Đường Chuyên

Chương 1228: Thần trên cao nguyên



Sáng sớm hôm sau Vân Thọ xấu hổ từ phòng đi ra, nãi nương sắc mặt cổ quái, không ngờ nó đái dầm, may là nãi nương rất hiểu ý ném hết chăn đệm vào chậu nước, giúp đại thiếu gia che dấu, đồng thời không nói với người khác.

Khóa trình của tiểu học thư viện với Vân Thọ mà nói chẳng khó gì, ở trường nửa ngày, trưa về nhà, may là nãi nương nhanh nhẹn, không ai phát hiện ra mình đái dầm.

Phòng của mẫu thân rất náo nhiệt, vừa đi vào liền thấy một cô bé, mắt rất to, nhưng người gầy gò, tóc lưa thưa, mút ngón tay nhìn đĩa bánh trên bàn.

Vân Thọ đầu nổ tung, trong lòng ghào thét:" Đây là ngoại sinh nữ còn xinh đẹp hơn tỷ à? Lừa đảo!!" Tiểu Vũ dắt tay tiểu cô nương đi tới, đặt tay tiểu cô nương vào tay nó, chỉ ra ngoài:

- Hai đứa ra ngoài chơi, người lớn còn có chuyện cần nói.

- Ra ngoài chơi?

Vân Thọ mắt muốn lồi ra, mình đã mười hai, không phải con nít lên ba, chỉ một câu đi chơi đã tước đoạt hết quyền lựa chọn của mình.

- Tiểu Vũ nói đúng lắm, nha đầu này là cái mầm mỹ nhân, hiện hơi gầy, ở nhà ta nuôi một thời gian là hiện ra ngay, mấy ngày trước nương còn vì chuyện này mà phiền lòng, không ngờ nhà Tiểu Vũ có người thích hợp, sau này thêm một người trong phòng Thọ Nhi, Lão Tiền, hiện dựa theo tiền tháng của đại nha đầu, đợi sau này...

Vân Thọ không nghe tiếp được nữa, nó như đã nhìn thấy tương lai u tối của mình, sao lúc đó mình không dứt khoát đòi đi theo cha cơ chứ? Dù ở sa mạc ăn cát cũng hơn ở nhà trăm lần.

Tiểu cô nương giật tay Vân Thọ, lay tình nó từ trong hoang mang, tiểu cô nương chỉ đĩa bánh trong phòng, ý nói rất muốn ăn. Nhìn cô bé tội nghiệp, tính nó lại dễ mềm lòng, Tiểu Vũ luôn nhắm vào đó nên nó mới thua thiệt mãi, chạy vào nhà thật nhanh, không dám nhìn ai cầm đĩa bánh chạy ù ra kéo tay Hạ Lan chạy đi, tai vẫn vang vọng tiếng cười chọc ghẹo của Tiểu Vũ …

Trong khi Vân Thọ chỉ muốn rời Trường An, lại có người ngày đêm nhung nhớ cuộc sống ở Trường An.

- Đại ca, vì sao chúng ta phải mặc thành thế này? Muội không thích mục dân bẩn thỉu, huynh để muội về Trường An đi, nếu không về Nhạc Châu cũng được. Nghe nói Tiểu Vũ và Địch Nhân Kiệt sắp kết hôn rồi, muội muốn về xem..

- Không được, chính vì họ sắp thành thân nên ta mới không cho muội về gây chuyện, hiện là thời khắc quan trọng trong sự phát triển của Bạch Thạch cung, muội không thể đi. Ngoan ngoãn làm thần nữ, mặc lụa trắng lên người đẹp biết bao, ai thấy muội cũng khấu đầu, thế không tốt à?

- Muội thấy chúng ta giống đám lừa đảo.

- Ai nói chúng ta giống? Chúng ta vốn là kẻ lừa đảo, muội nhìn xung quanh xem, trên cao nguyên Tùng Tán Can Bố có phải kẻ lừa đảo không? Lộc Đông Tán có phải kẻ lừa đảo không? Đám thượng sư phi thiên độn địa có phải kẻ lừa đảo không? Dưới cao nguyên, Lý Nhị lừa đảo tự nhiên như không, Vân Diệp lừa đảo như cá gặp nước, Đạo môn lừa đảo tới béo mẫm, Phật gia bảo mình là phật sống muôn nhà. Huynh muội chúng ta mà không lừa đảo một chút, đến lúc hối hận cũng đã muộn.

Hàn Triệt khuyên giải muội muội, hắn là người thông minh, ở thư viện ngày đêm lật xem hết các điển tịch, cuối cùng kết luận đây là thế giới giả dối, thế giới đám lừa đảo hoành hành, càng giỏi lừa đảo càng sống thoải mái, quyền lực càng lớn.

Hàn Triệt ta ứng vận thiên địa mà sinh ra, vì sao không thể có chỗ đứng nhỏ nhoi trên mảnh đất này?

Người đầu tiên triều bái Hàn Triệt thần vương là Vân Diệp, sau khi nghe Hàn Triệt kể ước nguyện cả đời, y lập tức uống cạn ba chén rượu, hai tay áp xuống bàn hô to ba tiếng " Hàn Triệt thần vương", Vượng Tài cũng muốn tới bái lạy thần vương mới ra lò, bị Hàn Triệt ném cho quả táo chạy mất.

Xưởng Vân thị mã xa sản xuất ra chiếc xe ngựa xa hoa nhất, được mười hai con tuấn mã kéo chạy đi khắp cao nguyên, lực sĩ sức khỏe vô song cầm chùy lớn hộ vệ bên xe ngựa, nếu có kẻ nào dám nghi ngờ thần vương, chùy sẽ bay tới, đập nát tội nhân, nếu kẻ nào dám lộ chút bất kính với thần nữ, lập tức cũng có chùy bay tới.

Người đời đều thích cái đẹp, mỹ nhân lại càng được yêu thích, Bàng Thi Nhi xinh đẹp vô song, thêm vào mấy năm ở thư viện sống thoải mái vô cùng càng như tiên nữ không nhuốm bụi trần, đôi mắt to quá mức làm người ta nhìn một cái biết ngay không phải phàm nhân.

Người đi theo Hàn Triệt ngày càng nhiều, sau đội xe dài tự phát có kỵ binh của mười mấy bộ lạc, đầu nhân bản bộ đích thân dẫn võ sĩ tháp tùng thần vương và thần nữ truyền giáo ở đất Tạng.

Quá thần kỳ, đầu nhân của Khúc Ma Lai bộ sắp chết, chân của ông ta đã thối rữa, thần vương cưa chân ông ta, tụng kinh cho ông ta, còn lấy cỏ cứu mạng từ Tuyết Sơn Thần, thế là khiến ông ta cải tử hoàn sinh. Đầu nhân trải qua nỗi khổ của địa ngục, toàn thân ngứa ngày làm ông ta muốn lột da, kết quả được dược thủy của thần vương kéo từ địa ngục về, ban cho sinh mạng mới, đầu nhân thể dùng cả phần đời còn lại để báo đáp.

Thần nữ càng từ bi, khiêu vũ dưới Tuyết Sơn xin Tuyết Sơn thần đem tuyết dư ban cho cao nguyên khô hạn, múa xong một khúc, Tuyết Sơn thần cảm động, rùng mình một cái, làm bông tuyết ào ào rơi xuống, hình như không nắm được mức độ, kết quả tuyết rơi quá nhiều, khi Tuyết Sơn Thần rùng mình phát ra tiếng động cực lớn làm tất cả mục dân bái lạy, đây là thần tích thật sự, không phải đám thượng sư chỉ biết nói mồm có thể so được.

Thượng sư khiêu vũ xong chỉ biết đòi bò đòi dê, thần vương và thần nữ còn đem thức ăn của mình chia cho mọi người. Thần nữ không biết mệt mỏi cầu phúc cho mục dân, thần vương mang võ sĩ đi bắc sơn giết ác ma, đuổi đàn sói ở Mục Dương nguyên, mang đầu lác ma lang vương về, thảo nguyên dưới Tuyết Sơn chưa bao giờ yên bình như thế.

Mỗi một vị chí nguyện đều có cơ hội tới Bạch Thạch cung ở ba ngày, trong ba ngày đó họ được hưởng thụ mỹ tửu thơm nhất, mỹ thực ngon nhất, đắp chăn ấm nhất ngủ trên giường bạch ngọc, chỉ là mình là phàm nhân, mang tục khí, không được chạm vào những nữ tử mỹ lệ vô song kia...

Mê hoặc tinh thần khiến họ sinh ra vô số ảo giác, ba ngày rong ruổi trong ảo ảnh mỹ lệ nhất, ở đó bản thân có thể bay, ở dưới cây há miệng ra là có trái quả ngọt rơi vào mồm...

Ba ngày vội vã trôi qua, khi tỉnh lại đã về tới nhân gian, y phục còn mang hương thơm của thiên đường, miệng còn mang vị ngọt của quả, mùi rượu sánh ra người vẫn nồng như cũ.

Thế là bọn họ giang hai tay gào khóc với trời cao, muốn quay lại thiên đường, nhưng không được trả lời, bản thân như cô nhi bị vứt bỏ, tại lúc yếu ớt nhất thì thần nữ cưỡi bạch ly ngưu tới, nhẹ giọng an ủi, lấy trong lòng ra quả đào vừa mới hái cho họ, vị đó sao mà quen thuộc như vậy.

- Đại ca, cây đào chúng ta lấy từ Vân gia mùa đông năm nay kết ít quả, song lại to hơn của Vân gia, cũng ngọt hơn, đứng cho bọn ngốc đó, chúng ta tự ăn thôi.

- Đại nghiệp truyền giáo của chúng ta mới bắt đầu, chuyện thế này phải làm vài lần, mùa đông có đào ăn vốn là thần tích, thuốc nổ Vân Diệp cho không còn nhiều, xin y cách phối chế, y không cho, ta có lấy nó đi đánh trận uy hiếp tới Đường quốc đâu, cái đồ hẹp hòi.

- Đại ca, Vũ Mị sắp thành thân, chúng ta tặng quà gì mới thích hợp? Tuy ở thư viện muội ghét cô ta, nhưng khắp thiên hạ cũng chỉ có mình cô ta có thể làm đối thủ của muội. Sao tên ngốc Địch Nhân Kiệt lại thích đồ hồ ly tinh đó? Vóc dáng của muội còn đẹp hơn.

Bàng Thi Nhi lại nói chuyện kia, ưỡn ngực lên, đột nhiên lại rầu rĩ:

- Vân Diệp nói thật chứ? Chúng ta thực sự bị trời phạt sao? Ca ca, chẳng lẽ huynh không kiếm một mỹ nữ sinh đứa con thử xem.

__________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv