Không biết từ khi nào, nam nhân này đã tỉnh lại.
Giờ phút này, một đôi huyết mâu nheo lại kia, đang nhìn thẳng vào nàng.
Đúng là vào lúc sáng sớm.
Sấm chớp mưa bão suốt cả đêm, không biết đã dừng lại từ lúc nào.
Mặt trời đã mọc ở phía đông, nắng sớm vàng rực rỡ đang nhẹ nhàng phủ xuống mặt đất.
Những tia sáng vàng chênh chếch chiếu xuyên qua khung cửa sổ chạm trổ đã bao phủ nam nhân trước mắt.
Làn da như mỡ đông, lông mày sắc như đao , mũi cao tao nhã, bạc môi hồng nhuận...
Mái tóc đen dài như nước, không dùng bất cứ thứ gì trói buộc, trông thật bù xù ở phía sau đang phủ xuống hai vai.
Nó đã phác họa vô cùng nhuần nhuyễn dáng người hoàn mỹ của nam nhân.
Chỉ là, thứ hấp dẫn ánh mắt của Đồng Nhạc Nhạc nhất, chính là một đôi huyết mâu nheo nheo của nam nhân đang nhìn thẳng trên người nàng.
Đồng Nhạc Nhạc chưa từng thấy lông mi của một người nam nhân lại có khả năng dài như vậy!
Phảng phất như hàng mi vừa mới được chải, vừa dài vừa cong!
Nó tôn lên cho đôi huyết mâu kia, càng tỏ ra xinh đẹp !
Phảng phất như viên Hồng Bảo Thạch xinh đẹp nhất thế gian, được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, trông rạng rỡ ngời ngời!
Vẻ đẹp đó, đẹp đến rung động lòng người!
Lại phảng phất mang theo một loại quyến rũ vô cùng vô tận, dường như chỉ cần liếc mắt, liền có thể hút hết ba hồn bảy vía của người nhìn vào.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc rung động không thôi.
Cuối cùng, không nhịn được ở trong lòng oán thầm một câu
Yêu nghiệt!
Đang lúc oán thầm trong lòng, liền thấy nam nhân trước mắt, đột nhiên vươn bàn tay thon thả nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu nàng.
Cảm giác được hành động của nam nhân, là dịu dàng như vậy, lại mang theo sự sủng ái không che dấu nổi.
Thấy vậy, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngước lên. Nam nhân này, chẳng lẽ không tức giận với nàng nữa sao !?
Trong lòng nàng còn đang nghi hoặc, nam nhân này lại phảng phất như nhận ra được tâm tư nàng, bạc môi xinh đẹp kia không khỏi khẽ nhếch lên.
Một nụ cười mê người, mang theo vẻ dịu dàng liền xuất hiện bên môi hắn:
"Sau này, không cho lại tùy tiện cắn người."
Nam nhân mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, tiếng nói trằm thấp, trong âm thanh càng có vài phần biếng nhác mệt mỏi, mê người như thế!
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng đầu tiên là cả kinh, lập tức nàng hiểu, nam nhân này, là đã tha thứ nàng sao !?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc trong lòng liền vui vẻ, lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Vâng vâng vâng, ta ngươi cam đoan với ngươi! Sau này sẽ không bao giờ ... tùy tiện cắn người nữa!"
Đồng Nhạc Nhạc vừa mở miệng nói, vừa giơ lên móng vuốt lên thề thốt.
Nhìn thấy tiểu điêu nhi trước ngực thông minh kinh người như thế, trong mắt Huyền Lăng Thương hiện lên sự sủng ái vô bờ...
Từ sau khi Huyền Lăng Thương không hề tức giận với nàng, Đồng Nhạc Nhạc tâm tình sung sướng. Nàng cảm thấy cả người sung sướng vui vẻ chỉ còn thiếu nước không có bay lên.
Sau lúc Huyền Lăng Thương vào triều, Đồng Nhạc Nhạc đang rất đói bụng nên đối diện với một bàn lớn thức ăn, càng là sung sướng ăn ngấu ăn nghiến.
Trong thời gian ăn một bữa cơm này, Đồng Nhạc Nhạc ăn giống như có vòi rồng quét qua bàn ăn, khiến cho Tiểu Lô Tử đứng hầu hạ một bên trố mắt đứng nhìn mà ngẩn tò te.
"Chậc chậc chậc, tiểu điêu nhi, ngươi đây là quỷ chết đói đầu thai sao! ? Ngươi ăn nhiều như vậy, bụng nhỏ của ngươi chứa hết sao! ?"
Nghe được lời này của Tiểu Lô Tử, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Lô Tử trố mắt đứng nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhớ lại, tối hôm qua chính mình căn bản không có ăn được gì, hiện tại mới ngồi dậy được, bụng liền đói đến da bụng dán sát vào lưng.
Hơn nữa, cũng bởi vì tâm tình tốt, Đồng Nhạc Nhạc hiện tại quả thực chính là ăn như ma đói!
Cho nên, sau một bữa cơm, Đồng Nhạc Nhạc lại cảm thấy được chính mình phảng phất như phụ nữ mang thai tháng sáu.
Sau khi ăn cơm xong, Đồng Nhạc Nhạc càng cảm thấy mỹ mãn vô cùng mà ợ mấy cái.
Mắt nhung quét nhanh một lượt, chỉ thấy Tiểu Lô Tử sau khi không thấy ai, cũng không nhịn được cầm lấy một cái đùi gà rồi bắt đầu ăn .
Gần đây, cũng không biết có phải đi theo nàng nổi tiếng phàm ăn, mà Tiểu Lô Tử vốn gầy vô cùng bắt đầu mập mạp hơn.