Vân Diệp không ngủ, cùng Đỗ Như Hối, Lưu Phương nghiên cứu chiến thuật. Mưa lớn, tuyết lớn không phải thời tiết tốt để tác chiến với thành lạc đà, Đỗ Như Hối cho rằng sứ mệnh đã hoàn thành, nên quay về biên cảnh, chứ không phải đi lung tung vô mục đích thế này, huống hồ gây hấn ngoài biên cương, nhất định khiến triều đường tranh cãi ầm ĩ, nơi này không nên ở lâu.
Lưu Phương thì cho rằng trận chiến này phải tiến hành ở Thổ Hỏa La, một có thể hoàn toàn đánh tan nát Thổ Hỏa La, suy yếu thực lực của chúng, quân đội đi vào Thổ Hỏa La càng nhiều, quốc gia này càng xui xẻo. Hai là khi thực lực Thổ Hỏa La bị suy yếu, Hi Đồng, Hàn Triệt thừa cơ cướp bóc, hai người này là phe thân Đường, bọn họ chiếm lĩnh Thổ Hỏa La, có thể tạo bước đệm ở biên cương. Thứ ba là cố gắng đem chiến tranh lan tới người Đột Quyết, để tiêu hao sức chiến đấu của cả Đột Quyết và Đại Thực, cả hai thế lực này không còn sức đông tiến nữa.
Vân Diệp lại quyết đoán rút lui, khi Lưu Phương biết Lý Nguyên Tường sắp tới Tây Vực, lập tức đồng ý, lúc này, địch ta không phân rõ ràng được nữa.
Thập vương tới Tây Vực tất nhiên khơi lên sóng gió, bọn họ giàu có lại đầy dã tâm, Đỗ Như Hối từ Đô thủy giám biết được đám Lý Nguyên Tường đang ra sức chiêu mộ sĩ tốt rời ngũ, nghe nói lương cực cao. Mình dốc sức giúp quốc gia ổn định biên quan, nhưng khi họ tới dù bao nhiêu hiệp ước cũng không đủ mười vương gia đầy dã tâm này xé.
Người Đại Thực bất kể vì mục đích gì cũng sẽ gặp một cuộc đại chiến, người Đột Quyết cách năm mươi dặm, người Đại Thực ở ngoài ba mươi dặm, cục diện quá vi diệu, không ai muốn hành động, đều đợi người khác chủ động tấn công, ai tấn công sớm nhất sẽ gặp xui xẻo..
Tuyết ngừng, thành lạc đà chầm chậm rút lui trong tiếng tiếng tù và, kỵ binh của Trình Xử Mặc đoạn hậu, rời khỏi vùng đất thị phi này.
Đại trưởng lão của người Đột Quyết nới với Hạ Lỗ anh tư bừng bừng bên cạnh:
- Chúng ta đi về phía tây thôi, từ hôm nay trở đi, chúng ta không cách nào mượn lực nữa, chiến đấu bắt đầu rồi.
Bác Mã vỗ vai Hạ Lỗ:
- Ngươi dẫn quân đi trước mở đường, ta đoạn hậu.
Hạ Lỗ dường như trưởng thành sau một đêm, cáo từ trưởng lão, dẫn thân vệ tiếp nhận quyền chỉ huy tiền quân, Vân Diệp bỏ đi phá vỡ cục diện chân vạc, mỗi người bắt đầu hành trình của mình.
Ưu Phúc Tố mau chóng biết được động tĩnh hai đội quân, ông ta chỉ có thể chọn một trong hai để tấn công, cố chấp chọn quân Đường, trong mắt ông ta, người Đột Quyết chỉ là chó hoang lưu lạc, còn quân Đường là mãnh hổ, đánh cho con hổ tàn phế, đánh cho sợ hãi mới đảm bảo được cương vực quốc gia không bị xâm hại.
Bác Mã thăm dò được quân tình, biết người Đại Thực truy kích quân Đường, nhanh chóng dẫn quân đoạn hậu về đội, kiến nghị đại trưởng lão toàn lực tiến quân không trì hoãn chút nào.
Ưu Tố Phúc truy đuổi chỉ còn cách ba mươi dặm, Vân Diệp vừa vượt qua một con sông, Vân Diệp liền lựa chọn phòng ngự bên bờ sông, Trình Xử Mặc rút về thành, lúc này không cần kỵ binh đối chiến với người Đại Thực, chết một người cũng là lỗ, có con sông làm lá chắn không phải quá có lợi cho thành lạc đà, nhưng mặt băng trơn trượt là chiến trường tốt nhất, thi thể người Đại Thực không lấp kín mặt băng thì không qua được sông.
Khi quân sĩ đang chuẩn bị thì Lưu Phương vào phòng, dù ban ngày, phòng của ông ta còn sáng hơn ngoài trời, Vô Thiệt lấy bảo bối ra khoản đãi lão hữu, Lưu Phương cũng cho rằng gần đây thân thể đi xuống, cần chiếu thần quang khôi phục chút tinh lực, chung suy nghĩ với Đỗ Như Hối.
Thế là bên cạnh Vân Diệp luôn có ba ông già da rám nắng, Vân Diệp xúi bọn họ mặc quần cộc chiếu thần quang còn tốt hơn, chẳng biết họ có làm thế không, vì mặc quần áo dày quá không nhìn ra.
Vân Diệp không tin ở trên mặt sông rộng hơn dặm không có gì che chắn Ưu Phúc Tố có thể bày trò gì mới mẻ được, quân sự đều là phục vụ cho chính trị, quân Đường viễn chinh vạn dặm tiến vào phạm vi thế lực của người Đại Thực, với người Đại Thực mà nói đây là sự khiêu khích cực lớn, tin rằng lúc này lửa giận của Cáp Lý Phát ( Caliph) đã có thể thiêu cạn sông Ấu Phát Lạp Đề (Euphrates - Sông ở Iraq).
Nói cho cùng là cuộc chiến giữa Lý Nhị và Cáp Lý Phát, Vân Diệp và Ưu Phúc Tố đều không có lựa chọn.
Lý Nhị đang lựa chọn, tay trái cầm liên gia, tay phải cầm lôi cổ úng kim chùy, ông ta đang suy nghĩ xem dùng thứ gì giáo huấn Vân Thọ.
Vừa rồi hai thứ vũ khí này còn nằm trong tay Vân Thọ, bị ông ta quát một tiếng, Vân Thọ liền giao cho ông ta, hiện đang thở phì phì đứng trước mặt hoàng đế, sau lưng là đám hoàng tôn nằm lăn lóc, Lý Tượng như xác không hồn đứng bên giả sơn, dù mặt mũi thâm tím cũng chẳng để ý, thấy hoàng đế cũng không thi lễ.
Lý Nhị cầm chùy xem dấu khắc trên đó, tức giận nói với Vân Thọ:
- Điện Vũ Đức là nơi nào mà ngươi cũng dám xông vào? Vũ khí ở đó có rất nhiều thứ do trẫm đích thân thu thập, có ý nghĩa trọng yếu, ngươi lấy chùy của Lưu Hắc Thát truy sát hoàng tôn là sao? Thường ngày ngang ngược chút cũng đành đi, hôm nay dám nặng tay, nói nguyên cớ cho trẫm.
Vân Thọ quay đầu nhìn Lý Tượng, bất lực cúi đầu xuống, hảo hữu này của mình khi còn là trữ đế thì vô cùng tự tin, đến giờ cứ như bị rút mất xương sống, tinh khí thần mất cả.
Lý Nhị xưa nay không phải người biết giáo dục, ông ta tin tưởng đạo lý rất đơn giản, không nói là ngươi sai, không nói là n gươi không có gì để nói, cho nên không được tha thứ, vì thế Vân Thọ bị trói vào cột của cung Thái Cực, Lý Yên Dung ngồi dưới chân Vân Thọ nói chuyện với hắn, để hắn khỏi quá cô đơn.
- A Thọ, sau này ngươi đừng giúp Tượng ca ca nữa? Bây giờ huynh ấy thành phế nhân rồi, ngươi càng giúp nhiều, tương lai ngươi càng nhiều họa, về sau không biết Thị Kỳ ca ca hay Mạc Ly ca ca làm hoàng đế, hôm nay ngươi đánh họ, họ sẽ nhớ trong lòng.
- Nói lắm thế, giúp ta bóp chân, đứng tê chân rồi.
Vân Thọ chẳng tỏ thái độ:
Lý Yên Dung bóp chân cho Vân Thọ, bóp mãi nước mắt chảy ra:
- Ta lo cho ngươi, nếu ngươi có chuyện thì ta không sống được nữa, hiện đông cung càng loạn, mẫu thân của Tượng ca ca tự giam mình trong phòng dưỡng thai, không ra ngoài, xem chừng muốn sinh một tiểu hoàng đế nữa. Mẹ ta mất hết phẩm cấp rồi, hiện sống rất khổ, ta giáp mấy lần, còn la hét ta.
- Thọ ca ca, mau cưới ta đi, ta không được ở đông cung thêm một ngày não nữa, ở đó lâu ta sẽ chết.
Vân Thọ rút tay ra dây trói lỏng lẻo, lóng ngóng giúp Lý Yên Dung lau nước mắt, thấy càng lau càng nhiều, vén vạt áo lau cho nàng, nói chắc nịch:
- Hôm nay theo ta về nhà đi, ta cũng không địch tới hoàng cung nữa, toàn loại người gì chứ, khi người ta phát đạt kẻ nào kẻ nấy hận không thể mang mặt nhét xuống mông người ta, giờ người ta gặp xui xẻo lại hận không thể dẫm xuống bùn.
- Nàng nếu sống nơi này thêm hai năm nữa thì phải chịu tội thêm hai năm, kệ, hôm nay ta đưa nàng đi.
Khi hai người đang rầu rĩ thì sau cái cột đỏ Trường Tôn thị xuất hiện, chẳng biết đã nghe lén bao nhiêu lâu rồi, lúc này đột nhiên xuất hiện, làm Lý Yên Dung sợ tới thiếu chút nữa ngất xỉu, Vân Thọ cũng chột dạ.
- Giỏi, xuất cung đi, đi rồi đừng quay lại nữa, đứa nào đứa nấy cánh cứng cáp rồi, nãi nãi mấy năm qua thương các ngươi phí công? thật tàn nhẫn, các ngươi khoái hoạt rồi, để lại nãi nãi cô đơn trong hoàng cung à?
- Cháu tất nhiên sẽ về thăm nãi nãi!
Vân Thọ đảm bảo:
Trường Tôn thị xoa cái đầu tròn của Vân Thọ:
- Nãi nãi biết cháu là đứa bé ngoan, có lương tâm hơn cha cháu nhiều, đi Tây Vực lâu như thế mà chẳng gửi cho nãi nãi lấy một phong thư, gửi về toàn công văn lạnh băng, chẳng lẽ nãi nãi chưa thấy công văn mà cần y cho xem? Xem ra y cũng không thích hoàng cung, nơi này trừ lầu son gác tía thì chẳng có cái gì tốt.
- Người không thích hoàng cung mới là người tốt, cha cháu không thích, Thanh Tước cũng không thích, Lý Hữu cũng không thích, vừa thành thân xong là chạy về Tề châu như có ma đuổi, để lại bọn ta ở lại cái hoàng cung rộng lớn này, nhìn mặt trời mọc lại lặn, chờ chết.
- Đành vậy, nãi nãi cho cho Yên Dung tới nhà cháu, nhưng hai đứa không được làm bậy, chẳng may có chuyện xấu truyền ra, cha cháu có mang thành lạc đà về đánh Trường An cũng không cứu được cháu đâu.