Dưới Vương Triều Cổ Đại

Chương 109: Chử minh thúy ngất xỉu



Nguyên Chiêu Lâm thật ra không quá muốn ra ngoài ăn bữa cơm này, cô cũng rất có đạo lý, có thể nói vết thương của cô đau, hoặc nguyên nhân sức khỏe phải ăn đồ ăn của người bệnh, nhưng nghĩ tới lời của Hỷ ma ma, cô cũng rất muốn quan sát Kỷ Vương phi lần nữa, xem nàng ta rốt cuộc có phải là người hai mặt hoặc người nhiều mặt không.

Vũ Văn Dụ thấy cô tới, sắc mặt dường như còn tệ hơn hôm qua, không khỏi nhíu mày: “Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.” Nguyên Chiêu Lâm đáp, có điều, cái cô uống là thuốc của cô, số thuốc mà Ngự y kê, uống một ngụm thì tìm một chỗ đổ đi rồi.

“Uống thật mới tốt, trở về bản vương phát hiện ngươi lén lút đổ đi thì ngươi biết tay.” Vũ Văn Dụ đè thấp giọng nói mà uy hiếp.

Nguyên Chiêu Lâm rụt cổ lại: “Không dám.”

Hắn là thật sự đang uy hiếp, Nguyên Chiêu Lâm cũng là rất chột dạ, nhưng lời này lọt vào trong tai Chử Minh Thúy, lại giống như đang mắng yêu vậy.

Sau khi ngồi vào chỗ, Vũ Văn Dụ ở bên trái cô, Chử Minh Thúy ở bên phải cô rồi tới Tề Vương, lần lượt là Kỷ Vương phi, Kỷ Vương, còn có Tôn Vương.

Các hạ nhân đi vào hầu hạ dùng thiện, Tôn Vương lại phất bàn tay lớn: “Hôm nay mấy huynh đệ tụ tập thì không cần hầu hạ nữa, đều lui xuống đi.”

Để nô tài gắp đồ ăn chậm cỡ nào chứ, lại không thể phỏng đoán tâm ý, còn không bằng tự mình muốn ăn gì thì gắp cái đó.

Thời hiện đại, Nguyên Chiêu Lâm là một người có học thức, hiểu lễ nghi trên bàn ăn, tuyệt đối sẽ không ăn hết sạch như Tôn Vương, cô tự cho rằng mình sẽ ăn rất nho nhã.

Nhưng, khi nhìn thấy Chử Minh Thúy và Kỷ Vương phi dùng bữa, cô mới ý thức tới mình thô kệch cỡ nào.

Chỉ thấy miệng của Chử Minh Thúy hơi mở ra, lộ ra hai cái răng, đũa gắp đại khái... Cô đếm rồi, là năm hạt cơm, một miệng nhỏ như vậy cho vào trong miệng, khép miệng nhai khẽ vài cái, từ từ nuốt xuống cổ họng, động tác này là cực kỳ đẹp, nhất là khi hạt cơm nuốt xuống cổ họng, cổ hơi rớn thẳng, nhìn nơi đó chuyển động một cái, ưu nhã mà đẹp mắt.

Còn ăn đồ ăn, cô cơ bản không ăn thịt, chỉ ăn củ sen xào và nấm nhỏ, một miếng củ sen, nhẹ nhàng cắn đại khái... cô đoán, chắc là khoảng 1cm, động tác cắn cũng rất đẹp, răng lưỡi khẽ động, gần như không có bất kỳ âm thanh nào, vẫn khép miệng nhai khẽ, nuốt xuống.

Kỷ Vương phi cũng như vậy.

Nguyên Chiêu Lâm tâm trạng phức tạp nhìn miếng thịt vạn phúc đó trong bát của mình.

Đó thật ra chính là một miếng thịt ba chỉ, nhiều mỡ, hơn nữa cô cho rằng chỉ cắn 1cm không thể cảm nhận độ đàn hồi và hương vị của nó, bắt buộc phải bỏ cả vào trong miệng, để dầu trong khoang miệng tiết ra, răng miệng kết hợp, đây mới là cảnh giới cao nhất của ăn.

Cô không có nghiêm túc tìm hiểu tướng ăn của nữ tử thời đại này, thật sự là không hay.

Nhập gia tùy tục, cô chỉ có thể đau lòng gặp miếng thịt vạn hoa trong bát sang cho Vũ Văn Dụ: “Quá mỡ, ta không ăn được, ta ăn chay đi.”

Vũ Văn Dụ không thèm nghĩ gì, gắp bỏ vào miệng, sau đó chọn cho cô một miếng ít mỡ, nói: “Miếng này được.”

Đoạn thời gian này tuy tranh tranh cãi cãi, nhưng đã quen sự tồn tại của đối phương, cũng có sự hiểu ngầm nhất định, vì thế điều này đối với hai người mà nói đây chỉ là cử chỉ bình thường.

Nhưng ở trong mắt của Chử Minh Thúy, lại giống như chuyện kinh thiên động địa.

Cho dù nàng ta và Tề Vương, ở ngoài nhìn trông là phu thê ân ái, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn mà nàng ta từng ăn.

Dụ ca ca không phải là từng rất hận Nguyên Chiêu Lâm sao? Bắt đầu từ khi nào, bọn họ lại thân mật như vậy?

Không thể, không thể, hắn từng nói sẽ giúp nàng ta.

Chử Minh Thúy nhất thời đau buồn giận dữ đan xen, trái tim chảy máu, xông tới đầu, không thèm nghĩ ngợi, nàng ta ôm lồng ngực, ngã xuống.

Tề Vương một tay ôm nàng ta, sửng sốt nói: “Thúy Nhi, Thúy Nhi, nàng bị làm sao rồi?”

Nguyên Chiêu Lâm bỏ đũa xuống, rảo bước đi tới chỉ huy: “Mau bế nàng ta vào sương phòng, để nàng ta nằm phẳng, nàng ta trước đó có bệnh gì không? Gần đây từng uống thuốc gì?”

Đây thuần túy là bản năng của bác sĩ.

Tề Vương bế nàng ta, hoảng hốt: “Không có bị bệnh, nàng ấy không sao, cũng không có uống thuốc gì, thuốc... đúng, có, có ăn thuốc bổ sinh con mà Ngự y kê.”

Kỷ Vương phi nghe vậy, khó che đậy ý cười trong đáy mắt, nói: “Có phải là hư nhược không chịu được bổ không?”

Tề Vương á một tiếng, sững sờ nói: “Sẽ hư nhược không chịu được bổ sao?”

Hắn nhìn sang Nguyên Chiêu Lâm: “Vậy, ngũ tẩu vào giúp đi.”

Vũ Văn Dụ nắm chặt cánh tay của Nguyên Chiêu Lâm, nói: “Trước tiên đưa tới sương phòng đi, trong phủ có Ngự y, lát nữa lệnh Ngự y tới.”

“Được!” Tề Vương bế Chử Minh Thúy đi ra ngoài, Kỳ ma ma dẫn đường ở phía trước.

Mọi người lại ngồi xuống, nhưng không ăn uống nữa, trừ Tôn Vương.

Kỷ Vương phi cười nói: “Không ngờ bọn họ mới thành thân không tới một năm thì gấp gáp như vậy rồi.”

Tôn Vương vừa ăn vừa nói: “Sao có thể không gấp chứ? Hiện nay mấy huynh đệ chúng ta đều còn chưa sinh ra một người con nào.”

Kỷ Vương phi mỉm cười rạng rỡ: “Vậy nhị đệ phải cố gắng rồi.”

“Ta sẽ, đại ca cũng cố gắng hơn mới phải.” Tôn Vương ăn sạch rồi liếc nhìn Kỷ Vương: “Đại ca nóng lòng rồi chứ?”

Kỷ Vương vừa cầm đùa lên, nghe thấy lời này, bèn từ từ để xuống, nghiêm nghị nói: “Đệ đối với bản vương có ý kiến gì thì nói thẳng là được, không cần châm thọc, bản vương nhớ chưa từng đắc tội với đệ.”

“Không có,” Tôn Vương sững sờ ngẩng đầu: “Ta nói chuyện luôn là như vậy, có khi nào châm thọc chứ? Sinh con trai ai không nóng lòng chứ? Ta cũng sốt ruột, chỉ là thuận miệng nói thôi, đại ca kích động như vậy làm cái gì chứ?

Kỷ Vương hừ một tiếng, kéo Kỷ Vương phi đứng lên, nói: “Nói chuyện không hợp, đi.”

Kỷ Vương phi xin lỗi với Nguyên Chiêu Lâm: “Vậy chúng ta đi trước.”

Nguyên Chiêu Lâm nhún người: “Đi thong thả.”

Buổi tụ tập của mấy huynh đệ giải tán trong bầu không khí không vui, nhưng Nguyên Chiêu Lâm lại rất vui vẻ, ít nhất bữa cơm này có thể ăn thoải mái hơn.

Cô ngồi xuống, nói với Tôn Vương: “Bọn họ không ăn, chúng ta ăn nhiều một chút, đừng lãng phí, đều là rau và thịt tươi.”

“Bản vương thật ra no rồi, có điều nhiều đồ ăn như vậy, dùng nguyên liệu thượng hạng, cũng là đầu bếp dụng tâm làm, không ăn thật lãng phí quá, ăn thêm chút nữa đi.”

Vũ Văn Dụ lại không ăn nữa, chỉ là ngồi xuống dáng vẻ như có suy tư.

Nguyên Chiêu Lâm chỉ nghĩ hắn lo lắng cho Chử Minh Thúy, bèn nói: “Nàng ta không có chuyện gì.”

Chử Minh Thúy là giả vờ ngất, vừa rồi khi cô đứng dậy tới hỏi thì nhìn thấy, lông mi của Chử Minh Thuy đang run rẩy, hô hấp thông thuận, sắc mặt ửng hồng không có trắng bệch hay tái xanh, có thể thấy nàng ta chỉ là nhất định tức giận thôi.

Có điều cũng không hiểu nàng ta tại sao lại tức giận, mọi người lúc đó đều đang ăn cơm, nàng ta đang tức giận cái gì?

Vũ Văn Dụ nhàn nhàn liếc nhìn cô: “Tự cho mình thông minh.”

Hắn ngược lại không phải vì Chử Minh Thúy, hắn một ánh mắt cũng nhìn ra Chử Minh Thúy là giả vờ ngất.

Hắn cảm thấy lạ, vừa rồi nhị ca chỉ vừa nói như vậy, đại ca tại sao lại thẹn quá hóa giận? Còn nữa, thần sắc của Kỷ Vương phi cũng dường như trong nháy mắt trở nên không tự nhiên.

Con người của nhị ca nói chuyện luôn kỳ quái, trước kia nghiêm trọng hơn cũng có, sao hôm nay lại tức giận như vậy?

Nếu là vì vấn đề còn chưa sinh được con trai, nhiều vị Thân vương như vậy, đều chưa có con trai, đâu phải là một mình hắn không có.

Có điều, nói ra thì hắn lại nghĩ tới đại ca hiện nay có một vị Trắc phi, ban đầu trong phủ là có hai vị Trắc phi, một người chết vì bạo bệnh, bèn không lấy thêm ai nữa, thậm chí thê thiếp mỹ nữ trong phủ đều giải tán.

Hắn hiện nay chỉ có hai cô con gái, đều gần 10 tuổi rồi.

Kỷ Vương phi và vị Trắc phi kia không mang thai, hắn cũng không có nạp thiếp nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv