Duệ thân vương không thể chịu đựng được nữa, lấy ra một viên thuốc từ trong tay áo, đưa vào miệng Vũ Văn Dụ, sau đó quay người quỳ một chân xuống: "Hoàng thượng, thần đệ không tin lão ngũ tự mình làm mình bị thương, vết thương này, chỉ sợ đến ngự y cũng không cứu được, nếu chỉ là làm trò cho người xem, thì không cần phải ra tay nặng như vậy đâu. "
Nguyên Chiêu Lâm khi nghe điều này vô cùng sửng sốt, hoàng đế nghi ngờ rằng hắn đã tự làm mình bị thương?
Cố Thiểm, người ban đầu đang nhìn chằm chằm vào Nguyên Chiêu Lâm trong cung điện, cũng can ngăn: “Hoàng thượng, thần cũng cảm thấy không giống. Trước đây ngự y cũng đã chuẩn đoán, nói thương tích của vương gia không phải nhẹ, còn bảo chuẩn bị hậu sự, là thái thượng hoàng lệnh cho vương phi xuất cung, nên mới cứu được vương gia một mạng, dẫu biết đao kiếm không có mắt, nhưng nếu chỉ là diễn trò thì chắc chắn không thể tự đẩy bản thân vào thế ngàn cân treo sợi tóc thế này đâu. "
Minh Nguyên đế lãnh đạm nói: "Đứng dậy hết đi."
Cố Thiểm ánh mắt hơi ảm đạm, hoàng đế cũng không hề nói gì nữa.
Ngự y làm việc không dám chậm trễ, ở trong cung nhiều năm, lại phụ trách trị bệnh tim cho thái thượng hoàng nhiều năm, ông đã luyện cho mình một bản lĩnh đó là vừa quỳ vừa đi vừa hành lễ.
Vì tình thế nguy cấp nên sau lần quỳ gối này, bọn họ vội vàng chạy đến.
Nhưng mà lần này, sau khi quỳ xuống, mọi người đứng lên không đợi hoàng đế nói câu miễn lễ.
Lúc Hoàng thượng đưa ra chỉ thị, người đã đứng dậy đi rất xa rồi, mọi người loạng choạng, hộp thuốc rơi xuống đất, họ cũng ngã theo.
Nguyên Chiêu Lâm không quan tâm Hoàng thượng sẽ nói gì, một tay mở hộp thuốc của ngự y, lấy kéo cắt quần áo, sau đó lập tức quấn băng gạc quanh vết thương đang chảy máu của Vũ Văn Dụ, ép chặt, ngăn không cho máu chảy nữa.
Nguyên Chiêu Lâm động tác rất nhanh, quấn lấy bụng của hắn, lập tức cởi giày ra, sau đó cởi quần, tất cả vết thương đều lộ ra trước mặt Minh Nguyên đế.
Nhìn thấy vết thương ở đùi trong, Minh Nguyên đế ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng nói với ngự y: "Còn không mau tới cầm máu đi?"
Các ngự nhanh chóng đứng dậy và đi đến giúp đỡ.
Máu từ từ ngừng chảy sau khi uống Tử Kim Đơn của Duệ thân vương, nhưng vết thương và vết rách vẫn phải được xử lý đúng cách.
Minh Nguyên đế ngồi xuống nhìn Nguyên Chiêu Lâm xử lý vết thương một cách thuần thục, trong mắt không hơi hoảng sợ, động tác không chút do dự mà run rẩy, mặt bê bết máu, cũng không thèm lau đi.
Xử lý vết thương xong, cô tiếp tục vỗ nhẹ vào mặt Vũ Văn Dụ: “Tỉnh lại đi, đừng ngủ."
Vũ Văn Dụ không đáp lại.
Ngự y tiến lên xem xét, sau đó kinh ngạc lùi về phía sau: “Hoàng thượng..."
Minh Nguyên đế đột ngột đứng dậy, đưa ngón tay vào dưới mũi Vũ Văn Dụ, thở không ra hơi.
Sắc mặt ông ta thay đổi đáng kể, và ông ta hỏi Duệ thân vương: “Không phải vừa cho uống Tử Kim Đơn rồi sao?"
“Trước đây vương gia có uống một viên.” Cố Thiểm đáp.
Viên đầu tiên của Tử Kim Đơn rất hiệu quả, nhưng nếu dùng đến viên thứ hai trong thời gian ngắn thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, nếu chấn thương quá nghiêm trọng thì sẽ vô vọng.
Minh Nguyên đế kinh hãi, thậm chí là bị kích động.
Nguyên Chiêu Lâm lập tức quỳ ở bên cạnh Vũ Văn Dụ, hai tay đặt ở trên ngực Vũ Văn Dụ, đè mạnh đánh đập: “ Vũ Văn Dụ, đừng ngủ, tỉnh lại đi!"
“Vương Phi!” Cố Thiểm muốn vươn tay kéo cô ra, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi Hoàng thượng vẫn đang ở đây.
Nguyên Chiêu Lâm tóc tai bù xù, trán đổ mồ hôi, cô càng thêm bối rối, hắn sắp chết rồi sao?
Một sinh mạng sắp mất đi trước mắt cô, sinh mạng này còn từng là bệnh nhân của cô.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
“Kéo vương phi ra!” Minh Nguyên đế đau lòng ra lệnh. Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng vết thương của lão ngũ lại nghiêm trọng đến vậy, ngày đó ngự y quay về bẩm báo, nói bị thương rất nặng, nhưng không biết tại sao phụ hoàng lại nghe được tin này, bảo Thường công công đến báo lại, nói ông đừng lo lắng, tình hình vẫn tốt, thế nên ông luôn cho rằng lão ngũ chỉ bị thương nhẹ.
Mục Như công công đi tới kéo Nguyên Chiêu Lâm, Nguyên Chiêu Lâm tức giận: "Đừng chạm vào tôi!” Nói xong, cô cầm lấy cái gối trong tay, bay về phía Mục Như công công.
Mục Như công công kinh ngạc nhìn Nguyên Chiêu Lâm, không ngờ cô đột nhiên phát điên.
Nguyên Chiêu Lâm tiếp tục ép tim, hy vọng rằng hắn chỉ bị sốc.
Minh Nguyên đế trong lòng dấy lên một nỗi xót xa, đứa con trai này chính là người mình yêu thương nhất, cuối cùng tuy rằng thất vọng nhưng tình cảm giữa hai cha con không thể từ bỏ.
Ông ta không dám nhìn thẳng, xoay người đi loạng choạng, cũng may có Duệ thân vương kịp thời hỗ trợ.
“Kéo cô ta đi!” Minh Nguyên đế nuốt một ngụm máu, choáng váng: "thông báo cho Hiền phi đến gặp nó.”
Cố Thiểm tuân lệnh vừa định đến kéo cô ra lại bất thình lình nghe thấy ngự y bên cạnh hét lên "Vương gia, ngài ấy đang thở."
Minh Nguyên đế đột ngột quay đầu lại, nhìn bộ ngực đang từ từ căng lên phồng xuống của Vũ Văn Dụ mà hoài nghi.
Ông đưa tay lên thử.
Nguyên Chiêu Lâm dùng cạn sức lực, trượt đến trên giường thở hổn hển, nước mắt chảy ra không biết vì sao, trong lòng ngột ngạt muốn khóc lớn, thật sự là khóc thật.
Cô biết mình thất lễ, quỳ xuống, khóc lóc van xin: "Phụ hoàng, con dâu biết mình rất vô lễ, nhưng con rất muốn khóc. Người hãy để con khóc một chút thôi."
Lời nói của cô không có gì đáng chê trách, cô khóc xấu xí, mắt mũi đều chất thành đống, nhưng cô đã cứu con trai của Minh Nguyên đế, ông không cảm thấy cô thất lễ, mà ngược lại còn thấy mình bao lâu nay không trân trọng người con dâu này, còn thấy cô hơi đáng yêu. Sau khi ngự y kiểm tra mạch, ông ta lại thở dài một hơi: "Thật kinh ngạc, thật tuyệt vời, đúng là phúc từ trời cho!"
Duệ thân vương hờ hững liếc nhìn thái y, nói: "là Sở vương phúc lớn mạng lớn."
Ngự y nhanh chóng thay đổi lời nói: “Đúng vậy, là Sở Vương mệnh chưa tuyệt."
“Sao rồi?” Minh Nguyên đế hỏi thái y.
Ông ta đáp: "Hồi hoàng thượng, tình trạng của Sở vương đã dần ổn định. Xem ra, Tử Kim Đơn đã phát huy tác dụng."
Minh Nguyên đế cảm thấy lòng nhẹ đi nhiều: "Thật tốt quá"
“Vâng!” Ngự y đáp.
Minh Nguyên đế xoay người ổn định trong chốc lát, nắm tay Duệ thân vương: “Đi thôi."
Duệ thân vương ừm một tiếng, ôm chặt lấy thân thể hơi nặng nề của Minh Nguyên đế, biết rằng đó là bởi vì quá bối rối, mới khiến cho hai chân của ông ta yếu đi, dẫn đến đi đứng không vững
Ra khỏi ngự thư phòng, Minh Nguyên đế chậm rãi ngồi xuống, nhìn về phía Duệ thân vương: “Lúc nãy trẫm đưa tay lên mũi lão ngũ, cứ ngỡ nó thật sự sẽ chết."
“Hoàng thượng, thần chỉ sợ chuyện của thích khách vẫn chưa điều tra rõ, cần phải thận trọng hơn.” Duệ thân vương nhân cơ hội nói.
Minh Nguyên đế nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ giờ này trẫm còn nghi ngờ nó được sao? Chỉ là xem phản ứng của các bên thôi."
Duệ thân vương cười trong lòng, sư huynh, đệ còn không biết ý sư huynh sao? Huynh chắc chắc là đã nghi ngờ nó.
Nhưng mà, trên mặt lại khác: “Hoàng thượng sáng suốt."
Minh Nguyên đế trầm ngâm nói: "Tuy nhiên Sở vương phi này cũng có chút tài năng, ai chết cũng có thể nhờ cô ta cứu mạng."
Duệ thân vương cười nói: "Gì mà cứu sống chứ? Cứ ấn ấn vỗ vỗ là sống à? Chỉ sợ vì thế là lão ngũ cũng đi luôn ấy chứ."
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! Duệ thân vương biết rõ đạo lý này, người phụ nữ này có tài thật, không thể xem nhẹ.
Minh Nguyên đế gật đầu, chấp nhận cách nói của Duệ thân vương.
Trong Phối điện, Nguyên Chiêu Lâm vẫn còn khóc nức nở.
Một bàn tay từ trên giường buông xuống trên mặt cô, cô nắm lấy, nước mắt chảy ròng ròng trên tay, người vừa tỉnh dậy đã kinh tởm nói: "Bẩn chết được.". Truyện Dị Năng
Nguyên Chiêu Lâm lấy khăn tay lau, ngẩng đầu nhìn nam nhân yếu ớt với vẻ mặt kinh tởm, cô muốn khóc nhưng lại cười: “Lẽ ra ta nên để ngươi chết luôn cho rồi."