Dọn dẹp chiến trường là công việc của Phạm Hồng Nhất và Điền Nguyên Nghĩa, lúc này Vân Diệp được Tiểu Miêu và Lưu Tiến Bảo tháp tùng đang ngồi trên sa mạc mênh mông nướng một con dê béo, bên cạnh là bảy tám vò rượu, con số bên trên đồng nhất, đầu là năm mươi, xung quanh yên ắng, thành lạc đà cách ngoài mười dặm.
Y đang đợi bằng hữu của mình, từ khi thành đại tướng quân, bằng hữu thành bá chủ một phương, tín nhiệm liền thành thứ xa xỉ phẩm.
Xa xa có hai con ngựa, một từ phía nam, một từ phía bắc đi tới, vừa đi vừa nhìn quanh, cẩn thận như chim sợ cành cong.
Hi Đồng sờ cái đầu trọc định nói, Vân Diệp nói trước:
- Câm mồm, trừ tình nghĩa huynh đệ ra, nếu ngươi dám nói nửa chữ, ta sẽ lập tức sai người dọn cái ổ phỉ của ngươi, ngươi tưởng ta không tìm được cái ổ của ngươi à?
Trái với sự cẩn thận của Hi Đồng, Hàn Triệt tỏ ra rất nhẹ nhõm, tới bên đóng rượu, kiểm tra con số trên đó xong gật đầu nói:
- Hiếm có, hiếm có, ngươi uống rượu lại không giở trò.
Hi Đồng chỉ sau lưng Vân Diệp nói:
- Tên béo kia cũng tới rồi, hắn là con kền kền chuyên ăn xác thôi.
- Nếu hắn không tới, hai ngươi căn bản không đứng vững được ở đây, sao, muốn về hả?
Vân Diệp lấy dao xẻo thịt dê cho vào đĩa, đưa cho Hi Đồng.
Hi Đồng đặt thịt xuống, xách một cái vò rượu, tu một hơi xong, ôm vò rượu có chút uể oải. Hàn Triệt cũng ôm một vò rượu, mất đi hứng trí nói chuyện.
Vân Diệp giao việc nướng dê cho Lưu Tiến Bảo, khoanh chân ngồi xuống thảm:
- Thấy sự hung hãn của người Đại Thực rồi chứ? Nghe Quách Bình nói các ngươi bị tử thương thảm trọng, ý định muốn làm quốc vương có giảm đi chút nào không?
Hàn Triệt chỉ Hà Thiệu đi tới gần:
- Có tên béo này chẳng lẽ xoay chuyển được thế yếu của bọn ta? Uu Phúc Tố thảm bại ở chỗ ngươi, tiếp theo ông ta nhất định khai chiến với bọn ta, ngươi đi rồi, bọn ta sẽ xui xẻo.
- Bà nương ta mới các ngươi tới, ta tất nhiên cảm kích bất tận, song tình nghĩa là tình nghĩa, quốc sự là quốc sự, Bắc Đình đô hộ phủ đã hoàn thành mục tiêu chiến lược của mình, tất nhiên phải về nước. Các ngươi hoành hành ở vùng đất này hơn một năm, cũng kiếm đủ rồi chứ? Đủ rồi thì dừng tay đi, một về Tạng làm thần côn, một về Hà Bắc làm thổ hào, đều là lựa chọn không tệ, vì sao nhất định làm cái quốc vương vớ vẩn gì đó, khác gì rước họa cho con cháu.
- Hàn Triệt, ta biết ngươi làm việc này là do ăn no rửng mỡ, Hi Đồng, ngươi bảo bà nương ngươi an phận chút, ngươi không phải chỉ có một bà nương. Tiểu Thiết còn đang hôn mê trong thành lạc đà, chẳng lẽ ngươi thương lão bà, không thương nhi tử?
Hi Đồng nhíu mày đang định nói thì giọng vịt đực của Hà Thiệu truyền tới:
- Hi Đồng huynh, Hàn Triệt huynh, ngàn vạn lần đừng rời vùng đất phong thủy này, nguyên do trong đó để ta nói.
- Ta tới đây hơn một năm, cũng hiểu đại khái về phong thổ nhân tình nơi này, Tây Vực là vùng giàu có, sản vật phong phú, bất kể lúa mạch hay bông, ngọc thạch, đồng, sắt, đều hơn xa Trung Nguyên, hai vị nếu đứng vững chân ở đây, ta có thể đả thông thương đạo từ nơi này tới Trung Nguyên.
- Hai người phụ trách cướp bóc, ta phụ trách bán vào Trung Nguyên, thi thoảng dựa uy phong của Vân Diệp cấm chỉ thương cổ Tây Vực. Ha ha ha, thử nghĩ xem phát tài lớn cỡ nào!
Hà Thiệu béo trở lại nở nặng nhọc ngồi xuống thảm, hôm nay đi tới mười dặm, đúng là giết người.
Vân Diệp chỉ muốn tát Hà Thiệu một cái, mình đang khuyên hai người họ rời đi, tên khốn kiếp ngày còn chưa nghe rõ, cho rằng đang thương lượng đại kế phát tài, nên mở mồm phun phân.
Hàn Triệt cười:
- Đúng ý rồi, Hà huynh quả nhiên là đại nhân vật trong giới thương cổ, tùy tiện nói một câu đã giúp bọn ta tìm được đường phát tài, tiểu đệ cầu mà hẳng được, Hi Đồng huynh hẳn cũng không có ý kiến gì chứ?
- Đúng thế, chỉ cần chúng ta liên thủ với nhau, nhất định sẽ phát tài lớn, Hà huynh yên tâm, chuyện cướp bóc chém giết giao ta làm, chỉ cần huynh vận chuyển hàng tới Trường An bán là được, không biết ý Vân hầu ra sao?
Hà Thiệu vỗ bụng vỗ bụng vô cùng vui vẻ, Vân Diệp nói rất lâu mà hai người này không chịu hợp tác, mình nói dăm ba câu đã đạt thành hiệp nghị.
Vân Diệp mặt đen như đít nồi, nhìn ba tên hơn hờ chạm vò rượu bán, lòng xoắn xuýt, ba tên này điên cả rồi...
Chuyện nằm ngoài phạm vi khống chế của mình thì không khống chế nữa, Hi Đồng, Hàn Triệt chưa biết Tây Vực sắp thành thời đại Chiến Quốc, chỉ cần thập lục vương tới, muốn phát tài, giữ được mạng hẵng hay.
Ngửa mặt nằm lên thảm, hôm nay đẹp trời, không mây cũng không cát, Tiểu Miêu đặt đầu phu quân lên đùi mình, hai người đều chẳng muốn để ý tới ba người uống rượu kia.
Hà Thiệu chưa chắc không biết tâm tư của mình, cố ý giả ngốc, trong chuyện này có mình tham gia hay không không quan trọng, mình rõ ràng phải về Trường An, Hà Thiệu mới tới Bắc Đình có trăm cách khiến hắn hòa vào quần thể phát tài này.
Vốn chẳng nghĩ thuyết phục được hai bọn họ, Vân Diệp chỉ muốn nỗ lực lần cuối, giờ Hà Thiệu tới, làm nỗ lực này tan thành bọt nước, thôi mặc xác họ.
Không nói chuyện bực mình nữa, không khí liền trở nên cực tốt, chén qua chén lại mặt trời đã ngả về phía tây, nhìn ráng hồng bên trời, Vân Diệp vỗ vai ba người, chỉ về phía doanh trại nói:
- Mai ta phải đi rồi, thế lực của Vân gia sẽ rút sạch khỏi Tây Vực, chuyện của các ngươi khỏi tính ta vào, các ngươi thích thì cứ làm, nhưng cẩn thận với thập lục vương, họ chẳng có kẻ nào vừa đâu.
- Có lẽ đây là lần xuất chinh cuối cùng của ta rồi, bao năm qua chạy đông chạy tây, chẳng có thời gian hiếu kính lão tổ mẫu, con cái không ai giáo dục, thê thiếp chăn đơn gối chiếc. Nói ra kiếp này sống thật lỗ, mơ mơ hồ hồ đã trung niên rồi.
- Các ngươi còn có dũng khí phá gai mở đường, mong trời cao phù hộ các ngươi, sau này nhớ viết thư cho ta, để ta biết các ngươi còn sống.
Nói tới đó mắt Vân Diệp đã ươn ướt, cố gượng cười, uống hết số rượu còn lại, lảo đảo đi về doanh trại, Tiểu Miêu vội đi tới đỡ.
- Tiểu Diệp!
Hi Đồng lên tiếng gọi:
Vân Diệp hơi dừng lại, vẫy tay, leo lên lưng Vượng Tài, chẳng cần giục, Vượng Tài sớm muốn về thành lạc đà, chạy đi như làn khói.
- Hầu gia nhà ta để lại cho các vị vài thứ, đợi đại quân đi, các vị có thể tới lấy.
Lưu Tiến Bảo chắp tay với ba người, lên chiến mã rời đi.
Về thành lạc đà, tướng sĩ ai nấy mặt âm trầm, trong đó sắc mặt Trình Xử Mặc khó coi nhất, Phạm Hồng Nhất nhắm mắt không nói không rằng.
Thực sự là không nói được gì nữa, trong vòng một ngày giết ba vạn tù binh, dù là ai cũng không chịu nổi, Đỗ Như Hối không muốn làm khó Vân Diệp, mới y đi chiêu đãi minh hữu, bản thân lấy ra ý chỉ của hoàng đế, lệnh Phạm Hồng Nhất đưa toàn bộ số tù binh tới chân núi giết. Nguyên nhân duy nhất là không thể mang tù binh về, Đỗ Như Hối cố chấp cho rằng, số tù binh này sớm muộn cũng thành họa, cũng không thể đại lại Tây Vực, chỉ tăng cường thực lực cho thập lục vương.
- Đỗ lão tặc táng tận lương tâm!
Trình Xử Mặc nghiến răng rít lên.
- Ngươi còn muốn Đỗ tướng làm gì? Ông ta vốn không cần gánh cái ác danh này, chiếu chỉ bệ hạ đưa xuống, ngươi có làm không? Mở to mắt mà nhìn, người Đại Thực căm hận chúng ta, hai bên không có khả năng hòa giải, trước kia ta muốn tránh tình hình này xảy ra, Đỗ tướng nhắc nhở, ông ta có ý chỉ bệ hạ trong tay, mỗi trận đều không lưu tù binh.
- Ta biết các ngươi tôn kính người Đại Thực liều mình chiến đấu tới cùng, đó là ý nghĩ của quân nhân, không phải của chính khách. Chiến tranh kết thúc rồi, về Trường An ngươi bớt ra ngoài đi, cho ngươi lễnh tiễn, dẫn hai vạn kỵ binh, từ giờ chúng ta toàn lực về nước, tiếp tế thành lạc đà đã tới giới hạn nguy hiểm rồi.
Trình Xử Mặc lấy roi ngựa quất cọc, làm con Đốn Hà mã của Ưu Phúc Tố lui lại liên tục, Trình Xử Mực thích nhất chiến mã, khi dọn dẹp chiến trường, đã nhìn trúng con ngựa này, nặng tới hai nghìn cân, hơn chiến mã khác bốn thành.
Thấy Trình Xử Mặc định leo lên lưng con ngựa đó, Vân Diệp kéo lại:
- Không được, con này không thể cho ngươi, ngươi cưỡi con Ô Chuy của ngươi đi.
- Lại chuyện gì nữa, người đã giết rồi, sao chiến mã cũng không cho ta, đây là chiến lợi phẩm của ta.
Trình Xử Mặc cuối cùng cũng bùng nổ:
- Ta biết, chúng ta viễn chinh tới đại uyển, chẳng lẽ không mang về cho bệ hạ vài con bảo mã? Ngươi vẫn còn là tòng ngũ phẩm, Con Sâu đã là chính tứ phẩm, có mất mặc không.
- Chẳng qua là vỗ mông bệ hạ mà có!
Trình Xử Mặc làu bàu:
- Ngươi nói đúng, con ngựa này dùng để vỗ mông bệ hạ, chuyện mất mặt nhất ta làm cho ngươi, giúp ngươi lên tứ phẩm, ngươi đừng chọc giận ta, hôm nay ta đầy một bụng khó chịu rồi.
Trình Xử Mặc quất roi vào không khí, chửi bới đi về doanh kỵ binh...