Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 77: Phong vân chử gia



Sự giận dữ trên mặt của Chử Thủ Phụ chậm rãi tiêu tan ngồi trên chiếc ghế bành, sắc mặt lại u ám không thôi: “Đây là cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi vẫn còn không chịu nói, thế cái chức Tề vương phi này không chịu làm thì thôi, ở Chử gia vẫn có cô nương nghe lời.”

“Tổ phụ, hãy nghe cháu gái nói, cháu gái tuyệt đối không phải là cố ý muốn...” Nàng ta khóc thút thít, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt xuống khuôn mặt, trông điềm đạm đáng yêu không chịu nổi, cho dù ai nhìn thấy bộ dạng đau khổ như thế này cũng sẽ không kiềm lòng được.

Chỉ tiếc Chử Thủ Phụ sẽ không như vậy, ông ta chưa từng tin tưởng vào nước mắt.

“Thu hồi nước mắt của ngươi lại đi, cút ra ngoài!” Ông ta lạnh lùng nói.

Rốt cuộc trên gương mặt của Chử Minh Thúy đã xuất hiện vẽ sợ hãi và hối hận, vội vàng la lên: “Tổ phụ, cháu sai rồi, cháu đã sai rồi, cháu không nên lợi dụng mối quan hệ giữa người và Hỷ ma ma. Đúng là cháu gái đã bảo bà ta hạ độc trong thuốc của thái thượng hoàng, cháu gái chỉ sợ là thái thượng hoàng khỏe lại thì Sở vương sẽ được ưu ái, cháu gái cũng là suy nghĩ vì đại cục mà thôi.”

“Ngươi biết mối quan hệ của ta và Hỷ ma ma bằng cách nào?” Giọng nói của Chử Thủ Phụ âm trầm lạnh lẽo, cả người cũng chìm trong u ám sát khí.

Chử Minh Thúy chưa từng nhìn thấy biểu cảm đáng sợ như vậy trên gương mặt của tổ phụ, bị dọa đến nỗi đôi môi của nàng ta run rẩy, cái gì cũng nói hết ra: “Là tổ mẫu đã nói chuyện này, là ý của tổ mẫu, bà ấy nói Hỷ ma ma phụ bạc tổ phụ, chỉ cần nói là ý của tổ phụ thì Hỷ ma ma sẽ ném đi cái mạng này cũng nguyện ý làm việc cho tổ phụ. Cháu gái vốn dĩ cũng không tin, nhưng mà cháu nói chuyện với Hỷ ma ma, bà ta lại đồng ý.”

Nói xong, nàng ta lại vội vàng nói: “Tổ phụ, Hỷ ma ma tuyệt đối sẽ không nói chuyện mưu hại thái thượng hoàng ra đâu, càng sẽ không khai ngài ra, ngài yên tâm đi.”

Chử Thủ Phụ nhắm mắt lại, cả khuôn mặt thoạt nhìn không có biểu cảm gì, trông giống như là một người gỗ.

Trong lòng của Chử Minh Thúy thấp thỏm bất an, bắt đầu suy nghĩ không biết phải làm sao bây giờ.

Thật lâu sau Chử Thủ Phụ mới mở mắt ra, trong đôi mắt là một mảnh bình tĩnh: “Liên quan đến Sở vương muốn cưới muội muội của ngươi phong thành trắc phi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Chử Minh Thúy vội vàng lo lên: “Tổ phụ, chuyện này tuyệt đối không thể đâu.”

“Tại sao lại không thể?” Chử Thủ Phụ hỏi với giọng nói lạnh như băng.

Chử Minh Thúy đáp lời: “Muội muội là con gái dòng chính, sao có thể làm thiếp được?”

“Tĩnh Hầu đã đến nói là có thể để Nguyên Chiêu Lâm hạ điện cầu, lúc đó muội muội của ngươi đã có thể là chính phi.”

Chử Minh Thúy sợ hãi: “Tĩnh Hầu lại nói như vậy à?”

“Có điều là Sở vương phi đã phản đối hoàng thượng, nói tôn trọng ý tứ của Sở vương phi, cho nên chuyện của muội muội ngươi và Sở vương chắc là thôi.”

Chử Minh Thúy thở dài một hơi: “Chuyện đó không thể cưỡng cầu được, trong thời gian nhạy cảm như thế này nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.”

Chử Thủ Phụ thản nhiên nói: “Không sai, cho nên lão phu đã quyết định rồi, hiện tại ngươi và muội muội của ngươi cùng nhau hầu hạ Tề vương đi.”

“Cái gì?” Chử Minh Thúy ngồi sụp xuống, sắc mặt xám như tro.

Nàng ta vội vàng quỳ xuống, kiên định nói: “Không được tổ phụ, Nguyên Chiêu Lâm sẽ đồng ý, không có chuyện nàng ta không đồng ý, cháu gái đảm bảo chắc chắn là Sở vương có thể cưới muội muội để làm chính phi.”

Chử Thủ Phụ mặt không đổi sắc nói: “Đây chính là cơ hội cuối cùng của ngươi, lão phu mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì nhất định phải gọn gàng, đương nhiên lão phu hi vọng tất cả đều vui vẻ, nếu như ngươi xử lý không tốt hoặc là gây ra chuyện gì đó, thế thì chi vị Tề vương phi của ngươi cứ chấp tay nhường đi.”

Nói cách khác, ông ta hi vọng lần này Nguyên Chiêu Lâm tự nguyện rời khỏi, mà nếu như quả thật phải ra tay cũng nhất định không thể để lại bất cứ dấu vết nào.

Chử Minh Thúy nói một cách dửng dưng: “Tổ phụ yên tâm, cháu gái nhất định sẽ làm cho thỏa đáng.”

Chử Thủ Phụ phất phất tay, trên mặt có vẻ mệt mỏi: “Đi đi.”

“Cháu gái cáo lui.” Chử Minh Thúy cúi người cáo lui.

Chử Minh Thúy vừa mới đi Chử Thủ Phụ liền truyền người đến, bình tĩnh nói: “Lão phu không muốn nghe thấy bất cứ người nào nhắc đến chuyện của Tiểu Hỷ, ở bên phía lão phu nhân cứ đưa một bát thuốc qua đó đi.”

Đó là một ông già với dáng người cao cao, khuôn mặt gầy gò, nghe thấy lời nói đó ông ta rũ mắt xuống: “Vương phi thì sao?”

“Nàng ta là người thông minh, thấy kết cục của tổ mẫu nàng ta sẽ khóa chặt miệng.” Chử Thủ Phụ nhắm mắt lại, thu lại khí tức sát khí trong đáy mắt.

Chử Minh Thúy rời khỏi thư phòng nhưng không lập tức đi khỏi mà là đi đến phòng của muội muội Chử Minh Dương.

Chử Minh Dương đã đến độ tuổi cập kê, dung mạo rất giống với Chử Minh Thúy, nhưng mà Chử Minh Dương càng có một phần kiêu căng phóng khoáng hơn, không trầm ổn kiên nhẫn bằng Chử Minh Thúy.

Lúc Chử Minh Dương được sinh ra, đúng lúc tổ phụ bị nhiễm bệnh vừa mới khỏi, được thăng chức, chính vì vậy từ nhỏ đến lớn Chử Minh Dương đã được cưng chiều, mức độ cưng chiều không thua gì với con trai vợ cả ở trong phủ.

Thậm chí Chử Minh Thúy còn hoài nghi, thật ra ngay từ đầu tổ phụ đã không muốn để muội muội làm trắc phi của Sở vương, nếu như muội muội đã vào Sở vương phủ, vậy thì sớm muộn gì chi vị chính phi cũng sẽ tới tay.

Cho nên nàng ta tuyệt đối không thể để Chử Minh Dương gả cho Tề vương để làm trắc phi, cái này sẽ trực tiếp uy hiếp đến chi vị chính phi của nàng ta, tổ phụ trọng dụng nàng ta cũng là bởi vì tính tình của nàng ta bình tĩnh, bây giờ mình gây ra tai họa khó đảm bảo được tổ phụ sẽ vứt bỏ nàng ta.

Nghĩ đến đây nàng ta lại càng trở nên lo lắng hơn nữa, nhưng mà khi nhìn thấy Chử Minh Dương thì vẫn nở một nụ cười ấm áp của trưởng tỷ.

“Đại tỷ.” Chử Minh Dương nhìn thấy nàng ta trở về thì thật sự rất vui, kéo cánh tay của nàng ta đi vào trong phòng, trên gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, cũng đã lường trước sẽ không rảnh rỗi trong căn phòng: “Cho tỷ xem đồ chơi mới của muội.”

Chử Minh Thúy ngửi thấy một mùi máu tươi, đối với sở thích của muội muội từ xưa đến nay nàng ta đã biết rồi, chỉ sợ là lần này không biết đang giày vò người nào.

Quả nhiên sau khi bị kéo vào trong liền nhìn thấy có một tiểu nha đầu đang quỳ trên mặt đất, nha đầu đó cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, trên đầu đội một cái bát, trong cái bát có đầy nước.

Nha đầu đó nhìn thấy có người đến, thoáng chốc bỗng cử động, không ngờ nước bị đổ mấy giọt, Chử Minh Dương lấy cây roi ở trên bàn quất tới, quát to lên: “Quỳ cho đàng hoàng!”

Nha đầu bị đau chậm rãi quỳ thẳng người, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, nước mắt trong hốc mắt nhưng mà lại không dám rơi xuống.

Trên mặt đất đã có mấy cái chén bị bể, bị ướt một mảng, xem ra lúc nãy chịu không ít khổ cực, trên mặt cũng có mấy vết roi.

“Thấy vui không?” Chử Minh Dương hớn hở nhìn Chử Minh Thúy, đắc ý khoe khoang.

Chử Minh Thúy cưng chiều nói: “Muội cảm thấy chơi vui thì vui.”

Chử Minh Dương ngồi xuống, ném cái roi đi: “Thật ra thì cũng chẳng thú vị gì hết, nhưng mà muội quả thật quá nhàm chán, tổ phụ lại không cho phép muội đi ra ngoài.”

Nàng ta trừng mắt nhìn nha đầu kia một chút: “Cút ra ngoài đi!”

Nha đầu giống như là đã được đặc xá, vội vàng cầm cái chén rồi cúi người đi ra ngoài.

Mấy nha hoàn còn lại vội vàng dọn dẹp chỗ này xong, dâng trà điểm tâm lên, sau đó đóng kỹ cửa lại cho hai tỷ muội bọn họ nói chuyện với nhau.

Chử Minh Thúy suy nghĩ một chút mới mỉm cười nói: “Nhị muội, tổ phụ muốn nghị hôn cho muội, muội có biết không?"

“Biết chứ.” Gương mặt xinh đẹp của Chử Minh Dương trở nên lạnh lẽo: “Nhưng mà muội mới không muốn gả đi sớm như vậy đâu.”

“Lời nói của tổ phụ không có người nào có thể chống lại được.” Chử Minh Thúy nhẹ giọng thở dài: “Tỷ tỷ làm gì đồng ý gả sớm như thế, ước gì ở lại đây với tổ mẫu nhiều hơn, là minh châu trong nhà nhưng mà đến nhà của người khác thì..."

“Sao lại nói vậy, tỷ phu đối xử với tỷ tỷ không tốt hả? Ngược lại là muội cảm thấy tỷ phu đối xử với tỷ tỷ khá tốt mà, lần nào mà tỷ tỷ trở về thì tỷ phu đều đi với tỷ.” Chử Minh Dương vểnh tai nói.

Chử Minh Thúy cười khổ: “Đó cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, nhưng mà làm dâu trong hoàng gia làm gì có sự tự do cơ chứ, trong phủ có nhiều quy củ, có quan viên nhìn chằm chằm, nếu như có hành động sai lầm chỉ cần lập tức bẩm báo vào trong hoàng cung thì thái hậu sẽ lập tức khiển trách ngay.”

Chử Minh Dương giật nảy cả mình: “Nghiêm khắc như vậy luôn hả?”

“Còn không phải à? Chịu nhiều đau khổ còn không thể nói với tổ phụ, tổ phụ cũng không thể can thiệp vào chuyện của hoàng gia được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv