Càng đi về phía tây càng hoang vu, thành lạc đà của Vân Diệp xếp thành đội ngũ dài, mặt đất bốc hơi hầm hập, làm cảnh trí đằng xa trở nên mơ hồ, may mà không lo lạc lối, dọc đường toàn thi thể chiến mã thối rữa, bọn chúng kiên trì từ Quy Tư tới đây liền không nhúc nhích được nữa.
Vân Diệp biết đại đội của Đột Thi ở phía trước, nếu tăng tốc chưa tới năm ngày là bắt kịp, nhưng y vẫn giữ tốc độ không nhanh không chậm này, chỉ cần duy trì áp lực là được.
Thám báo hai quân chinh chiến không ngớt, Quách Bình và Trần Sồ đều làm thám báo, bọn họ cực kỳ hứng thú chém giết người Đột Quyết.
Chỗ Vô Thiệt xuất hiện phiền toái lớn, thần quang của ông ta gần đây yếu đi, không còn chiếu ra màu trắng nữa, mà là màu đỏ sậm. Vân Diệp không biết là nguyên nhân gì, song nguyên tử phân rã còn có chu kỳ suy nhược nữa là thứ giống dạ minh châu này, năng lượng phát ra hết sẽ chẳng còn khác gì viên đá bình thường.
Vô Thiệt ngồi khoanh chân trong căn phòng đỏ rực, không biết tu luyện pháp môn lợi hại gì, nhưng mặt trông âm u, thứ thần quang này Đỗ Như Hối không dám đi chiếu nữa, cho rằng nó không lành, chiếu nhiều sẽ sinh bệnh.
Vô Thiệt mặc kệ, tiếp tục tu hành, Vân Diệp không nói nhiều, ông già tám mấy tuổi có thứ theo đuổi cũng tốt, nếu cuộc sống không còn mục tiêu, Vô Thiệt sẽ suy sụp trong thời gian ngăn, tới lúc đó mới thực sự là kết thúc.
Đi liên tục bảy ngày, sau khi gặp lại nguồn nước mới Vân Diệp lệnh thành lạc đà dừng lại, vì người Đột Quyết đã dừng lại, Vân Diệp lệnh thám báo đem tin tức của mình truyền cho Lưu Phương, Hàn Triệt, Hi Đồng. Bọn họ tự chơi lâu như thế, cũng phải kiềm chế lại, thiên sứ quân của Tiểu Miêu đã phát triển thành năm vạn người, sau khi đánh tan Tiểu Bột Luật đang tác chiến ở Thiên Trúc.
Đại Đường sở dĩ nhìn trúng Tây Vực, cho rằng nó không thể thất thủ chính vì cái họa tâm phúc Thổ Phồn, khác với dân tộc du mục tranh giành nhau, Hán tộc "khuếch trương" đa phần vì không chịu nổi dân tộc xung quanh tranh đoạt đất đai quá khứ của mình mà đồ sát, cướp bóc, hoặc quấy nhiễu, vì ổn định cương thổ, tuyệt hậu họa mới hưng binh.
Vì bảo vệ Trường An phải chiếm Hà Tây, vì bảo vệ Hà Tây phải khống chế Thanh Hải, vì khống chế Thanh Hải phải chiếm lĩnh Tây Vực để phân binh lực của Thổ Phồn, khiến chúng không thể mở rộng ra phía tây mà thôi.
( Cho chửi cái, vãi cái lý luận ăn cướp! Vì bảo vệ quốc gia phải chiếm biển đông, vì giữ biển đông phải khống chế Đông Nam Á, vì giữ chặt Đông Nam Á phải chặn lấy Ấn Độ Dương, vì Ấn Độ Dương phải làm thịt Ấn Độ, muốn không mất Ấn Độ thì phải đánh Trung Á …)
Trước kia Lý Nhị cùng với Lộc Đông Tán thương thảo chuyện này, chỉ cần Thổ Phồn bỏ Thanh Hải, Đại Đường sẽ bỏ Tây Vực, kết quả Lộc Đông Tán từ chối.
Cùng với việc Đại Đường ngày càng cường thịnh, Lộc Đông Tán định đồng ý thỉnh cầu này thì tới lượt Lý Nhị từ chối. Thế cục rõ ràng, Đại Đường cần Tây Vực tất nhiên cũng cần Thanh Hải, Lý Nhị chưa bao giờ nhả miếng thịt trong miệng ra, dù ông ta có ăn được hay không.
Âm mưu cần thời gian ủ mầm, Vân Diệp cho Đột Thi đủ thời gian để xác định hướng đi, toàn quân Hạ Lỗ chuyển hướng Tiểu Bột Luật, đám chặt đuôi quân thiên sứ, có ý lấy quân thiên sứ làm rìu mở đường, quân thiên sứ vì nguyên nhân bản thân vờ mắc bẫy, không ngừng dụ người Đột Quyết vào lãnh địa người Đại Thực.
Lưu Phương và Đại trưởng lão, đôi hồ ly này kiềm chế nhau, dựa vào nhau chém giết ở vùng đất xa lạ.
Thành lạc đà không áp sát nữa, nhưng kỵ binh thì ngày đêm quấy nhiễu liên quan, cuối cùng vào một đêm không trăng, năm ngàn người Tiết Duyên Đà cuối cùng lặng lẽ rời đại doanh, khi Đột Thi cầm chiến đao định truy cản thì trưởng lão Thổ Cốc Hồn bi ai ngăn lại, lúc này phân binh là tự sát.
Đột Thi đứng ở sa mạc cả đêm, sáng hôm sau thám báo nói phát hiện thi thể người Tiết Duyên Đà cách đó năm mươi dặm, ông ta chẳng hề ngạc nhiên:
- Con dê rời bầy tất nhiên bị sói ăn thịt, người Tiết Duyên Đà quên lời tổ tiên rồi sao?
Nói xong câu này Đột Thi nhìn khí cầu lớn bay lên trời, nói với mọi người:
- Người Đường tự hồ rất muốn chúng ta tây chinh, tuy điều địch muốn chúng ta phải phản đối, nhưng chúng ta không còn sức phản đối nữa. Các ngươi có biết vì sao Vân Diệp ở lại đằng xa mà không tới không?
Chẳng đợi các tướng trả lời, Đột Thi tiếp tục nói:
- Y đang chúng ta sụp đổ, tối qua là một ví dụ, y như con sói ở ngoài đàn dê hăm dọa, để chúng ta sợ hãi, đợi chúng ta mất đi sức chiến đầu sẽ xông vào ăn thịt.
- Ta vốn định dẫn các ngươi vào nước Toa Sách, thôn tính quốc gia này, sau đó tính kế tây chinh lâu dài, nhưng Vân Diệp không cho chúng ta thời gian, Hạ Lỗ dẫn tộc nhân đi rồi, các ngươi theo hắn đi.
Trưởng lão Thổ Cốc Hồn tóm lấy tay ông ta hỏi gấp:
- Ngươi định làm gì?
Đột Thi cười:
- Ta không chết không được, món nợ hai vạn người Đường trên người ta, y không dễ dàng cho ta chạy thoát, chỉ có ta chết rồi, người còn lại mới có cơ hội sống.
- Trước kia ta giết phi tử của ta ở đây cống hiến cho thiên thần, tiếc rằng thiên thân quá tham lam, các ngươi hãy đưa ta lên tế đàn, mong rằng lần này thiên thần phù hộ các ngươi thuận lợi đi về phía tây.
Đột Thi lấy trong lòng ra một viên đạn thuốc nô:
- Thứ này chúng ta thu thập được ba mươi tư viên, sau khi mở ra nghiên cứu xem bên trong có thứ ác ma gì, kết quả phát hiện chỉ có ít than đen, không gì lạ hết, nhưng dựa vào châm lửa xong lại nổ mạnh. Giao thứ này cho Hạ Lỗ, bảo nó trước khi làm rõ thứ này thì đừng đông chinh.
Căn dặn xong mọi việc, Đột Thi nhảy lên chiến mã, bảo đại tướng tâm phúc Điệt Lực:
- Dùng sinh mạng của ngươi trung thành với Hạ Lỗ, ta đi đây.
Biết Đột Thi đi nạp mạng, Kim Lang kỳ dưới trướng vẫn đi theo, đại trưởng lão Thổ Cốc Hồn cũng mặc khải giáp, cầm trường mâu đi sau Đột Thi.
Không ngừng có người chạy ra đi theo, không ai che cười, không ai chế nhạo, dù đi nạp mạng hay là tây chinh đều không dễ sống.
Khi hai quân trận hoàn toàn tách rời nhau, Đột Thi quay đầu cười với bộ hạ của mình, lấy ra một viên đạn thuốc nổ:
- Hãy giúp ta, để ta tới gần thành lạc đà, để ta trả lại thứ này cho người Đường.
Trình Xử Mặc từ xa nhìn thấy đội ngũ chỉ có năm nghìn người này, kỵ bộ hỗn tạp, thậm chí quân trận cơ bản nhất cũng chẳng có, cứ chầm chậm đi thẳng tới thành lạc đà.
Nhân vật như đại trưởng lão Thổ Cốc Hồn cũng ở trong quân trận, Trình Xử Mặc quan sát một ngày cũng không thấy có gì bất thường, nhưng lại khiến hắn cảm thấy uy hiếp cực lớn.
Người Đột Quyết tựa hồ không quan tâm tới tính mạng của mình nữa, chỉ cần tác chiến là lập tức lấy mạng đổi mạng, tuy chết rất nhiều, nhưng hai tiểu đội của Trình Xử Mặc cũng bị đánh tan.
Khi Trình Xử Mặc cắn răng định hạ lệnh toàn quân tấn công thì tướng lệnh của Vân Diệp tới, bảo hắn nhường đường mời Đột Thi tới.
Thành lạc đà chuyển động, từ hình thoi biến thành trận hình song long xuất thủy, hai cánh tay vươn ra như hai nắm đấm sắt, có thể siết chặt địch trong lòng.
Vân Diệp nâng kính viễn vọng nhìn người Đột Quyết thong thả đi tới, hỏi Đỗ Như Hối:
- Đỗ tướng thấy nhiều biết rộng, không biết đã bao giờ thấy cảnh quỷ dị thế này chưa?
- Chưa bao giờ, bọn chúng đang tới nạp mạng.
Theo lý mà nói Đột Thi còn chưa tới mức tự tìm đường chết, chỉ cần dẫn đại quân vào Toa Sách là chúng ta chỉ có thể đứng ở biên cạnh nhìn, vì sao hắn lại lựa chọn tự tìm đường chết.
Vân Diệp lấy ống trúc từ khí cầu thả xuống, mở ra xem:
- Ta nghĩ ta biết tại sao rồi, Đột Thi đang cầu mệnh.
- Cầu mệnh? Mạng bản thân còn chẳng giữ nồi, lúc này còn cầu mệnh cho ai?