguyên thích nhất là lặn lội đi bộ đến Thần cung tỏ lòng thành kính, mong được thần linh phù hộ. Nghe nói nhóm người đầu tiên đã có niềm vui không ngờ. Giờ Viên lão đầu đắc ý, bắn tiếng nói lão đã có thể yên tâm binh giải chầu trời rồi.
- Đừng có học tử lão đầu đó, lão sắp chết rồi nên muốn danh tiếng càng nổi càng tốt. Lão nói gì mà lão tu hành chỉ thiếu chút nữa là có thể phi thăng? Lão không muốn kéo chút hơi tàn, nhưng lại không thoát được thân thể, cho nên mới phải chầu trời, muốn trùng sinh lần nữa. Ngươi xem, qua thời gian nữa đạo môn sẽ lại xuất hiện một Viên thủ thành sống lại, ta đã cảnh cáo Viên thủ thành, nếu như Viên thủ thành trẻ tuổi đó trước mặt ta cậy già lên mặt, ta liền tát lão rộng miệng.
Sư phụ ngươi thật vất vả mới đến địa vị này, người nào chống lại những lão gia hỏa không ngừng sống lại kia? Tiếp tục như vậy ai chịu nổi? Ta và bệ hạ, cùng với hoàng hậu nương nương sở dĩ thua hắn, chẳng qua chúng ta không thể giúp những người thương tâm, chỉ có Viên thủ thành có thể trị. Chỉ cần có tiền, lão liền sửa chữa Thần cung, khiến không còn ai thương tâm, cho nên mới xuất hiện việc lão thắng tiền buồn cười như vậy.
Vân Diệp nói xong thì ôm lấy hài tử, lau miệng cho nó.
- Sư phụ, Tiểu Mộ rất muốn làm hoàng hậu, hơn nữa không để ý mình có thích hay không, nàng chỉ thích làm hoàng hậu, không quản ai làm hoàng đế. Ý nghĩ ngốc đó chúng ta có nên ngăn lại không?
- Nó muốn làm hoàng hậu, đó là vì nó chưa biết thích một người là thế nào. Nó và mẫu thân đều dựa vào cảm tính mà sống, tò mò mà thôi, đợi đến khi nó tìm được người mình thích, liền sẽ thấy việc muốn làm hoàng hậu quả thật nực cười. Không cần để ý, nói cho cùng đều do cô đơn mà ra.
Vân Diệp thoải mái nói, con của y sao có thể là người ham quyền thế? Nhất là Vân Mộ lúc nào cũng muốn tự do.
- Nhưng đệ tử đã đầu độc Tiểu Mộ, nói cho nàng biết có thể trước hết tìm một hoàng tôn có thể làm hoàng đế, đợi sau khi bệ hạ băng hà sẽ được làm thái tử phi. Sau đó chịu đựng vài chục năm là có thể làm nhất quốc chi mẫu, nếu như có thể còn có thể nắm hoàng quyền trong tay. Đệ tử còn nói cho nàng biết Lý Tượng là đối tượng thích hợp nhất.
Vân Diệp cười ha ha, đoạn bế hài tử trao lại cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ ôm hài tử oán phẫn:
- Sư phụ không thèm quan tâm đến mấy nữ hài tử chúng ta.
- Quan tâm, sao lại không quan tâm? Nữ hài tử đang trong giấc mộng, sao ta lại đang tâm phá vỡ? Các ngươi trời sinh thích mơ mộng, giờ nhân lúc còn thiếu nữ mơ nhiều một chút có gì sai? Hài tử chính đang như vậy, âu cũng là trời sinh, chẳng phải năm đó ngươi cũng vậy sao? Ngươi cho rằng ta không biết năm đó ngươi thích ta? Rồi ngươi cũng nhận ra đó chỉ là ảo giác? Giấc mộng thiếu nữ không nên phá, nữ nhân trời sinh cảm tính, thường thường không phân rõ mộng tưởng và thực tế, kẻ nào phá hư mộng đẹp của các nàng sẽ là địch nhân của nàng. Ta không muốn mình là địch nhân của khuê nữ.
Tiểu Vũ thở hổn hển ôm hài tử đi, phỏng chừng tới Đại Lý tự gây sự với Địch Nhân Kiệt. Ở Trường An dám ôm hài tử đi khắp các chỗ quan viên như vậy cũng chỉ có Hi Bạc Đế Á và Tiểu Vũ. Bởi vì các nàng cũng là quan viên, một người tứ phẩm, đường đường Trung đại phu, một người ngũ phẩm Triêu tán đại phu, đây là chức quan chân chính, chứ không phải cái hư hàm cáo mệnh phu nhân gì đó.
Vân Diệp thấy Tiểu Vũ đi mới an tâm ăn điểm tâm, đám hài tử này càng ngày càng khó dạy dỗ, nói hết nước hết cái cũng không chịu hiểu, thật là.
Mấy ngày gần đây Vân Diệp bận rộn như vậy cũng vì một nguyên nhân, biên quân hỗn loạn. Đám quân nhân trai tráng dã tâm bừng bừng kia khi được tiếp tế hỏa khí lại không dùng để huấn luyện, mà mang luôn ra thực chiến. Cho nên quốc gia xung quanh phải chịu xui xẻo, từ Thổ Phồn đến Chân Tịch không đâu may mắn thoát khỏi. Bọn họ sau khi công phá cứ điểm thành trì xong liền trắng trợn cướp bóc rồi mới trở về, dù sao triều đình vẫn chưa hạ lệnh chinh phạt quốc gia kia.
Sứ tiết khóc lóc kể lể tố cáo quân Đường bạo hành, nói đến chỗ thảm thiết thì khóc không thành tiếng. Đám cao quan Đại Đường sắc mặt tái xanh, nói lại cho sứ tiết những kẻ đó nhất định sẽ bị nghiêm trị, binh bộ sẽ xử lý chuyện này, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Ngoài ra còn hết sức vỗ về sứ tiết, việc bồi thường cũng được giám sát ngự sử nhắc tới trong nghị sự hàng ngày.
Huân quý cao quan nghe xong tố cáo thì liền rủ nhau đến Hưng Hóa phường ca múa, tên tướng quân tấn công Thổ Phồn phỏng chừng sẽ bị chém đầu. Không phải vì hắn cướp Thổ Phồn, mà vì hắn chiến bại, đoạt được một ít rồi bị đại quân người ta đánh đuổi như chó chạy về. Về phần nơi khác tỉ như Chân Tịch thì ai mà quản.
Người khác không biết, Vân Diệp làm sao có thể không biết. Quốc vương Chân Tịch muốn thôn tính Phù Nam quốc, cho nên mới hết sức giữ quan hệ với quân Đường, có vậy mới có thể chiến thắng, quân Đường cũng thừa dịp lấn tới mà cướp lấy mảnh lớn bình nguyên. Sát Lợi vương của Phù Nam quốc bỏ chạy ra tận đảo xa, được Hầu Kiệt thu nhận, đợi tương lai Chân Tịch bắt đầu trở mặt với đế quốc, là có thể mượn danh Sát Lợi vương tấn công Chân Tịch lần nữa.
Vân Diệp là một người vô cùng chú trọng trật tự, đối với những việc như vậy không thích chút nào, nhất là tên tướng quân đó. Biết rõ khi Lộc Đông Tán tấn công Thiên Trúc đã lưu lại một chi đại quân ở đối diện Tùng Châu, hơn nữa còn do đích thân trưởng tử Lăng Khâm thống ngự, vậy mà vẫn không biết sống chết lao đầu vào, khiến cho 600 quân tốt định lén đi phóng hỏa bị thương nặng, bị người ta cướp trước một bước, đánh cho bể đầu sứt trán. Chuyện như vậy nhất định phải xử trí để ổn định đại cục.
__________________