Đường Chuyên

Chương 1113: Mưu kế của Tiết Vạn Triệt



Mở mắt ra thì đã tiệc tàn người đi, đống củi hôm qua cháy rực rực chỉ còn vài làn khói xanh, mặt đất sót lại rác rưởi ngổn ngang, đương nhiên còn có mấy người như rác rưởi, như Tiết Vạn Triệt, hôm qua hắn chơi quá vui, uống cũng thống khoái, hiện đang kéo bễ ngon lành.

Lưu Tiến Bảo cúi đầu như con chó săn lùng sục đống rác, thấy hầu gia tỉnh rồi liền xấu hổ, dưới ánh mắt khinh bỉ của Vân Diệp mới giang tay ra, không ngờ trên tay có hai cái trâm, giá không nhỏ.

- Trả về, nhà ta không làm chuyện mất mặt, cần tiền thì nói với ta.

- Hầu gia đang ngủ, tiểu nhân không thể đi xa, vô tình phát hiện một cái trâm, thế là ở lại tùy tiện xem qua, vả lại hầu gia cũng cần chiếu cố, phó dịch nhà khác bỏ đi, đó là nhà khác, nếu là nhà ta, phu nhân giết ngay.

Vân Diệp thở dài, hôm qua hầu hạ Tiết Vạn Triệt ắt là phó dịch của công chúa chứ không phải là của Tiết gia, xem chừng phu phụ bọn họ đã trở mặt hoàn toàn rồi, phó nhân như vậy đúng là đáng giết.

Tiết Vạn Triệt tỉnh lại, kiếm một vò rượu lắc lắc, phát hiện còn sót lại một ít, ngửa cổ uống cạn, chép miệng bảo Vân Diệp:

- Cho ta một con ngựa, ta phải về Trường An.

Vân Diệp và Tiết Vạn Triệt lên xe ngựa, lắc lư về Vân gia. Tiết Vạn Triệt muốn đi, Vân Diệp giữ hắn lại ăn cơm xong mới về, hai người tắm rửa xong, mỗi người cầm bát cơm thong thả ăn.

Tiết Vạn Triệt cười giảo hoạt:

- Có phải ta thảm lắm không?

- Đường đường hầu gia mà sống như ngươi thì chết béng đi cho xong.

Nói chuyện với hắn, Vân Diệp không cần nghĩ nhiều, có sao nói thế, mập mờ còn khiến tên này hiểu lầm.

- Vậy ngươi nói xem thảm cảnh không bằng chó lợn đó bệ hạ có thấy không? Dù bệ hạ không thấy thì nương nương nhất định sẽ thấy. Hôm qua ta cố tình chọc giận đám phó dịch, Tiết Vạn Triệt này là đại tướng cầm vạn quân, tuy thô tục nhưng mưu trí không thể thiếu, ngươi nói xem nếu bây giờ ta xin bệ hạ trấn thủ Nhạc Châu, bệ hạ có đồng ý không?

Vân Diệp không hề ngạc nhiên, ngươi đừng tin mấy câu trong Tam Quốc Diễn Nghĩa kiểu như Lữ Bố là hạng hữu dũng vô mưu, chỉ có sức không có đầu óc, Lữ Bố mà thế khỏe mấy cũng chỉ làm tên tiên phong, chỉ huy trăm người đã mệt nói gì lãnh hàng vạn quân một thời tung hoành vô địch:

- Có tới được Nhạc Châu hay không thì ta không biết, nhưng hôm nay phủ công chúa sẽ có rất nhiều người chết, tên khốn kiếp ngươi sao nghĩ ra cái độc kế này? Không giết hết đám hạ nhân phủ công chúa thì ngươi không chịu thôi à?

Tiết Vạn Triệt miệng ngậm một cái bánh bao cười hăng hắc, cái bánh bao to n hư nắm đấm hắn nuốt phát hết luôn, hai tay vịn bàn:

- Huynh đệ chúng ta đều từ trong đám người chết bò ra, đại trượng phu không phản kích thì thôi, đã phản kích phải trúng chỗ hiểm, nếu không có cái danh công chúa, cho ả làm nha hoàn, ta còn chê ả xấu.

- Phú quý của chúng ta là do từng nhát đao giành được, không phải rúc đầu vào háng nữ nhân mà ra, ả nghĩ lão tử sẽ làm kẻ bất lực cả đời à? Ả quên rồi, lão tử là mãnh hổ, dù giam trong lồng cũng là mãnh hổ.

Trường An đúng là chốn thị phi, ngay cả Tiết Vạn Triệt đều biết dùng mưu kế rồi.

Qua tết Nguyên Tiêu, hôm nay là ngày đẹp trời, Tiết Vạn Triệt nóng lòng muốn về nhà xem đám phó dịch bị loạn côn đánh chết, cũng muốn xem bản mặt tức điên của Đơn Dương, cưỡi ngựa như bay về Trường An.

Chúng ta đem mưu trí trên lịch sử yêu ma hóa hết rồi, đó là kết luận của Vân Diệp sau khi tới Đại Đường, Lý Tịnh đêm tuyết đánh Hiệt Lợi, chẳng qua là thừa lúc trời lạnh tập kích đại doanh của Hiệt Lợi thôi, tổng kết lại chỉ có: Bất ngờ.

Đại bộ phận chiến tranh chẳng có kỳ mưu diệu kế gì cả, dựa vào thực lực và kỹ xảo chiến đấu, ai vận dụng lực lượng tới mức lớn nhất là giành thắng lợi.

Mưu kế của Tiết Vạn Triệt là để hoàng đế và hoàng hậu nhìn thấy một mãnh tướng vô địch, nay bị nhục bởi nô bộc là đủ rồi, vừa khiến đế hậu thấy mình vô cùng tôn kính hoàng quyền, lại nói cho hoàng đế vinh diệu của mình do công huân đổi được, vậy mà không bằng tên nô dịch được công chúa sủng hạnh.

Kế hoạch của hắn đơn giản thế thôi, nay đã thành công, vừa vào phủ công chúa đã ngửi thấy mùi máu tanh, là mãnh tướng sa trường, hắn quá quen cái mùi này, đây là máu người, máu động vật không tanh được như vậy, cũng không truyền xa như vậy.

Lão phó hầu hạ hắn từ nhỏ tới lớn nhận lấy cương ngựa, Tiết Vạn Triệt nói:

- Đây là ngựa của Vân hầu, là con ngựa quý, cho ăn thêm ít đậu, đắp chăn cho nó, vừa rồi chạy quá gấp, người toàn mồ hôi, đừng qua loa.

Lão phó khom người lui ra, Tiết Vạn Triệt xoay roi ngựa vào nội trạch, dưới gốc mai nó bốn năm cỗ thi thể nát bét, nhìn là biết bị đánh chết, một nội thị khoanh tay mắt lạnh băng nhìn đám nô phó run lẩy bẩy trong sân, bên cạnh có sáu tên nô phó bị ấn xuống đất tiếp nhận xử phạt, sau hoạn quan chưởng hình luân phiên hành hình, đám bị đánh không kêu một tiếng, vì miệng bị buộc một cái cái gậy gỗ, chỉ phát ra tiếng ú ớ, tiếng thủy hỏa côn đánh lên lưng thùm thụp như nện bao cát. Tiết Vạn Triệt rất hài lòng vì âm thanh này, chứng tỏ không hề nương tình.

Đơn Dương dầu sao là nữ tử yếu đuối, chưa bao giờ trải qua cảnh tượng tàn khốc này, muốn tránh đi nhưng bị hai hoạn quan giữ chặt, đảm bảo ả phải nhìn thấy cảnh hành hình tàn khốc này.

Đan Dương thấy Tiết Vạn Triệt về liền gọi:

- Phu quân...

Ả muốn xin Tiết Vạn Triệt nói với hoạn quan tha cho tên mã phu đang bị đánh, vì ả thích người đó.

Chưa nói hết đã bị Tiết Vạn Triệt cắt ngang:

- Công chúa không cần lo, ta ở Ngọc Sơn đã dùng bữa sáng rồi, hiện giờ không đói. Có lẽ lâu rồi không ở trong quân, đã xa lạ với hình phạt, không ngờ có thể thưởng thức thủ pháp này ở nhà, đúng là không dễ, công chúa cứ nhìn cho kỹ, bọn họ là cao thủ hành hình đấy.

Tên nội thị mặt chưa tới hai lạng thịt kia nghe vậy thì cười nói:

- Tiết hầu không biết rồi, hành hình trong cung và trong quân khác nhau đấy. Cha gia theo bệ hạ chinh chiến Liêu Đông được thấy.

Tiết Vạn Triệt cười lớn:

- Té ra là người đã qua sa trường, bệ hạ đông chinh, Lão Tiết này cũng ở trong quân làm hộ vệ, vậy mà chúng ta chưa gặp nhau, chắc ta không có phúc. Hành hình trong quân thấy vô số, còn hành hình trong cung mới thấy lần đầu, chuyện này muốn nghe cao kiến của nội thị.

Nội thị cười khùng khục:

- May là ngài ở trong quân tuân thủ quân quy, không bặp phải lúc bệ hạ tức giận. Ngài hẳn biết Trương Lượng Trương hầu gia, ăn trận đòn kêu khổ liên hồi, đó là do bệ hạ ra lệnh không hạ thủ nặng đấy, cha gia cho ngài thấy thủ đoạn trong cung.

Nói xong búng tay, chỉ thấy nội thị hành hành tăng tần suất vung gậy, gậy đánh vào nô phố phát ra tiếng bồm bộp, xen tiếng xương gãy.

Tiết Vạn Triệt nghiêng tai nghe một lúc giơ ngón cái khen nội thị dương dương đắc ý:

- Đây là cách đánh ngoài nhẹ trong nặng, da thịt còn nguyên, nhưng xương cốt gãy hết, thủ đoạn cao lắm.

Nội thị lại cười búng tay, chỉ thấy gậy đánh lên trên, khúc gỗ bịt miệng phó dịch được lấy ra, nhưng không có tiếng la hét nào.

Nội thị khoe khoang:

- Tiết hầu, chiêu này gọi là "cản phế", luyện tới cực đỉnh có thể đành lục phủ ngũ tạng nôn từ miệng ra, đám hài nhi luyện chưa tới n ơi tới chốn chỉ đành nôn ra phổi thôi.

Tiết Vạn Triệt cười ha hả, ngồi xuống trước mặt tên mã phu, mắt lạnh như băng, hắn muốn xem tên này bị đánh nôn ra phổi ra sao.

Nội thị nói không sai, tên mã phu không còn sức cầu cứu công chúa nữa, chỉ có máu từ miệng ồng ộc tuôn ra từ miệng, còn cả nội tạng màu hồng, nỗ lực vươn người, phun ra miếng phổi cao hơn một trượng, rồi không nhúc nhích nữa.

Tiết Vạn Triệt đá miếng phổi đi, cười với nội thị:

- Không biết nam nhân và nữ nhân bị hành hình có gì khác nhau, ta ở trong quân nên chưa từng thấy hành hình nữ tử.

- Chuyện này có gì khó đâu, nương nương hạ lệnh trừng phạt một chút, bệ hạ thì nói đánh chết hết, chỉ trừng phạt nam tử mà không trừng phạt nữ tử t hì không hay, người đâu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv