"Chi chi chi. . ."
Nghe nhắc đến ăn thì Tiểu quỷ này vừa 'Chi chi chi' kêu lớn, vừa gật gật cái đầu xinh xắn dễ thương kia như giã tỏi .
Huyền Lăng Thương lập tức cảm thấy thú vị.
Hơn nữa, trong lòng càng là thán phục không thôi!
Dù sao, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có một con Tiểu Thú thông minh như thế !
Đặc biệt một đôi mắt đen to lúng liếng kia, trong veo như hai giọt nước, làm cho người ta nhìn liền đều sẽ yêu quí từ đáy lòng . . .
Hiện tại, con Tiểu Thú này lại còn hiểu được lời người ta nói, thật sự rất khó có thể tin nổi !
Trong lòng kinh ngạc, chỉ là trên mặt Huyền Lăng Thương không có biểu hiện ra ngoài.
Hắn chỉ nhanh chóng hạ lệnh cho người dâng ngự thiện, sau đó, dường như là nghĩ ra điều gì nên mở miệng nói với người mới vào.
"Tây di không phải vừa mới tiến cống một chút thạch anh bồ đào sao! ? Bưng lên!"
"Vâng!"
Nghe được những lời Huyền Lăng Thương đã nói, cung nhân lập tức một mực cung kính cúi đầu đáp lời, tức thì liền nhanh chóng lui xuống .
Không đến một lát , mấy người cung nữ trang điểm son phấn liền nhanh chóng dâng lên một bàn lớn đầy những món ngon cực kì đủ cả màu sắc hương vị .
Ngửi thấy từng đợt mùi thơm thức ăn làm cho người ta thèm nhỏ dãi kia, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy sức ép trong bụng càng lợi hại hơn .
Âm thanh bồn chồn 'òng ọc òng ọc' với âm lượng lớn, làm ngay cả Huyền Lăng Thương ngồi ở một bên cũng nghe được .
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú kia của Huyền Lăng Thương không khỏi có hơi sửng sốt.
Lập tức, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc càng mang theo vài phần êm dịu .
"Tiểu quỷ đã quá đói bụng à! ? Chúng ta đến ăn cái gì đi!"
Vừa nói dứt lời, Huyền Lăng Thương liền dè dặt ôm lấy Đồng Nhạc Nhạc đang nằm ở trên long sàng của mình đặt vào bên trong cái giỏ trúc nhỏ đã sớm chuẩn bị tốt ở một bên .
Chỉ thấy cái giỏ trúc này diện tích không lớn, trên đáy lại phủ một tầng đệm từ lông chim thật dầy.
Cho nên Đồng Nhạc Nhạc nằm ở trên đó, quả thực như là nằm ở biển mây.
Nếu không phải trên người đau nhức không thôi, thật đúng là muốn lăn lộn vui vẻ một hồi bên trên bề mặt đệm!
Giờ phút này, Đồng Nhạc Nhạc thật giống như một đứa trẻ không phải làm cái gì . Nàng chỉ nằm ở bên trong cái giỏ trúc, tùy ý để cho Huyền Lăng Thương mang nàng đến bên bàn ăn .
Đồng Nhạc Nhạc từ nhỏ đã quen độc lập , bắt đầu có hơi không thích ứng .
Chỉ là, lần này lại có mỹ nam hầu hạ chính mình, cái gì mà không quen đều biến mất.
Đặc biệt, đến khi thấy trước mắt là một bàn lớn món ăn ngon lành đẹp đẽ tinh xảo đầy hương vị , thì đôi mắt kia quả thực như là bóng đèn vừa mới được lau chùi , sáng long lanh.
Kèm theo đó, chỉ còn thiếu không có chảy nước miếng. . .
Trời ạ!
Vừa rồi từ xa liền ngửi thấy hương vị thức ăn làm cho người thèm nhỏ dãi , bụng đã sớm réo gào.
Hiện tại, thấy trước mắt một bàn lớn thức ăn ngon lành tinh xảo , điều thứ nhất Đồng Nhạc Nhạc nghĩ là lập tức nhảy dựng lên, nhào tới cắn ngốn ngấu những miếng lớn!
Bất đắc dĩ, ý nghĩ vừa mới bắt đầu sinh ra, liền bị những cuộn băng trên người này giết chết!
Ô ô, lúc này chỉ có thể nhìn, không có thể ăn , thật đúng là khó chịu quá mẹ ơi! ! !
Liền vào lúc Đồng Nhạc Nhạc khóc không ra nước mắt , lại không nhịn được hít nước bọt. . .
Huyền Lăng Thương vốn đang đi ở trước bàn ăn, đặt cái giỏ trúc ở trên ghế thì đột nhiên nghe được một hồi âm thanh 'Hấp hấp hấp' . Trong lúc nhất thời, hắn còn không biết xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt đầu tiên là nhìn mấy tiểu cung nữ ở bốn phía chung quanh.
Thấy này mấy tiểu cung nữ, hình như cũng nghe thấy một tràng âm thanh kỳ quái, vội vàng hai mặt nhìn nhau, tràn đầy nghi hoặc.
Thấy vậy, trong mắt Huyền Lăng Thương thoáng qua một vẻ hơi hơi nghi hoặc.
Cuối cùng, dường như là nghĩ ra điều gì , huyết mâu tuyệt đẹp kia không khỏi quét nhanh một lượt, liền nhìn vào trong cái giỏ trúc ở bên cạnh .
Đến khi nhìn thấy Tiểu quỷ dễ thương bên trong cái giỏ kia, Huyền Lăng Thương chỉ thiếu nước không phì cười .
Chỉ thấy, toàn thân kia đều quấn băng kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu chồn nho nhỏ lông xù dễ thương . Giờ phút này đúng là chỉ thấy một đôi mắt thèm nhỏ dãi cầu xin đang gắt gao nhìn vào những món ăn ngon lành tinh xảo ở trước mặt .
Cái miệng nhỏ nhắn có hơi hé ra kia, vào thời khắc đó chỉ còn thiếu nước miếng chưa chảy ra . . .
Dáng vẻ tham lam muốn ăn, lại không ăn được kia, thật sự là vừa đáng yêu, lại đáng thương !
Thấy vậy, Huyền Lăng Thương một mực trầm lặng ít nói lạnh lùng không thôi, không nhịn được nhếch môi cười một tiếng.
Ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc kia càng là có thêm vài phần dịu dàng và sủng ái mà chính hắn cũng không biết . . .
An
Hôm nay đăng liền 2 chuơng nhá