Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy lòng dạ rối bời!
Mới vừa rồi chẳng qua chỉ là muốn giáo huấn thiếu niên dám khi nhục nàng một phen, nhưng mà dẫu sao cũng không muốn hắn chết a!
Nếu như hắn chết, Huyền Lăng Thương khẳng định sẽ giết nàng!!!
Trong lòng suy tư, khi Đồng Nhạc Nhạc thấy vẻ mặt kinh hãi lo lắng cùng sợ hãi của Huyền Lăng Thương, đã khiến trong lòng nàng không khỏi một hồi áy náy tự trách.
Huyền Lăng Thương cho tới nay, đều cực kì yêu thích che chở đối với mình , nàng hiện tại làm sao có thể lấy oán báo ân làm tổn thương đệ đệ ruột của hắn?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Đồng Nhạc Nhạc quét nhanh một lượt, chỉ thấy Huyền Lăng Phong trước đây tràn đầy sức sống, giờ phút này mặt mày lại tái nhợt, hôn mê bất tỉnh, liền cảm thấy càng áy náy hơn.
Nhìn tình hình hiện tại, nếu phải đợi ngự y đến, chỉ sợ cũng cứu không nổi!
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nàng không muốn khiến Huyên Lăng Thương đau lòng, càng không muốn Huyền Lăng Phong chết a!
Đồng Nhạc Nhạc lòng dạ rối bời, lúng ta lúng túng không biết nên làm sao cho đúng, đột nhiên, dường như nghĩ ra cái gì, đôi mắt lập tức sang ngời.
Lập tức, liền vươn móng vuốt, ‘Xoẹt’ một tiếng, móng vuốt vô cùng sắc bén lập tức vươn ra, sau đó, nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, liền hướng cánh tay chính mình hung hăng đâm xuống.
Một trận đau đớn kịch liệt ập tới, khiến Đông Nhạc Nhạc đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhưng giờ phút này, nàng cũng không quan tâm cánh tay đang đau đớn của mình.
Thấy Huyền Lăng Phong đã được Huyền Lăng Thương ôm đến trên giường, Đồng Nhạc Nhạc lập tức nhảy lên trên giường, sau đó đưa cánh tay đang tuôn máu của mình tới khoé miệng của Huyền Lăng Phong.
Nhưng mà, Huyền Lăng Phong hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, miệng càng mím chặt lại, thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mày nhíu chặt, trong lòng lo lắng không biết làm sao.
“Ngươi mau mở miệng ra uống máu a! Nếu không, ngươi chết, lỗi của ta liền rất lớn!”
Trong lúc Đông Nhạc Nhạc lo lắng thì thào, đột nhiên, một cánh tay thon thả xuất hiện trước tầm mắt chính mình, lại mở miệng Huyền Lăng Phong ra.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc đầu tiên là sửng sờ, sau đó mắt nhung ngước lên. Nàng thấy đối diện là khuôn mặt đầy lo lắng của Huyền Lăng Thương.
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc cả kinh, không khỏi chột dạ cụp đôi mắt xuống.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, nàng liền áp cánh tay đang chảy máu tới khoé miệng Huyền Lăng Phong, tuỳ ý để máu chảy vào trong miệng Huyền Lăng Phong.
Cũng không biết Huyền Lăng Phong uống bao nhiêu, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt của hắn dần dần khôi phục huyết sắc.
Cùng đôi môi màu tím cũng chậm rãi khôi phục lại khí sắc hồng nhuận…
Thấy vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc liền biết, máu của mình rất đặc biệt, Huyền Lăng Phong hẳn là được cứu rồi!
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May là Huyền Lăng Phong vẫn chưa chết, , bằng không, lỗi của nàng rất lớn…
Trong lòng nhớ lại, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi len lén ngước đôi mắt lên nhìn về hướng Huyền Lăng Thương đang ngồi bên giường .
Chỉ thấy ánh mắt Huyền Lăng Thương gắt gao rơi trên người Huyền Lăng Phong, cũng không để ý đến nàng một chút nào.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng bị một trận co thắt quặn lại, bắt đầu cảm thấy khổ sở .
Trải qua chuyện này, Huyền Lăng Thương có thể bởi vì vậy mà hận nàng không?
Dù sao, Huyền Lăng Phong chính là đệ đệ ruột duy nhất của hắn! Nàng lại thiếu chút nữa hại chết hắn….
Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc vô cùng hối hận và ảo não, lòng dạ rối bời.
Ánh mắt nhìn về phía Huyền Lăng Thương, càng thêm dè dặt.
Nhưng mà, cho dù nàng có dùng ánh mắt cầu khẩn như thế nào nhìn Huyền Lăng Thương đi nữa, đều bị Huyền Lăng Thương ngoảnh mặt làm ngơ.
Đúng lúc này, Thượng ngự y cũng đã chạy tới.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không thể làm gì khác hơn là nhảy xuống đất, im lặng ngồi xổm trong góc.
Chỉ thấy Thượng ngự y giúp Huyền Lăng Phong bắt mạch một phen, gương mặt vốn chăm chú và nặng nề không khỏi giảm bớt vài phần. Sau đó lão quay đầu lại, mở miệng một mực cung kính nói với Huyền Lăng Thương đang mặt mày lo lắng .
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Thập tam vương gia đã bình an vô sự, Hoàng thượng không cần lo lắng.”