Hiếm khi nhìn thấy được biểu tình dại ra của một đấng quân vương, Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên cảm thấy được người trước mắt vạn phần đáng yêu, không khỏi cúi đầu cười, ngẩng đầu lên giả vờ tức giận nói:
“Như thế nào? Ngự Thương nhưng lại cho rằng những người bên cạnh ta đều là phế vật hay sao?” vừa nói vừa từ bên trong thực hạp Bát Bảo lấy ra hai cái chén đặc biệt tinh xảo đặt trước hai người, sau đó lại thong thả cầm lấy chiếc bình ngọc thạch, nhẹ vén ống tay áo, hơi hơi nghiêng bình, chất lỏng trong suốt liền chậm rãi rót vào hai chén ngọc, nhất thời hương rượu lan toả tứ phía, phiêu hương mười dặm.
“Như thế nào! Ta cho tới bây giờ không nghĩ như vậy! Ta......”
Sợ Tô Dẫn Nguyệt không tin chính mình, Quân Doanh Thệ vội vàng giải thích. Bối rối biện giải cũng không chống lại được cặp mắt trong suốt hơi mang ý cười Tô Dẫn Nguyệt.
Quân Doanh Thệ ngẩn ngơ, nhất thời im lặng.
“Tô Dẫn Nguyệt! Ngươi dám gạt ta!” Nói xong không chút khách khí một quyền liền muốn đánh tới ngực Tô Dẫn Nguyệt.
Thần công tuyệt thế Tô Dẫn Nguyệt chọn mi và cười dài một tiếng, chỉ điểm một ngón tay liền chặn đứng nắm tay uy vũ sinh phong, cuốn cổ tay, nhẹ nhàng vùng, Quân Doanh Thệ liền thuận thế ngã vào trong lòng Tô Dẫn Nguyệt. Xông vào mũi một mùi hoa mai thanh nhã. Quân Doanh Thệ không khỏi thầm nghĩ, nếu như trăng sáng có thể phát ra mùi hương, chắc chắn sẽ là mùi hương như thế này. Không tự chủ được mà càng nép sát vào, bỗng nhiên một thân mệt mỏi cũng dần cảm thấy tốt hơn, ẩn ẩn cảm giác an tâm dần nổi lên trong lòng.
Nhìn thấy người trong lòng vì huân hương trên người mình mà khuôn mật dần nhu hoà lại, Tô Dẫn Nguyệt trong lòng cũng từ từ nảy lên một cỗ thoả mãn nồng đậm, khóe miệng cũng lặng lẽ hiện lên một mạc ý cười. Quân Doanh Thệ nằm trong lòng y không khỏi ngẩn ngơ, buộc miệng nói:
“Dẫn Nguyệt...... Ngươi cười lên, thật sự rất đẹp!”
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt cũng hơi hơi một chút, cứng đờ khóe miệng, trong nháy mắt thật sự mất tự nhiên. Đem Quân Doanh Thệ hướng ra khỏi lòng ngực, cúi đầu muốn nói nhưng rồi lại thôi. Chính là hướng tay về phía trước cầm lấy chén ngọc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Bỗng một làn gió nhẹ thổi, kích khởi mặt hồ quyển quyển gợn sóng, thổi bay trúc diệp sàn sạt rung động......
Bản thân là làm sao vậy? Tô Dẫn Nguyệt cúi đầu hơi ngẩn người......
Chủ động cho y Dẫn Nguyệt công tử yêu thương nhung nhớ nam nhân nữ nhân đâu chỉ hàng vạn hàng nghìn, vì cái gì một Quân Doanh Thệ thế nhưng lại khiến cho y cảm thấy mình như không phải là mình. Giang hồ truyền lại, nào có nửa điểm giả dối! Y Dẫn Nguyệt công tử tâm ngoan thủ lạt, phàm là người cùng y so chiêu, sớm đi đời nhà ma, không ở nhân thế. Hắn tính tình cao ngạo tuyệt ngạo, lại càng không nguyệt cùng ai thân cận. Cho nên mặc dù tự cho mình siêu phàm cả trai lẫn gái đều chủ động hướng y bày tỏ, y cho tới bây giờ đều là trào phúng cười, không đáng để ý tới. Thản nhiên tươi cười, ngạo thế quyết tuyệt[chắc nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ thế nhân(thật không rõ lắm, chém bừa thôi >’’<)], đây mới là y, là Dẫn Nguyệt công tử.
Huống hồ......
Tô Dẫn Nguyệt nhắm mắt, trong tay áo ngón tay thon dài run nhè nhẹ.....
Gia tộc Quân thị lấy oán trả ơn, chỉ vì củng cố hoàng quyền, nhưng lại đưa cả nhà y giết sạch, y nhớ rõ buổi tối năm bảy tuổi, cả Tô phủ bao trùm trong biển máu......
Đào thoát được...... Chỉ y bảy tuổi cùng với mẫu thân.
Y tận mắt thấy Quân thị tàn nhẫn thương tổn cha mình, kia độc tiễn hướng phụ thân y, đâu chỉ giết chết phụ thân mà còn giết chết đi hy vọng sống của mẫu thân y.
Khi mẫu thân biết phụ thân là chết oan, chính là từ ái vỗ về đầu của y, sắc mặt bình tĩnh nói cho y:
“Hài tử ngoan, đáp ứng mẫu thân, nhất định phải cho phụ thân ngươi thân báo thù rửa hận! Quân thị nợ máu trả bằng máu!” Dứt lời rút kiếm tự vận, ôm nỗi hận rồi biến mất.
Hết thảy tới quá nhanh, y không kịp đi ngăn cản......
Năm ấy bảy tuổi, y chỉ nhớ trước khi lâm chung mẫu thân đã nói câu kia......
Bảo y rằng Quân thị nợ máu trả bằng máu......
Từ nay về sau, điều ấy chính là mục tiêu cùng hy vọng sống của y.
Cho nên...... Quân Doanh Thệ......
Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi......
Chính là...... Vì cái gì...... Vì cái gì ta lại có loại cảm giác này......
Đây là cảm giác gì......
Thứ cảm giác trong lòng này, đến tột cùng là cái gì......
Nhìn thấy người trước mặc đột nhiên trở nên kì quái, Quân Doanh Thệ cảm thấy không khỏi lo lắng, loáng thoáng thầm nghĩ, không phải là Dẫn Nguyệt y không thích người khác khen dung mạo y đẹp chứ? Với lại Dẫn Nguyệt đường đường là một đấng nam nhi, tuyệt sẽ không thích người khác khen hắn đẹp đi! Giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ cười cười, nâng tay bưng tinh bôi trước mặt lên, nói:
“Dẫn Nguyệt ta nói vậy thật không cố ý.” Dứt lời, liền phải ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau một lúc trầm tư, Tô Dẫn Nguyệt nắm chặc hai nắm tay. Như là hạ quyết tâm, khuôn mặt cũng dần hiện lên sự thanh thản.
Tái ngẩng đầu, lại vẫn như cũ mắt ngọc mày ngài, xảo tiếu thản nhiên.
Coi như vừa rồi một lát hồi tưởng quá khứ đau thương chưa từng tồn tại.
Ngón tay trắng nõn, thon dài nhẹ nâng, rất nhanh đoạt được chén ngọc trên tay Quân Doanh Thệ, Tô Dẫn Nguyệt mềm mại đáng yêu cười, sâu kín nói:
“Rượu này, đương nhiên Ngự Thương muốn ta đến uy!”