Thái Thượng Hoàng đưa mắt nhìn về phía các nhi tử đang quỳ trên mặt đất, khóe miệng run lên, khẽ thở dài không nói lời nào, tỏ vẻ không nỡ.
Nguyên Chiêu Lâm biết bọn họ quỳ ở đây chờ Thái Thượng Hoàng trút hơi thở cuối cùng, vừa nãy lúc tiến vào, Thái Thượng Hoàng dường như đã bước vào thời khắc hấp hối, rất nhanh sẽ rời đi.
Nhưng bây giờ nhìn ông, không giống như ngọn đèn cạn dầu, hô hấp cũng mạnh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, có lẽ là thuốc của các ngự y vừa cho ông uống.
Thái Thượng Hoàng giống như bị bệnh tim, lại giống như bị phong hàn.
Biểu hiện như vậy, sợ là bệnh tim?
Suy tim, khó thở... Trong hòm thuốc của cô có rất nhiều Dopamine.
Nguyên Chiêu Lâm suy nghĩ hỗn loạn, chuyện nghe hiểu tiếng chó khiến cho cô kinh hãi không thôi, lại đối mặt với thử thách của sinh mệnh. Chẳng qua, cô cũng không rõ, cũng biết không có ai tin cô, để cô đến chữa bệnh cho Thái Thượng Hoàng.
Vì vậy, khả năng cuối cùng là cô phải nhìn Thái Thượng Hoàng chết trước mặt mình.
Đối với một người làm nghề y, đây là điều rất day dứt.
Quỳ khoảng mười lăm phút, cô bắt đầu run rẩy, tư thế quỳ rất gượng gạo và cứng ngắc, bởi vì cơ thể mất cảm giác, lại càng không muốn chạm đến miệng vết thương, nếu cứ như vậy sẽ khiến vết thương của cô càng thêm nghiêm trọng hơn.
Cô lén lút nhìn Vũ Văn Dụ bên cạnh, hắn đang quỳ thẳng người, gò má cong lên rõ ràng, cả người hiện lên vẻ đau thương, nhìn không giống như giả bộ, nếu nói Hoàng thất vô tình, chỉ sợ không đúng lắm.
Minh Nguyên Đế và các ngự y đi ra ngoài rồi, đang ở ngoài rèm nói chuyện.
Nguyên Chiêu Lâm mơ hồ có thể nghe thấy một vài từ, Minh Nguyên đế thấy tình hình của Thái Thượng Hoàng có chuyển biến tốt, hỏi viện phán có nên cho dùng thuốc lần nữa hay không, nhưng viện phán nói rằng đây là hồi quang phản chiếu, việc này chỉ kéo dài trong một canh giờ.
Khi Minh Nguyên đế đi vào, lệnh bỏ màn che màu vàng xuống, rồi buông màn che màu xanh ở bên ngoài, trầm giọng nói: "Mọi người, tiến lên thỉnh an Thái Thượng Hoàng."
Thái hậu lại khóc, toàn thân hiện lên vẻ bất lực cùng thê lương, Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh nắm chặt tay bà ta. Thái hậu nhìn người trên giường, người này đã đi cùng bà ta gần cả đời người.
Thái hậu bị khuyên ra khỏi màn che, Hoàng đế đỡ bà ta ngồi xuống, bà ta vừa ngồi xuống đã suýt nữa ngã quỵ.
Người đầu tiên đi vào là phu thê Duệ Thân vương.
Duệ Thân vương là con trai trưởng của Thái Thượng Hoàng, là ruột thịt với Nguyên Minh đế, Thái hậu đi ra, hai người đi vào dập đầu, nói vài câu với Thái Thượng Hoàng rồi lui ra, sau khi đi ra, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn nhịn không khóc.
Sau đó, là phu thê Bảo Thân vương cũng nói vài câu rồi đi ra, chẳng qua là muốn nói vài câu để Thái Thượng Hoàng an tâm.
Nguyên Chiêu Lâm nhanh chóng tính toán, mỗi người phải mất khoảng ba phút, nếu tiêm dopamine vào tĩnh mạch cho Thái Thượng Hoàng thì cần ít nhất năm phút để tăng liều lượng và tốc độ tùy theo tình trạng suy tim.
Nói cách khác, chỉ cần cô có thể ở bên trong kéo dài năm phút, cô có thể tiêm thành công.
Cứu hay không cứu? Nếu cô cứu, cô sẽ gặp rủi ro lớn, thậm chí là lấy đi mạng sống của mình.
Nhưng nếu không cứu, đó cũng là một mạng sống.
Cô vật lộn với câu hỏi này rất lâu, đối với một bác sĩ, đó không phải là một câu hỏi trắc nghiệm.
Bây giờ còn gặp một vấn đề khó khăn, đó là cô phải vào cùng với Vũ Văn Dụ, Vũ Văn Dụ chắc chắn nhìn thấy cô tiêm thuốc, nếu hắn lên tiếng hoặc là ngăn cản thì mọi cố gắng trước đó sẽ uổng công.
Thôi miên? Thuốc mê?
Thôi miên là không thể, cô thôi miên không thành thạo lắm, chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Thuốc mê... có trong hòm thuốc không?
Cô cúi đầu, từ trong tay áo lấy ra hòm thuốc, dùng ống tay áo rộng rãi chặn lại, sau đó lục lọi, dưới đáy có một lọ thuốc mê Ketamine nhỏ đang nằm đó.
Cô lập tức hạ quyết tâm.
- -------------------