Vũ Khang Y xuống giường nhặt quần áo, đang mặc lại thì nghe tiếng chân gấp gáp của ai đó tiến gần phòng hắn. Kinh Vận gõ cửa: “Chủ nhân dậy mau, có chuyện lớn rồi đây.”
Vũ Khang Y sợ làm ồn Dạ Thuần Phong, bước ra mở: “Nói nhỏ chút. Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chủ nhân chẳng phải xưa nay rất để tâm đến chuyện của Thiên Cao Quốc sao? Hoàng đế Thiên Cao Quốc băng hà rồi. Sủng phi gì ấy của ông ta cũng bị người ta siết cổ chết.”
Vũ Khang Y nghe xong trở vào phòng, thấy Dạ Thuần Phong đã tỉnh, nằm nghiêng người chống một tay nhìn hắn, dáng vẻ thản nhiên như chẳng có gì lay động được y.
“Ngươi nghe rồi?” Vũ Khang Y lo ngại hỏi.
“Ừ!” Dạ Thuần Phong đáp rồi vẫy tay gọi hắn lại gần. Y ôm hắn nằm xuống giường.
“Không sao chứ?” Vũ Khang Y gặn hỏi, vì dù sao người mang danh hoàng đế Thiên Cao Quốc kia cũng là cha ruột của y.
“Lúc nhỏ ngươi từng nói với ta những người không yêu thương chúng ta, chúng ta không yêu thương lại là được, giờ sao lại nghĩ nhiều?”
“Ân, vậy xem như ta không tốt đi.” Vũ Khang Y giữ tay y ghì sát vào người hắn, lại ngáp ngáp, muốn ngủ thêm giấc nữa.
Dạ Thuần Phong hôn lên tóc hắn, nằm im để cho hắn ngủ. Có nhiều điều Dạ Thuần Phong không muốn nói ra, sợ sẽ làm cho Vũ Khang Y lo lắng. Như việc y mất tích một khoảng thời gian là để quay về Thiên Cao Quốc. Dạ Thuần Phong chứng kiến phụ hoàng của y dằn vặt nửa sống nửa chết nhưng không hiện thân. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện ông suýt chút nữa là thiêu sống y, tình cảm phụ tử gì cũng tiêu tan. Chỉ có một điều, y nhất định phải làm. Ngưng Lạp quý phi năm xưa tranh sủng hại mẫu tử y thế nào, y đều nhớ rõ. Bao năm qua không trả thù là vì muốn bà ta gặp phải quả báo. Thiên Cao Quốc không kẻ kế thừa đại nghiệp, loạn lạc khắp nơi, ngày vong quốc không còn xa. Người nam nhân mà bà ta bán rẻ mọi thứ để giành lấy giờ lại lâm vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chẳng thể bảo vệ nổi cho bà ta. Để bà ta nếm trải hết mọi sợ hãi và đau khổ, rồi tiễn bà ta đi trong tâm trạng không cam tâm, chỉ có vậy mới bù đắp được phần nào cái chết oan uổng của mẫu phi y.
Nghe tin hoàng đế Thiên Cao Quốc đột tử, Cô Tô Lăng gọi Dạ Thuần Phong đến hỏi han vài câu rồi thôi. Một đêm, khi đang ngủ cùng Vũ Khang Y, Dạ Thuần Phong bỗng dưng bật dậy, mồ hôi toát ra đầy trán. Y biết chất độc lại phát tác, liền vận công điều tức. Độ nửa canh giờ, đến soi trước gương, mái tóc và chân mày vốn đen nhánh giờ chỉ còn là một màu trắng gợn người. Một tháng trước khi về nhậm chức ở tổng đà, Dạ Thuần Phong có đi gặp thần y Mạc Bắc Vong. Ông nói chất độc trong người hắn giống như căn bệnh mang theo cả đời, không thể trị dứt được, bảo toàn tính mạng đã là chuyện hy hữu lắm rồi.
“Thuần Phong!” Vũ Khang Y trở mình, sờ quanh giường không chạm được Dạ Thuần Phong nên dụi mắt ngồi dậy.
Dạ Thuần Phong dồn kình lực vào ngón tay bắn cho dải màn giường rơi xuống, che mất tầm nhìn của Vũ Khang Y: “Y Y, đừng qua đây.”
Vũ Khang Y đương nhiên không dễ bảo đến thế, rút tầng áo mỏng khoác vào, bước qua tấm bình phong thấy Dạ Thuần Phong đang đứng đối diện gương. Ánh sáng vật vờ từ ngọn nến chiếu lên mái tóc bạc buông xõa, mang đến cảm giác bi ai tựa như lần đầu Vũ Khang Y bắt gặp Dạ Thuần Phong trong chiếc lồng sắt. Vũ Khang Y lao đến ôm chầm y từ phía sau: “Thuần Phong, không sao, có ta ở bên ngươi.”
Dạ Thuần Phong đấm tay bất lực vào tấm gương. Máu của y nhỏ theo những đường rạn nứt chạy dài: “Y Y, có phải trông ta giống như quái vật?”
“Đồ ngốc, Vũ Khang Y ta đẹp hết phần thiên hạ rồi, nên chẳng cần ngươi phải đọ nhan sắc với ta làm gì? Ngươi có biến thành thế nào thì ta vẫn thích.”
“Thật?” Cổ họng Dạ Thuần Phong khàn đục, thanh âm phát ra vô cùng khó khăn.
“Thật! Ta còn cảm thấy bộ dạng này trông rất ngầu.” Vũ Khang Y xoay người Dạ Thuần Phong lại, hôn lên mi mắt y, rồi lại nắm lấy bàn tay đang chảy máu kia mà xoa xoa: “Đừng lo lắng. Cho dù người khắp thiên hạ từ bỏ ngươi thì ta tuyệt cũng không từ bỏ ngươi. Thích nhất Dạ Thuần Phong. Thích nhất trên thế gian này.”
“Y Y!” Dạ Thuần Phong trìu mến gọi tên hắn. Hắn ngước đầu lên, chạm phải ánh mắt ôn nhu hơn cả dòng nước mùa Xuân. “Ngươi cũng ngốc.”
“Phải a! Chúng ta đều ngốc hết.”
Sau lần Dạ Thuần Phong tái phát độc, Vũ Khang Y lại moi viên thuốc hắn từng luyện ra ngắm, ngắm xong lại uống vào cái ực không thèm suy nghĩ nữa. Nửa đêm, hắn đột nhiên đau bụng dữ dội, nôn hết thức ăn trong ngày, phải bảo Kinh Vận đi gọi Cổ Tịch Vân tới xem. Cổ Tịch Vân xem xong, lắc đầu. Vũ Khang Y sợ hãi: “Ta bị nặng vậy sao? Có chết không?”
Cổ Tịch Vân lãnh đạm nhìn hắn: “Chẳng liên quan gì Hắc Cổ Liên cả. Ngươi ăn bậy, hại dạ dày mà thôi.”
Kinh Vận đứng bên nghe vậy không nhịn được cười. Vũ Khang Y trừng y, lại hướng Cổ Tịch Vân nói: “Cũng có ăn bậy gì đâu, chỉ là ăn hơi nhiều chút thôi. Mà Hắc Cổ Liên kia, uống vào không phản ứng gì, làm sao ta biết khi nào thì máu của ta có công dụng giải độc?”
“Luyện đến khi trên cổ tay xuất hiện những đốm nhỏ màu đen, to chừng đầu đũa, đủ bảy đốm thì Hắc Cổ Liên đã thấm vào máu, có thể dùng máu đó trị độc. Nhưng mà, nếu ngươi tẩu hỏa nhập ma lần nữa thì bắt buộc phải dừng lại. Đừng đem tính mạng ra đùa giỡn.”
“Ta đâu có khờ đến vậy.” Vũ Khang Y nhanh nhảu đáp.
Cổ Tịch Vân dặn dò hắn nằm trên giường nghỉ vài ngày, nhưng tính hắn hiếu động, dễ gì chịu nằm yên. Cổ Tịch Vân vừa quay lưng, hắn đã nhanh chân phóng xuống giường, hỏi Kinh Vận: “Bạch Hổ đường chủ có ở trong tổng đà không?”
“Ngài ấy bị Huyền Vũ đường chủ kéo đi uống rượu rồi.”
Vũ Khang Y nghi ngờ: “Hai người họ từ khi nào mà trở nên thân thiết vậy? Còn uống rượu chung?”
Kinh Vận nói thật ra suy nghĩ của mình: “Ta không nghĩ là thân thiết vậy đâu. Hình như chấp pháp trưởng lão không muốn lấy Huyền tiểu thư, chuyện bắt ngài ấy đích thân đến phủ xin lỗi cũng đã kéo dài hơn nửa năm rồi còn gì. Ai cũng bảo Huyền Vũ đường chủ không lay chuyển được chấp pháp trưởng lão nên giờ muốn lôi kéo Bạch Hổ đường chủ trở thành hiền tế.”
“Hiền tế?” Vũ Khang Y cau mặt lại. “Sao không thấy lão lôi kéo ta đi?”
Kinh Vận ôm bụng cười: “Thì ngài ấy cũng phải chọn mặt mà gửi vàng. Chủ nhân thì thôi đi.”
Nửa canh giờ sau, Kinh Vận bị đánh như đầu heo oan ức khóc lóc mà đi ra. Vũ Khang Y đến phòng Dạ Thuần Phong, ngồi chờ tới canh hai thì y mới về tới. Hắn đứng lên túm cổ áo y ngửi ngửi. Xen lẫn trong mùi rượu còn có mùi son phấn nồng nặc.
Hắn giận dỗi nói: “Hay cho ngươi, hẳn là muốn làm hiền tế nhà người ta lắm rồi.”
“Hiền tế?” Dạ Thuần Phong không hiểu hỏi lại.
“Ta nghe nói ngươi đi uống rượu với Huyền Vũ đường chủ. Ông ta hình như ưng ý ngươi lắm. Vị trí hiền tế kia chắc cũng đã để dành sẵn cho ngươi. Chúc mừng Bạch Hổ đường chủ, sắp có được mỹ nhân đến tay.”
Dạ Thuần Phong ngồi xuống bàn uống tách trà nguội cho loãng rượu, xem sắc mặt Vũ Khang Y đánh giá sơ qua rồi nói: “Huyền Khanh Phượng đúng là đẹp, nhưng không phải dạng nữ tử ta thích. Cô ta quá đanh đá rồi. Ta cũng không đi uống rượu với lão già Huyền Vũ chán ngắt đó. Ta đến Phong Mãn Lâu uống rượu với các cô nương càng thích hơn.”
Vũ Khang Y mặt đen như mực, ngồi xuống đập tay lên bàn: “Ngươi dám?”
“Làm cũng làm rồi vậy ngươi nghĩ là dám hay không?” Dạ Thuần Phong thích thú nhìn khuôn mặt nổi giận của Vũ Khang Y, chợt thở dài: “Y Y, ngươi cũng hiểu bản tính trời sinh của nam nhân là phong lưu. Huống hồ, ta lại là nam tử đơn truyền của Dạ gia. Nếu ta không qua lại với các cô nương, Dạ gia sẽ tuyệt hậu. Cái này…ta cũng vạn bất đắc dĩ mà thôi.”
“Háo sắc thì tức là háo sắc, còn có nỗi khổ gì nữa? Ngươi dám uống rượu hoa lần nữa, ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi.” Vũ Khang Y quả quyết nói.
Dạ Thuần Phong vẫn nhởn nhơ khều bấc ngọn nến, lại nhìn hắn: “Lời này là thật?”
“Đương nhiên là thật.”
Dạ Thuần Phong đứng dậy, kéo tay Vũ Khang Y nhưng bị hắn gạt ra. Lại kéo lần nữa, kéo đến tận giường, nằm đè hắn xuống, ánh mắt rạo rực:
“Y Y khi giận không hiểu sao lại càng đẹp, càng động lòng người.” Dạ Thuần Phong hôn từ chóp mũi Vũ Khang Y đến cổ và đi dần xuống khung xương ngực. Vũ Khang Y thở dốc. Đáng chết! Cơ thể hắn đã quá quen với sự đụng chạm từ người này, không đành lòng kháng cự.
“Ta nói cho ngươi biết. Nam nhân của Vũ Khang Y ta không thể hai lòng. Ngươi tốt nhất là từ bỏ cái tính trăng hoa đó, nếu không…”
Bị Dạ Thuần Phong nắm lấy khí lực bên dưới bóp chặt vào, Vũ Khang Y như bị chặn họng, lời nói đứt quãng.
“Nếu không…thế nào?”
“Nếu không…ta mặc kệ ngươi, thật sự mặc kệ ngươi.”
“Nhìn xem chính thê người ta còn rộng lượng cho phu quân nạp thiếp thất đầy nhà. Chúng ta còn chưa có danh phận gì, mà ta đã không được phép tầm hoa vấn liễu. Đường chủ đại nhân, không thể lưu tình sao?” Dạ Thuần Phong nói thì nói, tay vẫn không ngừng lại việc đang làm. Vũ Khang Y bị y đùa bỡn sắp chết, vẫn ráng hấp hối một câu: “Không được tức là không được.”
“Vậy thì cũng phải xem đường chủ đại nhân có thể thỏa mãn ta bao nhiêu?”
Dạ Thuần Phong buông màn giường xuống, đêm dài cũng thật là dài đi…