Đường Chuyên

Chương 1217: Bạch dương nguyên



Người tộc Phi Ưng tới nhanh, đi cũng nhanh, mục đích của chúng chỉ là giết thành chủ, cướp ít lương thực, có lẽ thành chủ nói xấu tộc Phi Ưng, hoặc là vô ý biết bí mật không nên biết, hoặc là chẳng làm gì cả, chỉ là con dê béo người ta thuận đường đi qua giết thôi.

Khúc Trác cươi cười mang lương thực trong nhà cho cường đạo, tâm tình cường đạo cũng rất tốt, thịt dê không thể để lâu, trả con dê còn lại cho hắn, tốt bụng cho hắn ít muối ăn của mình.

Đó là mối quan hệ giữa bách tính và cường đạo, cướp bóc của nhau, dựa vào nhau, ở đây ngươi không rõ ai là cường đạo, ai là bách tính. Thường Khúc Trác gọi tất cả những người mang vũ khí là cường đạo.

Nghĩ tới tình báo mình đưa đi, Khúc Trác vô cùng vui vẻ, tiên sinh đã biết có người muốn phục kích mình, tất nhiên không cho chúng thành công. Người Thổ Cốc Hồ, Tiết Duyên Đà, chín họ Chiêu Vũ đều biết tinh nhuệ Đại Đường ra sao, chỉ có người Thổ Phồn không biết, chúng cho rằng chỉ cần mình tập trung bốn năm nghìn người là đánh đâu thắng đó.

Người Thổ Phồn dũng mãnh chưa bao giờ hỏi kẻ địch có bao nhiêu, chỉ hỏi kẻ địch ở đâu.

Khúc Trác đột nhiên nhớ tới một câu nói của tiên sinh thư viện, con người vì dã man cho nên mới cường đại.

Thấy trong nồi còn có ít thịt dê đã bị nấu nát, liền múc ra cho vào bát, đọc cửa lại, mang thức ăn cho Kiển Nương và hai đứa con. Thời gian tới đám anh hùng hào kiệt sẽ lại tranh đấu, quyết định thành chủ mới, giữ thê nhi trong mật thất sẽ an toàn hơn.

Trình Xử Mặc tay cầm mã sóc ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, khải giáp toàn máu, cường đạo tới Lâu Lan đã bị hắn cùng tướng sĩ giết chết.

Thư ký hành quân đang thống kê chiến quả, lão binh đang bồi thêm một nhát vào đám cường đạo, ở trên chiến trường cẩn thận thế nào cũng không quá.

Hắc Phong dẫn tộc nhân đi đào hố, cuộc chiến vừa rồi làm họ khiếp sợ, cường đạo khắp nơi đỏ tới Lâu Lan trống không, bọn chúng không tới giết người, mà tới hủy tòa thành này. Hắc Phong biết đám người Tây Vực chuẩn bị rời đi định làm gì, chẳng qua là muốn biến Tây Vực thành đất chết.

Mình dẫn tộc nhân trốn vào bãi loạn thạch là dự phòng đám cường đạo này.

Hắc Phong tận mắt nhìn cuộc chiến, không phải đạo tặc tới tấn công, mà là người đường tấn công, hàng đại hán trên cùng hai tay vung trường đao lớn, ba bước múa đao một lần, chắn trước mặt họ bất kể là cường đạo hay là ngựa đều bị chém nhát trong chớp mắt, mưa tên của cường đạo rơi leng keng lên người họ.

Những binh sĩ cường tráng đó chỉ tiến một trăm bước rồi dừng lại, sau đó vị tướng quân khủng bố kia dẫn kỵ binh xung phong, lần đầu tiên Hắc Phong thấy phe ít người bao vây phía đông người.

Chiến sĩ dũng cảm, tướng quân dũng cảm thì cũng chẳng có gì để nói, nhưng thiên niên kia và quan văn râu dài ngồi trên sườn núi uống trà thì hơi kỳ quái, bọn họ hình như chẳng hề sợ hãi, còn nhỏ giọng bình luận thân thủ vị tướng sĩ nào cao, cuối cùng không ngờ buồn chán bắt đầu đánh cờ.

Nhân số của cường đạo càng ngày càng ít, một số quỳ xuống cầu xin cũng không ăn thua, binh sĩ Đường quốc không chút do dự chặt đầu chúng.

Hắc Phong trù chừ không biết có nên tới giúp đỡ không thì Địch Nhân Kiệt thu cờ lại nói với ông ta:

- Đợi chút nữa, quân sĩ bồi thêm một đao rồi ông hẵng xuống xử lý.

Hứa Kính Tông chắp tay nhìn chiến trường lộn xộn, chỉ hai con ngựa cao lớn nhất nói:

- Đó hình như là giống hãn huyết bảo mã, lát nữa dắt tới cho lão phu, khó khăn lắm mới lên chiến trường một lần, thế nào cũng phải có chút kỷ niệm.

Địch Nhân Kiệt cười gật đầu, Hứa Kính Tông là trưởng quan cao nhất nơi này, làm thế là hợp lý thôi, nói xong hai người đi xuống triền núi, đằng sau Hồ cơ bê bàn cờ, như danh sĩ mới đi dạo chơi về.

Hứa Kính Tông chẳng xa lạ gì chiến trường, năm xưa ông ta theo Lý Nhị chinh đông chinh tây, tuy là văn chức, nhưng máu tanh trên sa trường chẳng làm ông ta ngại, bình đạm đi giữa đống xác chết ngổn ngang.

Thương binh được khiêng đi, chiến trường tức thì trở nên tĩnh mịch, gió xuân ấm áp từ xa thổi tới cuốn lên gió cát phủ lên chiến trường, mùi máu tanh nhạt đi vài phần, tất cả trở nên mờ mịt.

Người Lâu Lan xử lý chiến trường cực nhanh, bọn họ tháo giáp cường đạo, thu thập vũ khí tán loạn, giết đi chiến mã không thể hồi phục, cuối cùng ném thi thể xuống hố, lấp cát lên là xong.

- Tất cả trở về Loạn Thạch thành, đây là cường đạo Tây Vực, nếu là cường đạo Thổ Phồn thì chúng ta đã tổn thất nặng nề, đám cường đạo đó giao cho Vân hầu đối phó, y thống soái mới là đại quân tác chiến.

Hứa Kính Tông vỗ vai Trình Xử Mặc, mệnh lệnh này là chuyên môn nói với hắn, Trình Xử Mặc cũng không phản bác, chỉ lưu luyến nhìn chiến trường.

Gió cát trong sa mạc lớn nhất không phải vào mùa đông, mà là mùa xuân lúc trời ấm lên, dưới bầu trời mịt muiif, một đội kỵ binh giáp đen thấp thoáng xuất hiện, kỵ sĩ trên ngựa đều mang mịt mặt, nheo mắt đi trong gió cát, vó ngựa dẫm lên đá, đá vỡ nát, thoáng có ánh lửa tóe ra.

Nơi này chính là Bạch dương nguyên khủng bố, mục dân gọi nó là biển tử vong, trong ca dao của họ tràn ngập sợ hãi với cùng đất này: Năm xưa ta xua đàn ngựa đi tìm bãi cỏ, tới nơi này dừng chân nhìn ngươi, sa mạc mênh mông như biển lửa vô tận. Ta vội quanh mặt, đi về hướng khác. Ôi, Bạch dương nguyên, ta không muốn đi qua ngươi, ngươi không có cỏ cũng không có nước, ngay cả chim cũng không bay nổi, Ôi! Bạch dương nguyên, ta không muốn đi qua ngươi.

Vân Diệp sở dĩ muốn vượt qua Bạch dương nguyên là vì y không muốn đi qua vùng cát chảy, đi qua đó đại quân sẽ kiệt sức, dưới điều kiện đó đối chọi với mã tặc Thổ Phồn là thiếu sáng suốt. Bạch dương nguyên trong mắt người Tây Vực là biển ma quỷ, chẳng qua vì nơi này luôn xuất hiện hải thận lâu, chúng xuất hiện trên không cao hai mét, trên trời sẽ xuất hiện hai mặt trời, vị trí còn không ngừng biến đổi, mặt trời thật bị hơi nóng biến thành mơ hồ, mà mặt trời giả lại rực rỡ trên trên không, những thương đội đi dựa vào mặt trời thường bị lạc lối, trả giá bằng mạng sống của mình.

Bạch dương nguyên không có cột mốc nào dựa vào, khắp nơi là đồi cát y chang nhau, đông tây nam bắc không có gì khác biệt, nơi này vốn là một cái hồ lớn, nước biến mất, chỉ còn lại lòng hồ cực kỳ bằng phẳng.

Gió ngừng rồi, rất đột ngột, không có chút dấu hiệu báo trước nào, nhìn cát bị cuốn lên trời rơi xuống, Viên Thủ Thành đưa tay ra, trên cát phủ một lớp cát mỏng, hỏi Vân Diệp:

- Sao gió nơi này lạ thế? Nói ngừng là ngừng luôn.

Vân Diệp tháo bịt mặt, nhổ cát ra, đáp:

- Ta lại hi vọng có gió, nhưu thế mới tìm được phương hướng chuẩn xác nhất, mặt trời không đáng tin, nói không chừng kim chỉ nam cũng không đáng tin.

Viên Thủ Thành cười ha hả:

- Lão phu chỉ cần có la bàn trong tay là không sợ lạc đường.

- Đừng nói quá chắc, nghe nói chỗ quỷ quái này có núi nam châm, tới khi đó xem ông phân biệt phương hướng thế nào. Hiện giờ ta phải đi tới phía trước, rất sợ Lại Truyền Phong lạc lối, dẫn đường sặp sụp đổ rồi, không hi vọng được nữa.

Vân Diệp giật dây cương, Vượng Tài phóng nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc đuổi kịp Lại Truyền Phong.

Bạch dương nguyên chu vi ba trăm dặm với Vân Diệp mà nói là một khảo nghiệm cực lớn, chỉ mình y dám dẫn quân đi qua nơi này, Tô Định Phương tới Bắc Đình, ngoan ngoãn đi Ngọc Môn quan, qua thành ma quỷ, dọc theo thương lộ, dù thế vẫn hao binh tôn tướng, sĩ khí sa sút, phải dựa vào cướp bóc giết người để nâng cao sĩ khí.

Bụi lắng xuống, mặt trời chiếu rọi mặt đất, trong thời gian ngắn, toàn bộ Bạch dương nguyên đã nóng như lò lửa...

__________________

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv