Vì một câu đùa nông nổi với Lệ Liệt Nông vào buổi sáng sớm rảnh rỗi, Hứa Qua phải trả giá bằng mấy tiếng đồng hồ đi lủi thủi theo sau bóng lưng lạnh nhạt của anh.
Từ chung cư tới tiệm giặt ủi rồi tới siêu thị, khi họ ra khỏi siêu thị, bước trên vỉa hè, cô chủ động muốn xách một chiếc túi hộ Lệ Liệt Nông thì anh rụt tay lại, cố tình kéo khoảng cách.
Hành động này của anh thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ của người đi đường, thế mà anh vẫn chẳng để tâm tới cô.
**
Mọi chuyện quay lại từ câu đùa mấy tiếng trước của Hứa Qua: “Tại sao chúng ta lại ở đây chứ không phải Las Vegas?”
Nghe câu này xong, khuôn mặt Lệ Liệt Nông không giấu được sự hoảng hốt. Cô chưa từng nhìn thấy anh thống khổ như vậy, ban đầu là bất ngờ, hoảng loạn, sau đó đôi mắt anh chất chứa muôn vàn nỗi buồn, tuyệt vọng.
Thấy anh như thế, cô hoảng loạn ôm chầm lấy anh, liên tiếp nói: “Artenza, vừa rồi em đùa thôi. Không phải anh nói em là nhà du hành thời gian sao? Em sai rồi, em cứ tưởng như thế là vui.”
Xong rồi, sao càng nói càng thấy sai hơn.
Anh đẩy cô ra, khuôn mặt vô cảm bước về phòng tắm. Cô luýnh quýnh theo sau, khẩn trương đứng trước cánh cửa đóng chặt. Khi bước ra, khuôn mặt anh vẫn hơi tái nhưng ánh mắt rất lạnh lùng, anh không thèm liếc cô lấy một cái.
Hứa Qua không biết xử lý tình huống này sao cả, cô vụng về bào chữa: “Anh nói anh mê mẩn em mất hồn mất vía mà, em chỉ đùa một chút thôi.”
Rốt cuộc anh cũng quay người, đáp lại: “Đùa một chút?”
Ánh mắt lẫn biểu cảm của anh khiến cô rụt lại lại trong lòng, theo bản năng lùi lại một bước. Anh tiến lên một bước: “Đùa một chút? Hứa Qua, em là người phụ nữ quá đáng nhất trên đời.”
Cô ấm ức quay mặt đi. Nếu trước đây Lệ Liệt Nông nói những lời này, có lẽ cô sẽ làm bộ như chưa nghe thấy, hoặc mặt dày “bóp méo” ý anh thành kiểu giận hờn đáng yêu.
Nhưng không hiểu tại sao lúc này cô thấy vô cùng tức giận, có thể vì đang quen được anh chiều chuộng nên tự dưng bị đối xử lạnh nhạt, Hứa Qua mất khả năng “miễn dịch”. Giống như cô đang được cho ăn táo ngọt thì đột ngột bị nhét một miếng táo chua loét.
Đứng tại chỗ, giọng cô khô khốc: “Lệ Liệt Nông, em sẽ nhớ thật kỹ những gì anh vừa nói”, ý cô là em sẽ giận anh rất lâu.
Dứt lời, Hứa Qua bực mình quay về phòng của mình, rúc người trong chăn đợi anh sẽ mở cửa phòng, bước vào dỗ dành. Nhưng ngược lại, âm thanh cô nghe được là tiếng cửa chính đóng lại.
Artenza thật sự giận rồi.
Sau vài giây suy nghĩ, cô vội vàng bật dậy, nhanh chóng thay quần áo, đóng cửa để đuổi theo anh. Cuối cùng cô cũng theo kịp anh tới tiệm giặt ủi, cả tiệm chỉ có mỗi anh và một cậu bé là nam giới, còn lại đều là phụ nữ từ trẻ đến già sống trong khu vực.
Ánh mắt của những người đó đổ dồn về phía Lệ Liệt Nông khiến anh mất tự nhiên. Chưa kể tới bà chủ còn cố tình câu giờ, kéo dài thời gian tính tiền cho cậu bé.
Anh rất kiên nhẫn đứng đợi giữa một hàng toàn phụ nữ. Khi cậu thanh niên rời đi, ánh mắt của những người phụ nữ kia lại càng trắng trợn hơn.
Hứa Qua nhìn thấy cảnh này không khỏi chua xót. Hoá ra khi cô đang say giấc ngủ, anh phải chịu đựng sự khó chịu của những cặp mắt hau háu này. Ánh mắt họ như đang nói: “Nếu có thể, tôi cũng muốn có một người đàn ông hàng ngày đem đồ đi giặt cho như thế.”
Cô bước tới cạnh anh, nép người vào tay anh như chú chim nhỏ, nhưng đôi mắt không quên trừng lại những người phụ nữ kia. Cho dù anh vẫn lạnh te với động tác của cô, anh không gạt cái tay đang ngoắc ở khuỷu tay anh của Hứa Qua.
Cho tới khi họ ra khỏi cửa tiệm, Lệ Liệt Nông mới nhìn trừng trừng chỗ khuỷu tay mình. Thấy cô phụng phịu, anh nói: “Em đi về hướng Đông thì anh đi về hướng Tây và ngược lại, em chọn đi.”
Ý anh là không muốn thấy mặt em nữa?
Hứa Qua thở dài, chầm chậm đi về hướng Đông, cũng là hướng đi về căn hộ của họ. Đi qua chỗ rẽ, cô dừng lại ngó đầu ra thì thấy Lệ Liệt Nông đang đẩy cửa vào siêu thị mini.
Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Qua mặc một chiếc áo khoác hai mặt, một mặt màu đen, một mặt màu xanh. Cô lộn mặt trong màu đen ra khoác bên ngoài rồi chùm mũ qua đầu, bước vào siêu thị và cố tình đi cách anh một kệ hàng.
Hứa Qua ngó trộm sang bên cạnh, chiếc xe đẩy hàng của anh toàn đồ dùng dành cho cô. Hoá ra mỗi sáng thức dậy mở tủ lạnh, những món đồ ăn đó không phải tự dưng mà có, tại sao cô có thể vô tri như vậy nhỉ?
Suy nghĩ này ngọt ngào quá, Artenza đã mê mẩn cô đến vậy, anh ghi nhớ và quan tâm tới cô tới từng chi tiết nhỏ nhất. Hoá ra phụ nữ hay đàn ông khi yêu đều muốn dành hết những gì tốt đẹp nhất cho đối phương.
Như được tiếp thêm động lực, Hứa Qua mặt dày bước vui vẻ tới bên cạnh anh, nhẹ huých vào vai anh rồi nhanh nhảu cùng nắm chiếc xe đẩy.
Vậy nhưng lúc tính tiền xong, bước ra khỏi siêu thị, anh lại thu lại cánh tay đang xách túi, khiến tay cô bắt phải không khí. Vừa nãy khi tính tiền, khi cô vẫn đang khoác tay anh, anh lại lạnh nhạt nói với thu ngân: “Tôi không quen cô này”.
Kết quả là cô phải móc tiền trong túi ra để trả cho thanh socola đang cắn dở. Nếu không phải trong túi áo còn một chút tiền lẻ thì Hứa Qua đã bị chụp ảnh treo trước cửa hàng.
Giờ thêm một lần nữa mất mặt giữa đường, anh có biết cô cũng là phụ nữ da mặt mỏng không? Người đàn ông này quá nhỏ mọn, cô không thèm để ý tới anh nữa.
Đứng giữa đường lớn, cô nhìn anh đi về phía trước mà không ngoái lại nhìn mình một lần. Cho tới khi đám đông che khuất bóng hình ấy, cô mới quay lưng đi về hướng khác.
Bước lang thang không mục đích một lúc, khi dừng lại trước một cái nhà nghỉ, cô mới để ý xuống chân mình. Bảo sao người đi đường cứ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, Hứa Qua không chỉ đi dép trong nhà ra đường, cô còn đi dép cọc cạch. Một chiếc to của anh, một chiếc nhỏ vừa chân là của cô.
Khi cô còn đang xấu hổ với đôi dép trong nhà, một lực mạnh đột ngột kéo cơ thể cô đổ vào lồ ng ngực vững chãi. Một tiếng “choang” vang lên ngay sau lưng Hứa Qua. Ở vị trí cô vừa đứng bần thần có một chậu cây vỡ tan tành, vương vãi đất xung quanh.
Lấy lại tinh thần, nhận ra người vừa kéo mình vào lòng là anh, cô bắt đầu giãy giụa. Cánh tay anh chẳng suy suyển, như chiếc kìm thép giữ chặt lấy cơ thể cô, miệng anh không ngớt lời trách móc: “Em đúng là đồ ngốc, hết thuốc chữa”, “Dì Mai mà thấy cảnh vừa rồi, em chắc chắn bị ném xuống sông Vltava”,…
Dù đang bực bội nhưng Hứa Qua phải đồng tình với lời này của anh. Nếu dì biết cô đứng ngẩn ngơ đó đợi chậu cây rơi vào đầu, nhất định dì sẽ tức phập phồng ngực, mất ngủ vài ngày liền. Mà cô có bị ném xuống sông Vltava cũng xứng đáng.
Ừm cứ như vậy đi, anh đúng hết. Cô ngoan ngoãn đứng im: “Dạ vâng!”
Rồi đột ngột, đầu gối cô nâng lên thúc vào bụng anh. Người đàn ông bị đau bất ngờ nên cánh tay buông lỏng trong giây lát, Hứa Qua không để cơ hội vụt qua.
Nhưng vừa bước được vài bước, cô đã bị kéo lại vào ngực anh. Lần này anh không cho cô một chút cơ hội trốn thoát, ôm chặt tới ngạt thở.
Ban nãy cô còn ước gì anh quay lại nhìn cô một cái, nói đôi ba câu, nhưng lúc này được anh ôm chặt, cô lại thấy tủi thân.
Chính anh là người làm cô đi nhầm dép ra đường, làm ai cũng nhìn cô như người đầu óc không bình thường.
Tủi thân hoá thành giọt nước mắt lăn trên gò má, mất mặt quá, cô muốn nhấc chân đá anh một cái nữa cho hả lòng. Chỉ là ngay sau đó, cô phát hiện tay anh đang cầm đôi giày của mình.
Ban nãy ở siêu thị, anh còn nói với người ta không quen cô, lúc này lại ra dáng người tốt. Cô giật lấy đôi giày trong tay anh, ném chúng vào thùng rác.
Cô thích đi dép kỳ quái như thế này đấy.
Hai bên giằng co nhau trong im lặng.
Bỗng có hai người phụ nữ dáng người nóng bỏng đi ngang qua, họ không hẹn trước mà chậm bước chân lại. Ánh mắt họ lướt qua anh và cô, không, là nhìn anh mới đúng.
Lệ Liệt Nông bỗng dưng vươn tay chỉ ra phía trước hai người phụ nữ, chỉ là giọng anh nghe hơi lạ: “Hai chị gì ơi, đừng mải nhìn trai đẹp mà quên nhìn đường. Vài bước nữa là cây đèn, không ít người đã đụng đầu vào đó. Mà tỉ lệ đụng đầu của hai chị có khi còn cao hơn nữa. Hôm trước có người cúi đầu bấm điện thoại mà đâm sầm vào cây đèn, bóng đèn rơi luôn xuống đường. Là sự thật đó, chắc hai chị không muốn chơi bóng rổ, bowling hay bóng đá bằng đầu đâu.”
Lời nói của Lệ Liệt Nông làm Hứa Qua mất tập trung, cô dừng giãy giụa mà nhìn chằm chằm hai người phụ nữ trẻ kia. Phía trước họ thật sự có một cây đèn được cắm khác quy luật.
Nếu hai người đó vẫn cứ mải nhìn Lệ Liệt Nông, khả năng cao bóng đèn sẽ lại rơi xuống đất. Nhìn hai người đó cẩn thận đi vòng qua cây đèn, Hứa Qua không nhịn được mà nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên cô thấy Lệ Liệt Nông nói chuyện với phụ nữ dài như thế.
Đỉnh đầu cô vang lên giọng lạnh nhạt của anh: “Vui lắm à?”
Thấy cô không đáp lại, anh xoay người rời đi.
Anh lại muốn bỏ đi hả? Rồi cô phát hiện bước chân anh rất chậm, người đàn ông này thật là.
Cô đuổi theo, đi sát cạnh vai anh. Sau khi đi được vài bước, tay lại cố tình đụng vào bàn tay anh, thăm dò phản ứng. Thấy anh không rút tay lại, cô lập tức nắm lấy tay anh.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, Hứa Qua cảm thấy yên lòng đến lạ.
Chỉ là vừa đi một đoạn, cô liền nhớ đến nợ cũ, trách móc anh: “Artenza, là anh hại em phải chịu phạt nhảy xuống sông Vltava, vì anh mà em vội vàng đi nhầm dép, lại nữa, ban nãy anh còn nói anh không quen em. Anh còn…”
Anh bất ngờ dừng bước chân, cô cũng dừng lại theo anh.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, cô cũng không sợ nhé. Nhưng trái với tưởng tượng trong đầu là cô sẽ trừng mắt với anh, cô lại cụp mắt. Ánh mắt của anh khiến cô vui đến khó hiểu.
Cô cúi đầu, nói lí nhí: “Anh còn nói em là người phụ nữ quá đáng nhất trên đời.”
Trong chớp mắt, bàn tay họ đan chặt vào nhau. Trong chớp mắt, anh kéo cô vào nhà nghỉ lúc nãy họ đứng trước cửa. Anh đặt mấy tờ tiền lên quầy, cầm lấy thẻ phòng rồi kéo cô bước lên cầu thang.
Nhà nghỉ này chỉ có hai tầng, vừa lên tầng, anh liền kéo cô vào phòng. Khi Hứa Qua chưa hoàn hồn, anh đã lại mạnh mẽ kéo cô vào bên trong. Tiếng cửa đóng lại một tiếng “rầm”, trong không gian tối tăm, cô chỉ nghe thấy tiếng thở dồn dập của hai người. Người cô đang bị cả cơ thể anh đè chặt lên, lưng ép vào cánh cửa.
Tay anh nhanh chóng tìm thấy khoá quần jeans của Hứa Qua, dứt khoát kéo xuống. Chiếc quần nhanh chóng trượt xuống mắt cá chân cô, eo cô bị anh nhấc cao lên, dán sát vào cơ thể anh. Với động tác này, vật thô cứng của anh chọc vào đùi trong của cô, cách một lớp vải ma sát.
Lúc nó bật ra, trực tiếp đi vào bên trong, Hứa Qua đau đến co quắp mười đầu ngón chân. Tay cô bám lấy bả vai anh, mười ngón tay cào cấu loạn xạ. Đáp lại cô, anh cười nhẹ: “Như gãi ngứa vậy”.
Tên khốn này, cô càng tức giận cào cấu mạnh tay thì phía dưới, anh lại càng hung hăng thảo phạt. Liên tục vài chục cái lên xuống, tấm cửa gỗ sau lưng cô vang lên từng tiếng bình bịch.
Khi bàn tay cô chuyển sang bấu chặt vai anh, cánh cửa cũng ngừng “than vãn” vì sự nhiệt tình của hai người. Trong phòng chỉ còn lại tiếng th ở dốc không ngơi của đôi nam nữ.
Thế nào là điên cuồng? Phía trên bọn họ vẫn y nguyên như khi ở ngoài đường, phía dưới thì tr@n truồng như trẻ sơ sinh, dán chặt vào nhau.
Khi chiếc quần bò được mặc lại vào người, khi anh kéo khoá quần cô lên, cô bắt lấy tay anh.
“Anh không tốt, không được mắng em ngu ngốc, cũng không nên bảo em nhảy xuống sông Vltava”, anh thủ thỉ.
Cô chép miệng.
“Lúc ở siêu thị, anh sai rồi, anh không được nói là không quen em.”
Cô vẫn hờ hững.
“Là anh làm em mất mặt, hại em đi nhầm dép, làm em bị nhiều người chú ý”, hơi thở anh phả vào sau tai khiến cô ngứa ngáy.
Cô nhấc chân muốn đá anh một cái, nhưng lại thuận tiện cho người đàn ông bế ngang cô lên. Chân cô giãy giụa trong không trung, miệng lắp bắp: “Còn có, còn có…”
“Còn có cái gì?”
“Vẫn còn nữa.”
“Hết rồi mà.”
Rõ ràng còn, còn chuyện anh nói cô là người phụ nữ quá đáng nhất trên đời.
“Lệ Liệt Nông!”
“Hứa Qua, em có tin anh sẽ ném em xuống sông không?”
“Anh dám!”
Sao không dám, cơ thể cô đang bị anh bế lên, chẳng có gì để bấu víu. Khi lưng cô chạm vào giường êm ái, cô bắt đầu giơ móng vuốt với anh: “Đau em, anh đáng ghét!”
“Em đừng có giả vờ”, giọng anh đanh lại, kèm theo đó là một tiếng “bốp” rất to và chắc.
Tên Lệ Liệt Nông khốn khiếp, anh dám học theo dì Mai đánh mông cô. Khi cô đang nghĩ cách đánh trả lại, ánh mắt cảnh cáo của anh khiến cô ấm ức chịu tội. Từng này tuổi bị tét mông quả thực vô cùng mất mặt.
Hai người dành cả ngày trong nhà nghỉ. Khi hoàng hôn buông xuống, cô ghé mặt vào cửa sổ, mong ngóng nhìn anh xuống bên kia đường mua bánh mì cho mình.
Trong khu phố cổ tràn ngập màu sắc, nào là màu xanh lam của ô cửa sổ đối diện, màu cam của chiếc ghế dài trên vỉa hè, đủ sắc màu đỏ của những chiếc thiệp treo trước hiệu sách, màu trắng ngà của chiếc ô, muôn màu quần áo của người đi đường.
Giữa không gian rực rỡ ấy, đôi mắt cô chỉ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặc áo sơmi trắng và quần dài xám đậm. Anh băng qua vạch kẻ đường, bước vào trong cửa hàng bánh mì.
Khi anh đẩy cửa bước vào, cô như ngửi thấy mùi hương bánh mì tràn ngập trong không khí. Hứa Qua khép mắt lại, tưởng tượng bóng dáng anh đứng giữa những quầy bánh đủ loại.
Lúc cô mở mắt ra, trong tay anh đã là túi bánh mì. Bóng anh bước qua cánh cửa xoay tròn, một điệu Waltz như vừa được bật lên ở đâu đó. Giữa dòng người hối hả qua lại ở dưới tầng, giữa muôn vàn màu sắc khi thành phố lên đèn, người đàn ông của cô đang cầm túi bánh mì ở bên kia đường, đợi đèn xanh cho người đi bộ.
Khung cảnh mặt trời lặn ở Prague đẹp như một bức tranh sơn dầu. Màu vàng cam hồng của bầu trời phản chiếu lên khung cửa sổ nơi cô đang ngồi.
Hứa Qua bỗng phát hiện nãy giờ cô không chỉ lộ mỗi cái mặt mà nguyên nửa người trên của cô lộ qua khung cửa sổ. Phải biết rằng hiện tại cô đang mặc chiếc áo sơmi của anh, bên dưới là chiếc quần ông Lệ ăn trộm của căn phòng bên cạnh.
Hứa Qua cố tình cởi cúc áo trên cùng, kéo cổ chiếc áo xuống trễ ngang vai phải. Cuối cùng, cô kéo hết phần tóc dài qua phía vai trái, để ánh hoàng hôn phủ lên phần vai lộ ra. Cô tự ngó bóng hình mình phản chiếu trên tấm kính, quá đẹp.
Cuối cùng cô nhón hai chân lên, để cả người nằm trong phần khung cửa sổ. Chuẩn bị xong xuôi, còn bảy giây nữa là đèn xanh.
Hứa Qua cong mắt, niệm thần chú: “Artenza, mau nhìn lên.”
Sáu giây, năm giây, bốn giây…
Anh ngước mắt lên nhìn.
Cô kéo ống quần dài lên, lộ cẳng chân thon dài trắng bóc. Không chỉ vậy, ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt anh, tay phải không quên đưa lên khảy vài sợi tóc.
Người đàn ông bên kia đường trông chẳng giống bị cô quyến rũ chút nào. Anh liên tục làm động tác kéo rèm cửa với cô.
Kéo rèm, sao có thể? Cô còn chưa đạt được mục đích mà.
Rất nhanh, cô phát hiện vì sao ông Lệ liên tục ra hiệu cho cô kéo rèm. Hoá ra đứng đợi đèn xanh cùng anh còn có một người đàn ông nữa. Người đó cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Hay thật, nhìn gì mà nhìn chứ? Kệ anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ có thể nhìn thôi.
Vì chưa đạt được mong muốn, cô không nao núng chút nào, làm mặt quỷ với Lệ Liệt Nông.
Ông Lệ phát hiện hành động của cô có thể kéo thêm chú ý của nhiều đàn ông khác. Anh cố tình không nhìn lên cửa sổ nữa mà chủ động xin lửa của người đàn ông đang đứng cạnh mình.
Khi đèn xanh vừa bật sáng, người đàn ông cạnh anh đã bước vội đi như chạy trốn, còn ông Lệ thong thả đi qua đường.
Bước được một phần ba chỗ vạch kẻ đường, Lệ Liệt Nông mới ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt ấy, tóc cô vừa lúc bị gió thổi bung ra, che nửa khuôn mặt. Mặc cho gió làm loạn mái tóc, cô nở một nụ cười với anh. Nụ cười ấy ngọt ngào đến tột cùng.
Người đàn ông cẩn thận quan sát xung quanh xem có ai đang ngó lên ô cửa sổ tầng hai hay không. Khi chắc chắn không có ai, người đàn ông mới một lần nữa nhìn lên ô cửa sổ, lúc này, anh đã đi được hai phần ba phần vạch trắng.
Ánh mắt cô vẫn không rời khỏi anh, tay cô thong thả bôi son lên môi. Tuyệt vời, Lệ Liệt Nông vẫn nhìn cô chằm chằm.
Nhìn thấy anh sắp bước lên vỉa hè, cô vội vã đưa tay lên miệng rồi làm động tác hôn gió với người đàn ông phía dưới. Trong đầu cô thầm đếm ngược: Ba, hai, một.
“Rầm” một tiếng, đầu người đàn ông chuẩn xác đập vào biển quảng cáo màu xanh lục của nhà nghỉ. Người phụ nữ ngồi cạnh ô cửa sổ tầng hai thấy vậy liền cười lăn cười bò, cười đến mức cô cảm giác cái đau còn sót lại trên mông.
Tiếng cửa phòng bị mở ra một cách thô lỗ, đập “ruỳnh” vào bức tường, cùng với đó là âm thanh tức muốn hộc máu của người đàn ông: “Hứa Qua! Em cuồng khoe hàng hả?”
Màn đêm đã buông xuống, chiếc xe ngựa chở họ đi qua những dãy nhà kiến trúc cổ kính. Chỉ còn một lúc nữa là đúng nửa đêm, cô dựa đầu vào vai Lệ Liệt Nông, không nhịn được mà khẽ cười.
Nửa tiếng trước khi họ đang đợi xe ngựa:
“Artenza, anh làm gì mà người đàn ông đó chạy mất nhanh thế?”
“…”
“Artenza!”
“…”
“Ông Lệ, hửm, đi mà, đi màaa.”
Tiếng chuông ngựa từ xa vọng lại.
Giọng anh đầy khó xử: “Anh nói với anh ta là, anh đừng nhìn nơi đó nữa. Ở phía Bắc con phố này có rất nhiều taxi, nếu tôi là anh, tôi sẽ nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi tới bệnh viện gần nhất. Anh đừng nhìn tôi, nhìn tay anh đó. Rất nhanh, những vết ban đỏ đó sẽ lan ra khắp cơ thể, làm đông máu. Có phải bây giờ anh đã thấy tay mình có cảm giác bất thường không?”
Giọng điệu uy hiếp cùng với kỹ thuật diễn đỉnh cao của ông Lệ đã doạ người đàn ông đó sợ mất dép.
Lúc này, ở quảng trường Prague vang lên tiếng chuông ngân, cùng với âm thanh lục lạc từ xư ngựa. Tiếng lục lạc phát ra đều đặn trên đường phố, cuối dãy này là tới căn hộ của họ.
“Hứa Qua! Không cho em cười!”
“Được rồi”, dù miệng nói vậy nhưng miệng cô vẫn không khép lại được.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Những gì anh vừa nói với em, em có nhớ kỹ không đó?”, giọng anh càng lúc càng trầm như bóng đêm bên ngoài. Cô không cười tiếp được nữa.
Nói thật, Hứa Qua nhớ từng chi tiết trong cuộc sống của họ mấy ngày qua. Những gì Lệ Liệt Nông vừa nói khiến cô không khỏi buồn bã, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của họ.
“Hứa Qua”, giọng anh như mang theo chút cầu xin.
Cô cụp mắt: “Tiệm bánh mì ở trong khu phố cổ là của một người đàn ông từ Utah. Ông ấy đưa cửa hàng bánh mì tên Blueberry tới Prague. Chiếc bánh hình đoàn tàu đó là cách ông ấy tưởng nhớ người em trai đã qua đời trong chiến tranh Iraq. Người em ấy đã lên đoàn tàu vào một ngày nọ và không bao giờ trở về.”
Hứa Qua không nói tiếp nữa.
“Hứa Qua.”
“Vâng.”
“Chiếc bánh mì hình đoàn tàu đó, em còn nhớ tên của nó không?”
Cô có nhớ mà, chỉ là cái tên đó dài quá. Không phải, thực ra cũng không hẳn là quá dài. Mí mắt cô như có keo, càng ngày càng có xu hướng khép lại. Tiếng chuông vang vọng qua những dãy nhà, cùng với tiếng gió như những tiếng thở dài thổi vào tai cô.
Không biết có ai nói bên tai cô: “Anh không biết phải sống tiếp mỗi ngày ra sao khi chưa kịp nói lời từ biệt.”
Tên chiếc bánh đó dài lắm. Tại sao ông từ Utah kia phải đặt cái tên dài như vậy?
“Hứa Qua?”
Cô mấp máy môi: “Bánh mì tên là ‘Anh không biết phải sống tiếp mỗi ngày ra sao khi chưa kịp nói lời từ biệt’”.
Anh muốn cô nhớ thật kỹ kỷ niệm này:
“Trong khu phố cổ có một tiệm bánh mì tên Blueberry của một người đàn ông từ Utah. Cửa tiệm có một chiếc bánh hình đoàn tàu, là chiếc bánh ông ấy tưởng nhớ người em trai đã qua đời trong chiến tranh Iraq. Người em đã lên đoàn tàu vào một ngày nọ và không bao giờ trở về. Trước cửa hàng bánh mì có một người đàn ông vì mải ngắm người phụ nữ mà đâm đầu vào biển quảng cáo màu xanh.”
Phố cổ Prague, đường phố đông đúc với ánh đèn rực rỡ như công viên giải trí, một người đàn ông tới từ bang Utah, Mỹ, cửa hàng bánh mì chỉ bán bánh hương việt quất.
Trước cửa hàng bánh mì, một người đàn ông đang bước qua đường vì mải ngắm người phụ nữ ở ô cửa sổ tầng trên nhà nghỉ mà đâm sầm vào biển quảng cáo.
Người đàn ông ấy rất đẹp trai, chỉ là bộ dạng anh đâm phải tấm bảng có chút ngốc nghếch.
Trong phòng ở nhà nghỉ đó, người phụ nữ đã ăn hết cái bánh mì có tên “Anh không biết phải sống tiếp mỗi ngày ra sao khi chưa kịp nói lời từ biệt”.
–
VV: Không phải ông Lệ diễn quá giỏi, người đứng đợi đèn đỏ cùng anh chạy vì nghĩ anh thần kinh:v Tới đây thì mình nghĩ đến bài hát Thằng điên của Justa Tee và Phương Ly.