Vũ Khang Y tê tê cả người, chưa kịp nghỉ ngơi thì Dạ Thuần Phong đã tham lam luồn ngón tay vào hậu huyệt hắn. Chỉ mới chạm được bấy nhiêu đối với y vẫn chưa đủ. Vũ Khang Y lăn lăn, trở người đối diện y, quờ quạng dùng hai tay bị trói muốn đấm y. Tên biến thái! Đã xuất rồi sao còn chưa chịu dừng lại? Thật muốn đem hắn ăn sạch hay sao?
Dạ Thuần Phong chụp tay hắn, ôm đầu hắn tì lên ngực y, những ngón tay vẫn tiếp tục động, đem từng ngõ ngách bên trong xới lên một cách ngăn nắp, cho đến khi cảm nhận cả thân thể Vũ Khang Y đang run lên mới hài lòng buông tay. Y cởi trói chân hắn, đem nhục bổng cường đại của chính mình cắm vào, khiến cho hắn không trở tay kịp, co giật một trận dữ dội.
Dạ Thuần Phong rút vải ra khỏi miệng Vũ Khang Y, ngoạm lấy bờ môi hắn muốn hôn sâu nhưng chưa hôn được bao lâu liền bị Vũ Khang Y cắn đến chảy máu. Dạ Thuần Phong liếm môi: “Tiểu yêu tinh hung dữ thật!”
Vũ Khang Y được giải thoát miệng rồi nên bừng bừng khí thế chửi rủa:
“Đồ hỗn đản ngươi! Có gan thì ngươi động thử xem. Ta mà thoát ra được ta sẽ thiến ngươi.”
Dạ Thuần Phong chân thành tiếp thu: “À, ngươi đang nhắc nhở ta động sao?”
Vũ Khang Y cứng họng. Dạ Thuần Phong không đợi hắn trả lời, kéo một chân hắn gác lên vai y, bắt đầu trừu sáp nghiêm túc.
Vũ Khang Y thất kinh, kêu lên: “Đau! Đau quá!”
Dạ Thuần Phong cười sáng lạn, tiếc rằng Vũ Khang Y không thấy được. Y đánh giá nói: “Lần đầu đương nhiên phải đau.”
Vũ Khang Y nghe như thể diện bị xúc phạm. Vào cũng đã vào rồi, kêu tên biến thái này rút ra là chuyện không thể nào, nhưng chí ít hắn phải dập tắt cái thói vênh váo của y: “Ai bảo là lần đầu? Gia gia của ngươi rất có kinh nghiệm trong chuyện này.”
Dạ Thuần Phong mút vào cằm hắn. Y say nhưng không đánh mất lý trí. Người có kinh nghiệm thật sự cũng không đến nỗi bị y làm cho chảy máu mà không biết.
“Nếu đã không phải lần đầu, vậy tiểu gia gia bị làm thêm vài lần nữa chắc cũng không phải vấn đề gì.”
Vũ Khang Y đờ đẫn. Lý lẽ gì thế này? Hắn chỉ muốn làm bẽ mặt tên biến thái, nào lường được tên biến thái lại mặt dày suy diễn câu nói của hắn theo ý nghĩa khác.
“Khoan khoan…ta…Aaa…a….”
Cứ thế suốt một đêm, Vũ Khang Y bị y lật qua lật lại, xoay trở đủ kiểu như cái bánh nướng, hết đâm rồi cắn, triền miên bất tận.
Trưa ngày kế tiếp, Vũ Khang Y cau có tỉnh dậy, nhìn lại thì y phục đã được thay mới gọn gàng. Có điều, cái tên hỗn đản đã biến mất. Ăn xong muốn chạy? Trên đời đâu có chuyện dễ dàng đến vậy. Vũ Khang Y điên tiết đi hỏi hết mọi người trên thuyền, mới vỡ lẽ ra bọn họ cũng không biết hắn từ đâu tới, tên là gì, chỉ biết hắn tự xưng họ Dạ.
Vũ Khang Y nghỉ dưỡng xong, ì ạch lôi cái thân kinh qua nhiều thương tích về đến tổng đà Bái Tử Giáo thì hội Thanh Đàn đã sớm qua một ngày. Từ ngoài cổng tổng đà, hắn thấy Kinh Vận đang quỳ gối dưới trời nắng gắt.
“Sao ngươi quỳ ở đây?” Vũ Khang Y hỏi.
Kinh Vận vừa gặp hắn liền mếu máo nói: “Chủ nhân, người đã đi đâu suốt mấy ngày nay? Chấp pháp trưởng lão nói không tìm được người thì ta cũng phải đi theo người, nhưng ta không biết làm sao tìm, thôi thì ta quỳ ở đây chịu tội trước vậy.”
Vũ Khang Y ôm thắt lưng, thật sự vẫn còn đau chết hắn. Nếu nói hắn tẩu hỏa nhập ma bị một nam nhân khác thượng, còn là loại ăn không trả tiền, có phải rất mất mặt? Hắn không nghĩ đến nữa, quay sang trách Kinh Vận: “Ngươi đúng là không có tiền đồ gì cả, sợ Tịch Vân còn hơn sợ cọp. Đứng lên, theo ta đi gặp sư phụ.”
Vũ Khang Y vốn muốn tìm Cô Tô Lăng giải thích về việc hắn vắng mặt trong hội Thanh Đàn, đúng lúc Cô Tô Lăng đang tiếp khách sau tấm bình phong. Hắn biết điều tự dẫn Kinh Vận lui đi, bỗng Cô Tô Lăng bước ra gọi lớn: “Y Y, đến đây mau.”
“Sư phụ.” Vũ Khang Y chạy tới ôm lấy cánh tay ông. “Thấy người đang có khách nên đồ nhi không dám làm phiền.”
Cô Tô Lăng gật gật: “Con ngày càng ham chơi, hội Thanh Đàn cũng dám vắng mặt? Thôi thì sẵn tiện con đã đến, ta giới thiệu Bạch Hổ đường chủ cho con biết mặt. Người này con cũng quen.” Ông hướng tấm bình phong gọi: “Tiểu Phong, con ra đây.”
Dạ Thuần Phong nhẹ nhàng bước ra, dáng điệu không nhiễm chút bụi trần, thanh tao thoát tục phi phàm. Vũ Khang Y giật mạnh khoé mắt, trông thấy nụ cười nhạt nở trên môi y không có vẻ gì chào hỏi mà như đang nhạo báng hắn. Hắn hít sâu, cắn răng nhịn lại cục tức này. Đang có mặt của Cô Tô Lăng nên hắn không dám làm ra hành vi thất thố.
“Sư phụ, vị công tử này là….”
“Y Y, chính là tiểu Phong. Con quên rồi sao? Con suốt ngày đều bảo muốn chữa độc cho tiểu Phong, còn giận ta không chịu đưa con đến Hàn Phong Đàm. Giờ tiểu Phong đã quay về, sau này có lời gì muốn nói thì con cứ nói trực tiếp với nó, đừng làm phiền thân già của ta nữa.”
Vũ Khang Y sững sờ, cúi đầu, buột miệng gọi không chủ đích: “Dạ Thuần Phong?”
“Ừ, ta đây.” Dạ Thuần Phong đáp.
Vũ Khang Y ngẩng đầu, cảm giác cứ như đang nằm mơ, ngũ vị tạp trần, rối loạn không biết nên xử sao. Dạ Thuần Phong xảo quyệt ở trước mắt, với đứa bé tóc trắng lạnh lùng của năm nào…hình như không phải cùng một người.
Sau lần trùng phùng đầy bất ngờ, Vũ Khang Y tự nhốt mình trong phòng ổn định lại tâm trạng. Được mấy ngày, Cổ Tịch Vân hầm hầm đến gặp hắn, cũng không màng có Kinh Vận đang hầu trà, thẳng thừng nói: “Cởi áo ra.”
Vũ Khang Y giật mình đuổi nhanh Kinh Vận ra cửa, hỏi lại Cổ Tịch Vân: “Ngươi điên à?”
“Gần đây đám côn trùng quanh tổng đà đều chết đi kỳ quặc. Có phải ngươi lén ta luyện Hắc Cổ Liên?”
Vũ Khang Y chột dạ chối ngay: “Làm gì có? Ta học võ còn chưa tinh, thời gian đâu luyện mấy cái nhảm nhí đó.”
“Cởi áo ra.” Cổ Tịch Vân gằn giọng lặp lại.
Vũ Khang Y hoang mang: “Gì chứ. Cởi áo bộ xem được gì hay sao?”
Cổ Tịch Vân lấy con nhện nhỏ ra khỏi tay áo: “Chỉ cần để ta thả côn trùng lên da thịt ngươi, nếu nó chết, thì chứng minh ngươi đang luyện Hắc Cổ Liên.”
Vũ Khang Y biết đã đuối lý nên rụt rè thừa nhận: “Ừ thì ta có luyện…nhưng mà thất bại rồi, cơ thể còn bị teo nhỏ nữa. Ta sợ rồi, không dám luyện nữa đâu. Ngươi đừng làm căng với ta.”
Cổ Tịch Ân bắt mạch cho hắn, thấy vẫn bình ổn nên nói:
“Ngươi trả lại Ngọc Đỉnh rồi đến Tàng Thư Bích sám hối bảy ngày bảy đêm cho ta.”
Y nói xong thì quay đi. Vũ Khang Y ngồi xuống ghế, duỗi thẳng hai chân giãy giãy. Ngọc Đỉnh là bảo vật trấn giáo của Bái Tử Giáo, chỉ có giáo chủ mới được phép dùng đến để chế ra thánh thuỷ. Hăn tự ý trộm nó chế độc, bị Cổ Tịch Vân trừng phạt không có gì để nói. Chỉ là, không ngờ Cổ Tịch Vân phát hiện sớm đến vậy. Hắn còn nghĩ chế xong trả lại chỗ cũ, vậy là thần không biết, quỷ không hay rồi. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, trộm đi bảo vật của giáo chủ mà Cổ Tịch Vân chỉ bảo hắn sám hối, cư nhiên là quá nhẹ nhàng rồi.
Dạ Thuần Phong ở ngoài hành lang vô tình bắt gặp Cổ Tịch Vân bước ra từ phòng của Vũ Khang Y, mày kiếm khẽ cong rồi quay đi.
Vũ Khang Y đi sám hối, nghe có vẻ thê thảm nhưng thực chất cũng khá nhàn hạ. Dù sao thì từ lúc Cổ Tịch Vân nhậm chức chấp pháp trưởng lão, cái Tàng Thư Bích này liền trở thành căn nhà thứ hai của hắn. Mỗi lần hắn làm gì sai là y như rằng Cổ Tịch Vân chỉ biết lùa hắn đến đây chịu tội. Vũ Khang Y lấy thanh bích tiêu đang giắt bên hông, đứng ở mép núi thổi vi vu vài giai điệu mà hắn tâm đắc, không hay rằng Dạ Thuần Phong giấu thân trong những bụi cây cao đằng xa lặng lẽ ngắm nhìn hắn.
Vũ Khang Y thổi xong thì ngáp ngáp đi ngủ. Đương lúc ngủ mơ màng, hắn cảm nhận trên thân nặng trịch, quanh vùng ngực man mát khó tả. Hình như gió đang lùa vào vạt áo để hở của hắn, hoặc là…Nghĩ đến đây, hắn lập tức thanh tỉnh, thấy Dạ Thuần Phong quả nhiên đang liếm mút trên thân thể hắn.
Vũ Khang Y đặt tay lên trán. Lại nữa rồi. Hạ bộ bên dưới của hắn chỉ vừa hết đau hôm qua, hôm nay sói đói lại tìm tới. Có điều, hắn không thèm chống cự chi cho mệt. Cơ thể hắn cũng đâu phải là chưa bị y nhìn qua, chả lẽ còn chơi trò trinh tiết hiển hách? Hắn không giả tạo đến vậy.
Vũ Khang Y thở dài: “Thuần Phong, ngươi có thể nào đừng chơi trò cưỡng bức người đang ngủ, quang minh chính đại mà đến không?”
Dạ Thuần Phong đưa đẩy ngón tay trong hậu huyệt hắn, giọng chế giễu: “Trong này sắp nghiến vụn ngón tay ta luôn rồi. Thế có gọi là cưỡng bức không?”
Vũ Khang Y chịu không nổi cái thái độ cứ nhử rồi rút ra đến mấy lần của Dạ Thuần Phong. Tư vị gì cũng nếm qua rồi, còn nếm rất kịch liệt, thì chút khiêu khích nhỏ nhặt này thật sự làm hắn chướng mắt.
“Muốn thì làm nhanh, không thì cút đi.”
Dạ Thuần Phong đem Vũ Khang Y ôm trọn vào lòng, cười ngọt bên tai hắn: “Đừng gấp! Ta còn không gấp mà ngươi đã vội tìm chết sao?”
Dạ Thuần Phong kéo tay Vũ Khang Y ra sau đặt kề bảo bối của y. Vũ Khang Y hiếu kỳ cầm thử, tuy không nhìn trực tiếp nhưng ước chừng không lớn hơn hắn là bao, vậy sao lúc vào người hắn lại đau thừa sống thiếu chết đến vậy?
“Mau làm nó ra.” Dạ Thuần Phong ngửi mùi hương trên tóc Vũ Khang Y, nhẹ giọng nói.
Vũ Khang Y nảy ra một ý nghĩ quái quỷ. Hắn đem bảo bối kia sờ sờ vài cái, rồi đột nhiên bóp mạnh móng tay vào làm Dạ Thuần Phong đau điếng. Dạ Thuần Phong nắm cổ tay hắn hất ra, đem người hắn đè sấp xuống mặt giường, không khỏi rít lên. Vũ Khang Y cười hí hửng thành tràng dài, lấy làm đắc ý vô hạn. Dạ Thuần Phong đợi cơn đau đi qua, chống một tay ấn vào bả vai Vũ Khang Y, không thương hoa tiếc ngọc gì mà tiến thẳng vào. Vũ Khang Y từ cười chuyển sang rên rỉ, đập đập hai tay vào giường, thật muốn đem Dạ Thuần Phong hất xuống đất.