Chờ ngự y chẩn đoán xong, Tĩnh Hầu mới lôi kéo ngự y và Từ Quá đến chính sảnh dùng trà.
Tĩnh Hầu thăm dò mà hỏi Từ Quá: “Vết thương của vương gia đã tốt chưa?”
“Hầu gia có lòng, vương gia đã khỏe hơn nhiều rồi.” Từ Quá trả lời vẫn rất thích hợp.
“Vậy thì..." Tĩnh Hầu cười cười: “Vương phi có tự mình đi chăm sóc vương gia không? Đứa con gái của bản hầu lúc ở trong phủ thì rất được nuông chiều, chỉ sợ là sẽ làm cho vương gia tức giận.”
“Từ xưa đến nay vương gia không tức giận với vương phi.” Từ Quá mở mắt nói lời nói dối, đương nhiên đây chính là do Hoằng Kỳ đã dặn dò, nếu như Tĩnh Hầu biết mối quan hệ của vương phi và vương gia vững chắc, đương nhiên sẽ không quá làm khó dễ vương phi.
“Là thật à?” Tĩnh Hầu không quá tin tưởng, nhưng mà hạ nhân đã nói vương phi đỡ vương gia vào phòng, đây là tận mắt nhìn thấy, chắc là như vậy, Nguyên Chiêu Lâm thật sự được Sở vương yêu thích à?
Ngự y thần trợ công, ông ta thở dài một hơi: “Tình cảm của vương gia và vương phi thật sự rất tốt, mấy ngày nay vương gia chữa trị vết thương, vương phi cứ luôn ở bên cạnh chăm sóc.”
Đương nhiên ông ta không biết Nguyên Chiêu Lâm đến chỉ là vì học trộm, cô không hiểu nhiều về trung y, nhưng mà cô tin tưởng vào liệu pháp trung y, dù sao thì đã nghiên cứu thuốc lâu như vậy rồi, đã từng thử qua nghiên cứu thảo dược để chế tạo thành thuốc.
Artemisinin dùng để trị bệnh sốt rét và bệnh ban đỏ, cũng là trực tiếp lấy từ cây thanh hao để tạo thành.
Cho nên mấy ngày nay cô vẫn nghĩ biện pháp để học trung y với ngự y.
Tĩnh Hầu nghe thấy lời nói của Thảo ngự y, lúc này mới tin tưởng.
Mặc kệ là Sở vương bởi vì cái gì mà thay đổi thái độ với Nguyên Chiêu Lâm, nói tóm lại đây là một chuyện tốt, dù sao thì bây giờ Chử gia đắc tội đã định rồi, không có đường lui, còn không bằng mong đợi vào Sở vương.
Mặc dù là nói bây giờ Sở vương không nhận được sự trọng dụng của hoàng thượng, nhưng mà nhân mạch của hắn vẫn còn ở đó, nếu như đồng ý trợ giúp thì giữ lại vị trí binh bộ thị lang cũng không khó.
Tĩnh Hầu thỏa mãn tiễn Thảo ngự y và Từ Quá đi.
Từ Quá trở về bấm báo với Vũ Văn Dụ nói là Tĩnh Hầu rất vui vẻ, tạm thời chắc sẽ không tìm vương phi gây phiền phức đầu.
Vũ Văn Dụ vênh vang nhìn Nguyên Chiêu Lâm, nói: “Đại ân không cần phải nói cảm tạ.”
Nguyên Chiêu Lâm cắn chặt răng, đứng lên xoay người rời đi.
Vũ Văn Dụ thắng một trận, đắc ý cười.
Sự thật chứng minh Tĩnh Hầu là một người có da mặt dày.
Mấy ngày trước còn mạnh mẽ lên án Nguyên Chiêu Lâm một trận, ngày hôm nay lại để nhị lão phu nhân mang theo lễ vật đến cửa, nói là thăm viếng vương gia.
Hồi đó không dám đến thăm viếng, nhưng mà trải qua chuyện ngày hôm nay Thảo ngự y và Từ Quá nói, lại biết bây giờ vương gia và vương phi quan hệ thân thiết với nhau, cho nên lập tức đến đây.
Một là để nghiệm chứng lời Từ Quá và Thảo ngự y nói có thật hay là không.
Thứ hai cũng thừa cơ lấy lòng, cố gắng tranh thủ tình cảm người thân.
Bản thân Tĩnh Hầu không đến đây, thậm chí ngay cả Hoàng thị phu nhân của Tĩnh Hầu cũng không đến, bên phía Chử gia từ đầu đến cuối ông ta đều giữ lại một phần hy vọng, nếu như lúc này đến thăm viếng Sở vương vậy thì đồng nghĩa với việc bỏ đi Chử gia.
Nhị lão phu nhân mang theo cả nhi tử và con dâu của mình Loan thị và Nguyên Chiêu Bình đến.
Lại còn mang đến đều là những loại dược liệu bồi bổ, cũng không quý báu là bao, có thể mua được trong tiệm thuốc bình thường.
Nguyên Chiêu Lâm đón bọn họ ở Phượng Nghi các, Loan thị bước vào cửa liền đi bốn phía một vòng, Phượng Nghi các cũng xem nhưng rất lớn, đáng tiếc chính là trang trí không có đồ vật quý báu gì hết, bà ta bĩu môi, cũng chưa chắc được sủng ái gì.
Nhị lão phu nhân thân thiết nói chuyện với Nguyên Chiêu Lâm: “Vết thương của vương gia đã đỡ hơn nhiều chưa, lão thân vốn nên đến thăm từ sớm, chỉ là trên dưới trong phủ cũng do một mình ta lao tâm lao lực cho nên bây giờ mới đến đây, hi vọng là vương gia không trách móc.”
Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy không được tự nhiên đối với sự thân mật của bà ta, cô thản nhiên nói: “Chàng ấy có trách móc hay không thì ta cũng không biết, không bằng lão phu nhân đi hỏi một chút đi.”
Tốt nhất đều đến bên phía của Vũ Văn Dụ đi, đừng có xã giao với cô.
Nhị lão phu nhân cảm thấy Nguyên Chiêu Lâm tự cao tự đại, nhưng mà không sao hết, có thể tự cao tự đại đã chứng minh mình có lực lượng. Con người phải làm như thế này, lúc đắc thế phải uy phong, lúc thất thế thì phải nhẫn nhịn.
Thái độ của bà ta lại càng trở nên ôn hòa hơn: “Có khi nào sẽ làm phiền đến vương gia không, nếu như không quấy rầy thì mong vương phi sắp xếp giúp đỡ.”
Nguyên Chiêu Lâm nói: “Không cần phải sắp xếp gì đâu, cứ trực tiếp đi đến Khiếu Nguyệt các, chàng ấy đang ở bên trong.”
Loan thị nghe vậy ra vẻ kinh ngạc: “Vương gia và vương phi không phải là ở cùng một phòng hả? Đều là phu thê, lại còn không cưới trắc phi, sao lại phải phân phòng ở?”
Đối với câu nói có tính khiêu khích như thế này, Nguyên Chiêu Lâm trực tiếp làm như mình không nghe thấy, ngược lại Hỷ ma ma ở bên cạnh lại nói: “Vết thương của vương gia vẫn còn chưa lành, sợ làm phiền đến vương phi nghỉ ngơi cho nên mới đến Khiếu Nguyệt các ở.”
Loan thị đánh giá Hỷ ma ma: “Bà là ai? Tại sao lại chưa từng thấy bà?”
“Hỷ ma ma là người hầu hạ bên cạnh thái thượng hoàng, thái thượng hoàng sợ ta ở trong phủ không có người bầu bạn cho nên để bà ta xuất cung hầu hạ cho ta.” Nguyên Chiêu Lâm thản nhiên nói.
Nhị lão phu nhân nghe nói như vậy liền vội vàng đứng lên cúi người với Hỷ ma ma: “Hóa ra là Hỷ ma ma ở bên cạnh thái thượng hoàng, đại danh đã nghe lâu, lão thần thất lễ.”
“Lão phu nhân không cần phải đa lễ, ta chỉ là nô tài mà thôi, hầu hạ chủ tử.”
Chủ tử của bà ta là vương phi, nếu như bọn họ dám không cung kính với vương phi mà lại cúi người với nô tài như bà ta thì còn thể thống cái gì?
Lần này là ẩn dụ, đương nhiên nhị lão phu nhân hiểu được bà ta, cũng không thèm để ý mà cười nói: “Ma ma là người bên cạnh thái thượng hoàng, là nữ quan ở trong cung, lão thân không có phẩm cấp gì, cúi người hành lễ cũng chính là bổn phận.”
Hỷ ma ma không nói lời nào, nhưng mà sắc mặt đã có chút không kiên nhẫn.
Đưa ra đạo lý gì vậy? Hành lễ thì cứ nói là hành lễ đi, không cần phải cường điệu nói điểm ấy.
Nguyên Chiêu Bình nhìn Nguyên Chiêu Lâm, hỏi: “Bọn họ nói bây giờ vương gia và tỷ rất tốt, có phải là thật hay không vậy?”
Nguyên Chiêu Bình là một người thẳng tính, muốn biết cái gì thì sẽ trực tiếp hỏi, sẽ không quanh co lòng vòng.
Nguyên Chiêu Lâm cầm chén trà: “Không được tốt lắm.”
“Tại sao?” Nguyên Chiêu Bình nhíu mày: “Tại sao hắn lại không đối xử tốt với tỷ?”
Nguyên Chiêu Lâm đoán không ra cô muội muội này là có ý tốt hay là đang châm chọc, trong trí nhớ của cô không có tình cảm đặc biệt gì đối với cô muội muội này.
Loan thị lại kéo tay của Nguyên Chiêu Bình, cười nhạo nói: “Được rồi con à, thôi đừng có hỏi nữa, làm cho tỷ tỷ của con khó xử không biết trả lời con như thế nào?”
Nguyên Chiêu Bình hất tay của bà ta ra, hậm hực nói: “Nam nhi trong thiên hạ này đều là giống nhau, chắc hẳn Sở vương này cũng không phải là người tốt lành gì.”
Nguyên Chiêu Lâm lập tức thích cô muội muội này rồi, suy nghĩ độc đáo, nhất là một câu cuối cùng.
“Muội muốn ở đây vài ngày, tỷ có thể làm chủ được không?” Nguyên Chiêu Bình hỏi cô.
Nguyên Chiêu Lâm gật gật đầu: “Ngươi cứ ở trong phủ của ta, ta làm chủ là được rồi, không cần phải hỏi những người khác.”
Nhị lão phu nhân nhắc lại: “Vậy không biết có thể đến thăm vương gia một chút được không đây?”
“Đi đi.” Nguyên Chiêu Lâm nói.
Nhị lão phu nhân có hơi xấu hổ: “Vậy vương phi không đi đến đó cùng à?”
“Ta không đi.” Nguyên Chiêu Lâm nhìn thoáng qua ở trong phòng: “Chuyện của ta còn rất nhiều.”
“Vương phi có chuyện gì đâu chứ? Nghe nói chuyện ở trong phủ đều là do Hoằng đại nhân xử lý mà, đều không cần vương phi phải hao tâm tổn trí. Chỉ sợ là vương gia cũng không muốn nhìn thấy vương phi, cho nên vương phi không dám đi?” Loan thị châm chọc nói.
Nguyên Chiêu Lâm còn chưa trả lời thì bên ngoài đó có bóng người.
“Vương gia đến!”
Âm thanh của Từ Quá truyền đến.
Người ở trong phòng đột nhiên khẽ giật mình, nhị lão phu nhân nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười nhìn ra ngoài cửa.