Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 25: Ta sắp chết đúng không?



Quả nhiên, Chử Minh Thúy nhìn thấy sắc mặt Thái Thượng hoàng trầm xuống.

Chử Minh Thúy yên tâm, mặc dù Thái Thượng hoàng rất cưng chiều Sở Vương, cũng vì sự cưng chiều này nên mới giữ Nguyên Chiêu Lâm lại trong cung chữa bệnh, đáng tiếc Nguyên Chiêu Lâm là một kẻ ngu ngốc tự cho mình là đúng, không được trọng dụng.

Ngự y thấy sắc mặt Thái Thượng hoàng không tốt thì vội bưng thuốc xoay người định đi.

Thái Thượng hoàng lại tức giận nói: “Còn không mau mang thuốc lại đây Không nghe thấy Sở Vương phi nói muốn uống thuốc sao?”

Tất cả mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn Nguyên Chiêu Lâm.

Nhất là Chử Minh Thúy, sắc mặt ả lập tức thay đổi, không thể tin vào tai mình.

Nguyên Chiêu Lâm cúi đầu, cô thật sự không muốn nói, nhưng nếu Thái Thượng hoàng không uống thuốc mà lại khoẻ lên mới khiến người khác nghi ngờ.

Minh Nguyên Đế vui mừng: “Còn không mau mang lại đây?”

Từ tối qua đến giờ, cuối cùng Minh Nguyên Đế cũng chịu nhìn thẳng Nguyên Chiêu Lâm, hơn nữa còn là với vẻ khen ngợi.

Thái Thượng hoàng uống một hơi cạn sạch, thấy ông thật sự rất sợ đắng, uống thuốc xong mà mặt nhăn hết cả lại, Thái hậu vội đưa cho ông một viên kẹo hoa quả, lúc này sắc mặt ông mới tốt hơn một chút.

Vũ Văn Dụ nhìn Nguyên Chiêu Lâm bằng ánh mắt phức tạp, tình hình này không làm hắn bớt căng thẳng mà chỉ khiến hắn càng thêm lo lắng, Hoàng tổ phụ thật sự nghe lời cô, liệu có phải âm mưu của cô đã thành công hay không?

Thái Thượng hoàng uống thuốc xong, Thái hậu cũng rất vui vẻ, gọi Nguyên Chiêu Lâm tới khen ngợi vài câu, ngay cả Duệ thân vương vẫn luôn im lặng không nói cũng khen ngợi cô.

Mặc dù Hoàng hậu cũng cười, nhưng nụ cười lại rất nặng nề, xem ra nỗi lo của Minh Thúy không phải không có lý.

Minh Nguyên Đế bỏ mặc triều chính, đến đây chăm sóc, mặc dù Thái Thượng hoàng đã khoẻ hơn nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, dù sao ngày hôm qua ngự y viện cũng nói Thái Thượng hoàng đã gần như kiệt sức.

Có điều, Thái Thượng hoàng hiển nhiên không muốn họ phục vụ mà gọi Minh Nguyên Đế và Duệ thân vương về.

Trước khi rời đi, Minh Nguyên Đế nói với Nguyên Chiêu Lâm: “Tranh thủ ban ngày đông người, ngươi về ngủ trước đi.”

“Vâng!” Nguyên Chiêu Lâm phúc thân.

Cô đi ra ngoài điện, chuẩn bị đi ngủ, nhưng Thường công công lại tới nói với cô rằng cô đã được sắp xếp nghỉ ngơi ở Tây Noãn Các, ông còn lệnh cho cung nữ lấy quần áo để cô thay cũng như thuốc vết thương, và chuẩn bị nước nóng.

Nguyên Chiêu Lâm hơi kinh ngạc.

Thường công công nhẹ giọng đáp: “Đây là lệnh của Thái Thượng hoàng, lát nữa Hỷ ma ma sẽ qua bôi thuốc cho ngươi, Hỷ ma ma hầu hạ Thái Thượng hoàng đã nhiều năm sẽ không nhiều lời, Vương phi yên tâm.”

Mặc dù thái độ của Thường công công vẫn ở mức bình thường, nhưng Nguyên Chiêu Lâm vẫn cảm thấy muốn khóc.

Cô đến Tây Noãn Các, không lâu sau thì cung nữ bưng nước nóng vào, theo sau là một ma ma mặc quần áo màu xám, khoảng năm mươi tuổi, tóc búi hình xoắn ốc trông rất có kinh nghiệm, lông mày và khoé miệng đều hướng xuống dưới, vô cùng uy nghiêm.

“Hỷ ma ma!” Nguyên Chiêu Lâm thi lễ, người bên cạnh Thái Thượng hoàng thì cũng được coi là một nửa chủ tử rồi.

“Ngươi ra ngoài đi!” Hỷ ma ma nói với cung nữ bên cạnh.

“Vâng!” Cung nữ phúc thân lui ra ngoài.

Hỷ ma ma nói với Nguyên Chiêu Lâm: “Lão nô cởi áo cho Vương phi.”

Bà vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một vài lọ thuốc bột, đặt chúng lên mép giường La Hán.

Bệnh nhân không có tôn nghiêm, Nguyên Chiêu Lâm để cho bà cởi quần áo, nằm trên giường.

Cô nghe thấy Hỷ ma ma hít vào một hơi khí lạnh.

Cô nghe thấy tiếng kéo, Hỷ ma ma đang cắt tấm vải dính vào vết thương của cô, cơn đau thấu tim khiến cô không kìm được nắm chặt hai tay.

“Nếu Vương phi không nhịn được thì cứ cắn vào chăn bông.” Giọng Hỷ ma ma mang theo một tia thương xót u sầu.

“Ừm!” Nguyên Chiêu Lâm cắn vào tay mình.

Đau, thật sự rất đau, cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu nỗi đau đớn đến thế.

Những giọt nước mắt tủi thân và đau đớn trào ra.

Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, có người bước nhanh vào.

Nguyên Chiêu Lâm giật mình, cô nghe tiếng bước chân này là biết ai tới, cô kéo chăn lên che người mình nhưng Hỷ ma ma lại giữ tay cô lại, dửng dưng nói: “Là Sở Vương tới, đừng nhúc nhích!”

Vì là Sở Vương tới nên mới cần che đó!

Vũ Văn Dụ không ngờ Hỷ ma ma lại ở đây, hắn thật sự không kiềm chế được muốn hỏi cho rõ, nhưng tình cờ lại thấy Hỷ ma ma đang xử lý vết thương cho cô.

Sự tức giận và nghi ngờ ngập tràn trong cổ họng hắn bỗng nhiên nghẹn lại.

Nhìn thấy vết thương của cô, mắt hắn tối đi.

Lưng, đùi, mông, bất cứ chỗ nào đã được cắt bỏ vải ra đều máu thịt lẫn lộn, rỉ máu.

Vết thương của cô đúng là chưa được xử lý.

Nguyên Chiêu Lâm vốn có thể kìm được nước mắt, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng thế này, sự xấu hổ còn khó chịu đựng hơn là đau đớn, cô im lặng rớt nước mắt.

Một giọt, một giọt, cô cắn chặt mu bàn tay không dám khóc ra tiếng, nhưng vẫn không kiểm soát được hai vai run rẩy.

Lửa giận của Vũ Văn Dụ từ từ tan biến. Lúc này điều hắn nghĩ tới không phải chuyện cô tính kế hắn ở phủ công chúa, mà là những lời cô đã nói ngày hôm qua dưới cơn giận dữ khi ở trắc điện, còn có sự điên cuồng như bị dồn đến đường cùng, không thể không phản kháng của cô.

Sự hung hãn lúc bấy giờ hoàn toàn đối lập với tiếng khóc yếu ớt của ngày hôm nay.

Hỷ ma ma cắt vải xong thì nhàn nhạt nói với Sở Vương: “Phiền Sở Vương đưa cho ta khăn nóng.”

Vũ Văn Dụ quay đầu, nhìn thấy bên cạnh có một chậu nước nóng, hắn lấy khăn nhúng vào nước, vắt khô rồi đưa cho bà.

“Lau đi!” Hỷ ma ma nói.

Vũ Văn Dụ không nhúc nhích, nhíu mày, vết thương này hắn không biết phải bắt đầu từ đâu, mà quan trọng nhất là hắn không muốn chạm vào người phụ nữ này.

Hỷ ma ma thở dài, nhận lấy: “Tim người làm bằng thịt đó Vương gia!”

Vũ Văn Dụ do Hỷ ma ma một tay nuôi nấng, đương nhiên không dám phản bác, chỉ là mặt hắn lúc xanh lúc đỏ.

Khăn lông nhẹ nhàng lau vết thương, cả người Nguyên Chiêu Lâm run lên, nuốt tiếng khóc vào cổ họng, âm thanh này còn đáng thương hơn là khóc ra.

“Sao ngươi có thể chịu đựng được để vết thương này không xử lý cả một ngày một đêm chứ?” Hỷ ma ma thở dài, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dụ: “Người không rửa vết thương thì có thể bôi thuốc được đúng không?”

Vũ Văn Dụ nhận lấy lọ thuốc bột rắc lên vết thương lớn của Nguyên Chiêu Lâm, da vẫn còn ẩm, nhưng sau khi rắc thuốc bột lên, trông có vẻ đã khô hơn rất nhiều.

Tuy nhiên toàn bộ vết thương bị dính một lớp bột trắng, khiến nó càng thêm loang lổ đáng sợ.

Nguyên Chiêu Lâm bắt đầu ho khan, cơn ho này khó có thể dừng lại, cô ho đến mức cong người lại, chảy cả nước mắt, trong lúc hoảng sọ cô vẫn không quên lấy quần áo che trước ngực, vừa chật vật vừa đáng thương.

Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng cô.

Máu loang ra trên chiếc gối màu trắng tinh, giống như bông hoa thược dược nở rộ.

Sắc mặt Hỷ ma ma thay đổi, bà ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Dụ: “Ngươi…”

Lời đến khoé miệng nhưng bà lại không nỡ trách mắc, dù sao đây cũng là đứa trẻ bà thương yêu, bà chỉ lắc đầu: “Tạo tội, Vương phi nhà nào lại tạo thành tội như này? Rốt cuộc đã phạm phải tội ác tày trời nào?”

“Ta sắp chết rồi, phải không?” Nguyên Chiêu Lâm không biết bát thuốc Tử Kim kia là gì nhưng cô nôn ra máu khả năng là vì bát thuốc Tử Kim đó. Khi ấy Kỳ ma ma và Lục Nguyệt cho cô uống, cô nhìn ra được trong bát thuốc đó có độc.

Cô nắm lấy tay áo Vũ Văn Dụ, khuôn mặt tái nhợt của cô hơi ngửa lên, khoé miệng vẫn còn vết máu đỏ, cô cố gắng dùng lực nên đau đến mức nhăn răng. Cô nhìn Vũ Văn Dụ, trong mắt là sự kiên quyết gần như điên cuồng: “Cầu xin ngươi một chuyện, trước khi ta chết hãy hưu ta, ta chết cũng không muốn làm Sở Vương phi.”

- -------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv