Nguyên Chiêu Lâm vẫn ở chỗ lão phu nhân, Tô quốc cữu đã đến thăm.
Tô quốc cữu là đệ đệ ruột của thái hậu, được phong làm quốc cữu, nhà họ Tô mấy năm nay thật sự không có mấy người có bản lĩnh, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, dù sao, một vị hoàng thái hậu, một vị hiền phi, đều là người lật mặt như lật bánh tráng, một tay che trời.
Tô quốc cữu tới Hầu phủ, đi thẳng vào nói chuyện Sở vương muốn nạp trắc phi, khi nói chuyện cứ đem thái hậu ra, khiến cho Tĩnh Hậu đảm bảo rằng khi Sở vương nạp trắc phi, sở Vương phi và Tĩnh Hậu phải chân thành chúc phúc.
Tĩnh Hậu nghe thấy Sở vương muốn nạp con gái Chử gia làm trắc phi, trong lòng vô cùng thất vọng, nếu sớm biết như vậy, ông ta sẽ không bao giờ làm ra chuyện như thế ở phủ công chúa.
Hiện giờ không lấy lòng được Sở vương, còn đắc tội Chử gia, thật sự là khiến con gái chịu thiệt thòi.
Đối mặt với uy hiếp của Tô quốc cữu, ông ta cũng chỉ có thể thành khẩn nói: "Quốc cữu gia cứ yên tâm, tiểu hầu cam đoan Vương phi cũng sẽ rất vui, dù sao thì sau khi nhị tiểu thư Chử gia vào cửa cũng là tỷ muội với nhau, sau này cùng nhau hầu hạ Vương gia, coi như là người một nhà."
Tô quốc cữu thản nhiên nói: "Hầu gia là người thức thời, có những lời này của ngươi, chắc là thái hậu và Hiền phi nương nương đều có thể an tâm rồi, ngươi yên tâm, chuyện của ngươi Hiền phi nương nương vẫn nhớ, sẽ không để ngươi thiệt thòi đâu."
Tĩnh Hậu cười khổ, chuyện của hắn làm sao hiền phi có thể giúp được? Cho dù là thái hậu cũng không quyền can thiệp triều chính, Tô gia cũng không có năng lực như Chử gia, hiện giờ một nửa giang sơn Bắc Đường là của Chử gia rồi.
Chỉ là ngoài mặt chắc chắn không dám nói như vậy, chỉ có thể là tỏ vẻ vui mừng liên tục chắp tay: "Vậy đa tạ thái hậu nương nương, đa tạ Hiền phi nương nương."
Tô quốc cữu vừa lòng rời đi.
Nguyên Chiêu Lâm đi ra khỏi phòng lão phu nhân thì bị hai gã thị vệ ngăn lại, trực tiếp"mời" tới thư phòng, mà Lục Nguyệt cũng bị bà vú đưa đi ăn điểm tâm, không cho nàng ta đi theo Nguyên Chiêu Lâm.
Lúc này đây, Tĩnh Hậu giận tím mặt, "Ta hỏi ngươi, ngươi trả lời thật cho ta, ngươi bị đuổi ra khỏi cung vì phản đối việc Sở vương nạp trắc phi đúng không? Ngươi vì chuyện này mà đắc tội hiền phi nương nương sao?"
Nguyên Chiêu Lâm bị ép đến đây, trong lòng vốn đã tức giận rồi, lại nghe ông ta hung hăng chất vấn như vậy, lập tức xụ mặt: "Đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
"Thì sao à?" Tĩnh Hậu thấy cô không hề có ý hối cải, còn dám trả treo với hắn, một bụng lửa giận nháy mắt bùng nổ, giơ tay lên tát.
Vừa giơ tay lên, Nguyên Chiêu Lâm lạnh lùng nói: "Trở về ta còn phải gặp Sở vương, phụ thân cứ đánh đi."
Bàn tay giơ lên lại ngượng ngùng hạ xuống, lại khó nén lửa giận: "Sao bản hầu lại có một đứa con gái hỗn láo như ngươi như chứ? Sở vương muốn cưới con gái Chử gia, ngươi nên giơ tay tán thành thậm chí giúp đỡ bằng mọi cách, thế mới có thể khiến Chử gia bớt giận, có muốn ngươi nhường chức chính phi cũng phải nhường."
Nguyên Chiêu Lâm lạnh nhạt nói: "Đối với chuyện vương gia nạp trắc phi, ta cầu còn không được chứ đừng nói là nhường chức chính phi, cho dù có bỏ ta, ta cũng không ý kiến, lời này xin phụ thân chuyển đến Chử gia, lời của Nguyên Chiêu Lâm ta rất đáng tin."
Nói xong, cô lui ra phía sau một bước cúi chào, xem như làm hết lễ nghi của con gái: "Ta về trước, gần đây vương gia không khoẻ, ta phải về phủ chăm sóc."
Tĩnh Hậu còn đang giật mình, Nguyên Chiêu Lâm đã mở cửa đi ra ngoài..
Tĩnh Hậu khó mà tin được đó là những gì Nguyên Chiêu Lâm nói ra, nó nói có bỏ nó nó cũng không có ý kiến? Mà lúc ban đầu thậm chí nó còn lấy cái chết ra dọa, chỉ để gả cho Sở vương.
Bây giờ đổi tính rồi à?
Bất kể thế nào, Tĩnh Hậu cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước đi nước cờ hiểm, bây giờ nghĩ lại mà toát mồ hôi lạnh.
Khi đó Thái thượng hoàng rất coi trọng Sở vương, Sở vương lại lập được chiến công, cơ hội được phong làm thái tử rất cao, cho nên ông ta mới có thể không tiếc đắc tội Chử gia vẫn đi nước cờ hiểm này.
Không ngờ Sở vương lại vì chuyện đó mà bị hoàng thượng giáng tội, thái thượng hoàng bệnh tình lại nặng thêm, chuyện Sở vương được phong làm thái tử gần như là không thể nào.
Nếu Nguyên Chiêu Lâm tự xin đi, có lẽ Chử gia sẽ nguôi giận, sau này lui tới lấy lòng nhiều một chút, không ngóng gì được giúp đỡ, nhưng hy vọng không bị coi là cái gai trong mắt Chử gia, ông ta đã cảm ơn trời phật.
Về phần Nguyên Chiêu Lâm xin đi thì tìm một gia đình bình thường gả đi, coi như là số phận.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Tĩnh Hậu thả lỏng hơn rất nhiều.
Chỉ là việc này vẫn cần hắn phải chủ động mới được, phải giữ mặt mũi cho đôi bên mà không làm phật lòng Sở vương, phải lấy cớ gì được nhỉ?
Muốn không làm tổn hại đến thể diện của Sở vương, lại không làm tổn hại về thể diện của phủ Tĩnh Hậu của ông ta, thì chỉ có thể hy sinh Nguyên Chiêu Lâm.
Hắn đáy mắt hiện lên một tia ác độc, nói: "Người đâu, đi mời nhị lão phu nhân."
Trong vòng ba ngày sau khi Nguyên Chiêu Lâm về phủ, tin đồn lan truyền khắp Kinh thành rằng Nguyên Chiêu Lâm trở về phủ Hầu nhờ nhị lão phu nhân tìm đại phu để sinh con, kết quả là lại được chẩn đoán mắc chứng bệnh bẩm sinh không thể thụ thai..
Ngoài phố nói rằng tin tức này rất đúng vì nó là do người bên cạnh nhị lão phu nhân của phủ Hầu truyền ra ngoài.
Khi Nguyên Chiêu Lâm biết tin đã là ba ngày sau.
Là Lục Nguyệt đi ra ngoài mua đồ may vá, nghe thấy lời đồn thì trở về báo cho Nguyên Chiêu Lâm.
Lục Nguyệt vô cùng tức giận, ngày đó nàng ta hồi phủ cùng Nguyên Chiêu Lâm, làm gì có mời đại phu nào?
Sau khi Nguyên Chiêu Lâm nghe xong, chỉ cười nhạt, cô đã sớm nhìn ra tính toán trong lòng Tĩnh Hậu rồi.
Hiện giờ cô đã là con tốt thí của phủ Tĩnh Hậu rồi, không giúp được phủ Tĩnh Hậu nhưng lại làm phi ở vương phủ rồi lại làm gai mắt Chử gia, Tĩnh Hậu muốn nịnh bợ Chử gia tất nhiên sẽ vứt bỏ cô.
Tìm một cái cớ, tự xin phế bỏ, xem như tặng cho Chử gia một phần quà lớn.
Chử gia bên kia vẫn chưa hoàn tất hôn sự, có lẽ là vì không muốn để nhị tiểu thư Chử Minh Dương gả đến đây làm trắc phi, nếu là chính phi thì đã không cần phải nói.
Nịnh nọt tâng bốc, Tĩnh Hậu cũng góp một tay.
Nếu những suy nghĩ này được dùng vào việc nước việc dân thì sao có thể chỉ có thành tựu như ngày hôm nay?
"Vương phi, sao người không tức giận vậy? Người bên ngoài đều đang nói bậy kìa." Lục Nguyệt ôm lo chuyện bao đồng mà nói, tuy rằng trước kia nàng ta cũng không thích Vương phi, nhưng hiện giờ Vương phi đã thay đổi rất nhiều, không giống như ban đầu, nàng ta thật lòng coi Vương phi là chủ tử, không chấp nhận được người ngoài gièm pha.
Nguyên Chiêu Lâm cười nói: "Ngươi biết là nói bậy sao còn tức giận? Miệng mọc trên người người khác, người ta thích nói thế nào thì nói."
Lục Nguyệt "ai" một tiếng: "Tuy là nói bậy nhưng làm tổn hại đến thanh danh."
Nguyên Chiêu Lâm biết đối với con gái mà nói, sự sỉ nhục lớn nhất chính là mất trinh và không thể sinh con.
Tĩnh Hậu lần này ra tay thật ác.
Cho dù Nguyên Chiêu Lâm không coi Tĩnh Hậu là phụ thân, nhưng trong lòng vẫn không khỏi buồn bã, nếu nguyên chủ còn sống sẽ đau lòng thế nào?
Đó là con gái ruột đó!
Vì con đường làm quan mà mất hết tính người.
Hỷ ma ma ở bên cạnh nghe xong cuộc nói chuyện giữa hai người, thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Chiêu Lâm một cái, ánh mắt suy tư nhưng cũng không nói gì.
Vũ Văn Dụ dưỡng thương mấy ngày đã khỏe hơn nhiều, Minh Nguyên Đế trực tiếp ra lệnh cho một ngự y ở lại phủ chăm sóc, tất nhiên không liên quan gì Nguyên Chiêu Lâm, xuất cung mấy ngày, bọn họ không hề gặp nhau lấy một lần.
Mỗi ngày trôi qua an ổn.
Chỉ là những ngày an ổn này, rất nhanh đã kết thúc.
Ngày thứ năm xuất cung, Minh Nguyên Đế truyền chỉ cho Nguyên Chiêu Lâm lập tức vào cung yết kiến.