Tất cả ngự y đều ngơ ngẩn.
Điều này sao có thể? Thái thượng hoàng làm sao có thể còn ăn được đồ ăn? Tình hình suy tim hiện giờ đã hết sức nghiêm trọng, đã đến mức đèn cạn dầu rồi, sợ là ngay cả nước cũng không nuốt trôi được một hớp.
Viện phán vội vàng đi vào, chẩn mạch cho Thái thượng hoàng, vừa chẩn mạch vừa khóc nói: "Tạ ơn trời cao, Tạ ơn Thái thượng hoàng của tôi!"
Mạch tượng lại có chuyển biến tốt.
Sa trướng màu vàng bị cuốn lên, trướng mạn màu xanh chậm rãi mở ra, Thái thượng hoàng thần sắc uể oải, mâu quang quét trong điện một cái, giọng khàn khàn nói: "Tất cả đều quỳ làm gì? Đứng lên đi!"
Thanh âm kia, tuy như tiếng lá rụng, nhẹ nhàng vô lực, nhưng nghe trong tai mọi người tựa như sấm dậy.
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, dập đầu sau đó đứng lên.
Thái thượng hoàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, môi tím đen từ từ phai đi, nhìn một chút, hỏi: "Lão Ngũ đâu?"
Thường công công vội vàng nói: "Sở vương lo lắng cho ngài, đã hôn mê, hiện giờ được đỡ đến thiên điện nghỉ ngơi."
"Truyền hắn tới." Thái thượng hoàng vỗ đầu Phúc Bảo một cái, lại lộ ra một tia cười hòa hoãn: “Đi đi, đứa trẻ ngoan, trẫm trong chốc lát cũng không đi được."
Phúc Bảo nhảy xuống, ngoắc cái đuôi đi.
"Mau truyền Sở vương!" Thường công công nói.
"Thê tử của hắn..." Thái thượng hoàng giống như là suy tư một chút, cũng giống như đề khí vô lực, từ giữa môi khô héo phun ra mấy chữ: “Cũng truyền tới đi."
Mọi người đều kinh ngạc.
Nhất là Chử Minh Thúy, ngây người hồi lâu, Thái thượng hoàng muốn gặp Nguyên Chiêu Lâm?
Thái thượng hoàng nếu có chuyển biến tốt, Minh Nguyên đế sẽ muốn đi bên ngoài đuổi người rồi.
Một đám thân vương cũng lui ra bên ngoài điện hầu, trong điện, chỉ chừa hắn, Duệ thân vương và Thường công công bên người Thái thượng hoàng, đương nhiên, còn có ngự y viện phán.
Thiên điện.
Vũ Văn Dụ không hôn mê quá lâu, Nguyên Chiêu Lâm không đợi được lời truyền của Thái thượng hoàng, hắn cũng đã tỉnh lại.
Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn đứng lên, nhìn hắn tức giận bước tới, nhìn đáy mắt sát ý đằng đằng của hắn, cô không có khí lực phản kháng nữa, chỉ lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Muốn giết cứ giết, đừng nói nhảm!"
Cửa nhanh chóng bị đẩy ra, cung nhân bước nhanh chạy vào: “Sở vương, Sở vương phi, Thái thượng hoàng cho mời!"
Tay Vũ Văn Dụ đã giơ lên, nghe cung nhân tới truyền, hắn ngẩn ra: “Thái thượng hoàng?"
Cung nhân vui vẻ nói: "Là Thái thượng hoàng, Thái thượng hoàng tỉnh lại, mời ngài và Sở vương phi gặp mặt."
Thân thể Nguyên Chiêu Lâm căng thẳng, từ từ buông lỏng, đối với con mắt nghi kỵ hoài nghi của Vũ Văn Dụ, cô cũng không giải thích, từ từ bò dậy, đưa tay túm một chút búi tóc, hy vọng nhìn sẽ không quá thảm hại.
Hai người đi ra ngoài, băng qua bên ngoài điện, chư vị thân quý Vương gia đều ở chỗ này trông nom, Nguyên Chiêu Lâm nhàn nhạt nhìn Chử Minh Thúy một cái, Chử Minh Thúy cũng nhìn cô, sau đó mỉm cười gật đầu với cô, hết sức thân thiết.
Nguyên Chiêu Lâm không phản ứng lại nàng ta, đi thẳng vào.
Mặt Chử Minh Thúy lập tức cứng ngắc.
Trước khi tiến vào bên trong điện, Nguyên Chiêu Lâm hít sâu một hơi, cảm giác vết thương bắt đầu đau mơ hồ rồi, choáng váng ở đầu cũng tăng thêm, cảm giác rất lạnh, không nhịn được phát run, nhưng mặt lại nóng lên.
Cô biết mình bắt đầu sốt cao.
Vũ Văn Dụ vén rèm lên đi vào, bức rèm đánh vào mặt Nguyên Chiêu Lâm, cảm giác đau rõ ràng, nhưng cô nửa điểm không dám thể hiện ra, chẳng qua là bước rập khuôn đi theo hắn vào.
Trong điện yên tĩnh, Minh Nguyên đế thấy bọn họ đi vào, sắc mặt cũng không phải rất ôn hòa, đối với đứa con trai này, ông ta đã từng ký thác kỳ vọng rất lớn, nhưng xảy ra chuyện khinh bạc phủ công chúa, ông ta rất thất vọng, chiến tích khá hơn nữa, đức hạnh có thua thiệt, cũng không thể thành đại sự.
Chẳng qua là ông ta cũng biết Thái thượng hoàng xưa nay cưng chiều hắn, hôm nay thoáng chuyển biến tốt đã muốn hắn bồi ở bên, làm con trai, tự nhiên không thể phản kháng tâm ý của ông.
Hai người quỳ ở trước giường Thái thượng hoàng, Vũ Văn Dụ nhìn Thái thượng hoàng thanh tỉnh, đáy mắt là thần sắc khó tin, đáy mắt lại từ từ ươn ướt.
- -------------------