Quân Doanh Thệ rung động, nhìn vào đôi mắt đen nhánh như mực của y, hoảng hốt lùi lại hai bước, môi mấp máy, lại chẳng nói ra lời.
Y… muốn nói gì?
Tô Dẫn Nguyệt chậm rãi tới gần hắn, đôi con ngươi xinh đẹp lóe lên cảm xúc không rõ tên gọi, trong đêm trăng ảm đạm lại khiến người ta sinh ra ảo giác.
Quân Doanh Thệ không dám nhìn vào mắt y, hoảng hốt đảo mắt nhìn quanh, loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước.
Ánh mắt Tô Dẫn Nguyệt dịu lại, ngẩn ngơ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên bật cười tự giễu, nói: “Ngươi không tin ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Ta chỉ… Ta không muốn dùng con mình để đổi lấy giang sơn…”
“Im miệng!” Quân Doanh Thệ ngắt lời y, nhắm mắt lại, hai nắm tay run nhẹ.
Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, lông mi dài rung rung, rũ xuống che mắt, không biết có nên nói tiếp hay không: “Ý của ta là…”
“Ngươi thì hiểu gì?” Quân Doanh Thệ dần bình tĩnh lại, liếc xéo y, cười lạnh nói: “Tô lâu chủ không thiếu tiền, không thiếu thế, sao có thể hiểu được Đế vương tranh đoạt? Trẫm sinh ra ở trong cục diện này còn không hiểu, ngươi có tư cách gì nghi vấn hành động của Trẫm?”
Tô Dẫn Nguyệt chấn động, mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Quân Doanh Thệ đột nhiên quay lưng, vung tay áo nói: “Tô Dẫn Nguyệt, ngươi đi đi, dù ngươi muốn giang hơn hay muốn đứa nhỏ, Trẫm cũng sẽ đường đường chính chính quyết chiến với ngươi. Trận chiến này ta và ngươi đã chờ quá lâu rồi, cũng đã đến lúc… nên trả lại…”
“Trả lại cái gì?” Tô Dẫn Nguyệt kích động, kéo hắn quay người lại, nhẹ lắc hai vai hắn: “Chuyện đã qua lâu như vậy, ta đã không nhớ đến nữa, ngươi còn canh cánh trong lòng làm gì?”
Quân Doanh Thệ thoát khỏi tay y, lùi về sau một bước, lạnh nhạt nói: “Tô Dẫn Nguyệt, thù diệt môn, ngươi đã quên rồi sao?”
“Thù diệt môn!” Tô Dẫn Nguyệt xông tới một bước, kêu lên: “Ta là súc sinh! Ta là cầm thú! Ta không bằng heo chó! Ta đáng chết, ta lại quên mất thù diệt môn! Ta đã quên!”
Quân Doanh Thệ cười trào phúng: “Ngươi như vậy còn có tư cách gì nói ta từ bỏ Chân nhi…”
“Đúng vậy, ta không có tư cách, ta vốn không có tư cách.” Nước mắt Tô Dẫn Nguyệt chảy ra, đứt quãng nói: “Từ ngày ta làm ngươi tổn thương, ta đã biết ta không còn tư cách. Vì cái gọi là thù diệt môn, ta đã đánh mất rất nhiều thứ. Đánh mất ngươi, mất Chân nhi, có lẽ sẽ còn mất nhiều thứ khác nữa.” Y nhẹ lắc đầu, chớp mắt, ngăn nước mắt chảy ra. “Ngươi là Hoàng thượng, ta vẫn luôn nghĩ, tại sao ngươi lại là Hoàng thượng? Nếu như ngươi không phải là Hoàng thượng, ta và ngươi sẽ không đi đến bước này. Dù ngươi là Thân vương cũng được, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường cùng.”
Quân Doanh Thệ rũ mắt, đưa lưng về phía y, giọng điệu lạnh nhạt: “Việc đã đến nước này, nói những lời đó có tác dụng gì…”
“Có tác dụng…” Tô Dẫn Nguyệt đi đến trước mặt hắn, nhìn vào mắt hắn: “Ta biết nói bây giờ nói những lời này là vô ích, nhưng ta vẫn muốn nói.” Y hít sâu một hơi, nói tiếp: “Ta hối hận. Ta hối hận phát hiện ra tình cảm của mình quá muộn. Có lẽ trên thế gian này, tình cảm chính là như vậy, mất đi rồi mới biết quý trọng. Ta cũng biết, dù muốn quý trọng… cũng đã muộn…”
Quân Doanh Thệ tránh mắt y, khóe môi hiện vẻ chua sót: “Ý Trẫm đã quyết… Ngươi mau đi đi. Nói những lời này chỉ làm lòng thêm phiền.”
“Ta biết.” Tô Dẫn Nguyệt thì thào đáp lời hắn: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết tâm ý của ta, những chuyện khác… ta không dám mơ mộng hão huyền.”
Quân Doanh Thệ cúi đầu im lặng, một lọn tóc đen trượt từ kim quan xuống, chạm lên sườn mặt.
Trong lòng Tô Dẫn Nguyệt ngứa ngáy, lại nhớ ra tình cảnh giữa hai người hiện tại, cảm thấy mất mát, thở dài: “Nếu như ta không phải là ta, ngươi cũng không phải là ngươi, ta nghĩ… chúng ta sẽ có một kết quả tốt.”
“Nhưng Trẫm lúc nào cũng là Trẫm, ngươi lúc nào cũng chính là Tô Dẫn Nguyệt. Sự thực này… không ai có thể thay đổi được.” Quân Doanh Thệ vẫn đứng chắp tay, giọng nói lạnh lùng, khóe mắt lại thoáng hiện vẻ đau thương.
Tô Dẫn Nguyệt chấn động, đôi con ngươi sáng rỡ trở nên ảm đạm. Y im lặng hồi lâu, rồi hít sâu một hơi, nói: “Đúng vậy. Không ai có thể thay đổi được sự thật. Chuyện thế này… không ai có thể thay đổi được.”
“Được rồi.” Quân Doanh Thệ điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Ngươi đi đi. Chúng ta, ngày sau… gặp lại.”
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt lảo đảo hai bước, ngẩng đầu lên, khóe mắt ướt át. “Gặp lại? Còn có thể gặp lại sao?”
“Tô Dẫn Nguyệt!” Quân Doanh Thệ ngắt lời y, quay lưng đi, che dấu hoảng hốt của mình. “Ngươi chớ nói năng lung tung. Ngươi chỉ đi ngăn cản Lưu Sắt, huống chi với quan hệ giữa ngươi và Lưu Sắt, sao có thể… không gặp lại?”
Tô Dẫn Nguyệt cười khẽ: “Ngươi không hiểu Lưu Sắt, ngươi cho rằng hắn bò lên vị trí hôm nay thế nào? Nếu hắn có thể mềm lòng, sao làm được chuyện lớn?”
Trong lòng Quân Doanh Thệ khẽ run, bất chợt ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi con ngươi dịu dàng của Tô Dẫn Nguyệt. Hắn giật mình, vội vã cúi đầu, che giấu bối rối của mình.
Tô Dẫn Nguyệt bước tới gần hắn, tay phải ôm sau eo hắn, tay trái nhẹ xoa bụng nhô lên của hắn, nét mặt dịu dàng. “Ta sắp đi rồi, có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta tiếp xúc ở khoảng cách gần thế này…”
Quân Doanh Thệ nắm chặt hai đấm, nhắm mắt, khẽ run.
Tô Dẫn Nguyệt do dự, cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, tay phải chạm lên khóe mắt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve. “Đối xử tốt với mình…”
Quân Doanh Thệ sững sờ, ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi xinh đẹp của y.
“Tối nay… ta ở lại được không? Ngày mai trời vừa sáng, ta sẽ đi.”
Quân Doanh Thệ chấn động, nhắm mắt, cảm nhận được rõ ràng bàn tay ấm áp đang chậm rãi xoa bụng mình. Nhiệt độ ấm áp truyền qua lớp vải mỏng, như xoa dịu Chân nhi đang đá động.
Tô Dẫn Nguyệt nhìn đôi mắt nhắm chặt của hắn, lòng chua xót, khẩn cầu: “Ngày mai trời vừa sáng, ta sẽ đi ngay… Chỉ tối nay thôi, có được không?”
Quân Doanh Thệ im lặng hồi lâu, mắt vẫn nhắm chặt, không chịu nhìn y. Tô Dẫn Nguyệt dán người sát người hắn, một tay xoa bụng hắn, tay còn lại chạm lên đầu mày, động tác dịu dàng vô cùng.
Trong lúc hai người đều đang run rẩy, thời gian dần trôi qua, chậm rãi, khẽ khàng, lặng lẽ trôi, khiến người ta không kịp nắm bắt. Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên hoảng hốt, cảm thấy mất mát, nhìn sắc trời, hình như sắp sáng rồi…
“Ta…” Y ngập ngừng mở miệng, biết thời gian ly biệt sắp đến rồi.
“Dẫn Nguyệt…”
Một tiếng than nhẹ lại khẽ động dây cung trong lòng hai người. Tô Dẫn Nguyệt nhìn hắn, trong mắt không kìm được mà mờ mịt hơi nước.
“Trẫm mệt rồi, Chân nhi luôn động đậy không ngừng, đỡ Trẫm lên giường nghỉ ngơi một lát…”
Tô Dẫn Nguyệt mỉm cười gật đầu, ý cười xán lạn, nước mắt lại không cầm được mà lã chã rơi.
Quân Doanh Thệ sờ lên mặt y, hốc mắt cũng hồng: “Dẫn Nguyệt, đây là lần cuối cùng. Trước khi ta và ngươi chính thức đối địch, đây là lần cuối cùng…”
Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên nắm lấy tay hắn, la lên: “Không, ta chỉ biết giúp ngươi giết Lưu Sắt, tuyệt đối sẽ không đối địch với ngươi.”
Quân Doanh Thệ khẽ cười, lắc đầu nói: “Quyền lực giang sơn là thứ con người có thể đoán được. Nếu ngươi đi, Lưu Sắt sẽ nghĩ đủ mọi cách để lợi dụng ngươi, Trẫm chỉ hy vọng ngươi có thể hết sức.”
“Ta nhất định sẽ dốc hết sức.” Tô Dẫn Nguyệt nắm chặt tay hắn, nhìn hắn thật sâu, tỏ vẻ kiên định.
Quân Doanh Thệ ngơ ngác hồi lâu, rồi cuống quít rũ mắt, nói: “Đỡ Trẫm lên giường nghỉ ngơi…”
Tô Dẫn Nguyệt lấy lại tinh thần, vội đỡ hắn ngồi xuống giường, mình thì đứng bên cạnh.
“Khó chịu ở đâu? Để ta xoa cho ngươi…”
Quân Doanh Thệ nằm nghiêng trên giường, nhích vào bên trong, đưa lưng về phía y, không nói gì.
Tô Dẫn Nguyệt kinh ngạc, đột nhiên hiểu ra, mỉm cười, nằm xuống bên cạnh, do dự một lát rồi ôm lấy eo hắn.
Một cánh tay đáp hờ lên eo, năm ngón tay dịu dàng chạm lên bụng, Quân Doanh Thệ rung động, nhắm mắt.
Tô Dẫn Nguyệt vuốt ve bụng nhô lên của hắn, thân thể dịch sát lại, hơi nóng phả lên vành tai hắn, thấp giọng hỏi: “Chân nhi nghịch ngợm làm ngươi mệt mỏi sao?”
Quân Doanh Thệ nhẹ lắc đầu, im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: “Mặc dù Chân nhi thường xuyên đá động nhưng vẫn rất ngoan, không làm Trẫm ngủ không yên, chỉ là đôi khi bị đau lưng…”
Đây là lần đầu tiên Quân Doanh Thệ bày tỏ nỗi lòng, cũng là lần đầu tiên hắn kể về sự phát triển của đứa trẻ trong bụng cho Tô Dẫn Nguyệt. Y nghe xong, trong lòng ngoại trừ cảm động, còn có chua xót.
Cánh tay chuyển động, chậm rãi xoa vuốt sau lưng hắn: “Nơi này… khó chịu sao?”
Quân Doanh Thệ cứng người, sau đó rũ mắt, khẽ ừ.
Trái tim Tô Dẫn Nguyệt mềm mại, y xoa bóp lưng hắn, khóe môi nhẹ nhàng chạm lên mi mắt hắn.
Quân Doanh Thệ giật mình, giãy dụa.
Tô Dẫn Nguyệt đè hắn hắn: “Lần cuối cùng… Sau hôm nay, có lẽ ta sẽ không quay về nữa… Có được không?”
“Có được không?” Đôi môi đỏ mọng dịu dàng hôn khắp gương mặt anh tuấn và cần cổ cứng ngắc của hắn. Tay trái nhẹ nhàng vẽ vài vòng trên bụng hắn, giọng nói trầm thấp văng vẳng trong đầu, khiến cả người hắn đều run rẩy, không khỏi thôi giãy dụa, trái tim cũng mềm xuống.
“Doanh Thệ… Qua đêm nay, có lẽ chúng ta… sẽ vĩnh biệt…” Hơi thở nóng rực phun lên phần da thịt nhạy cảm của Quân Doanh Thệ. Người hắn khẽ run, sau đó có phản ứng.
Kể từ khi có Chân nhi, hắn hết sức cẩn thận, cũng đã lâu không giải tỏa. Vì vậy, Tô Dẫn Nguyệt vừa chạm nhẹ, cả người hắn đã cứng đờ, dòng chảy nóng rực nhanh chóng tụ lại ở bụng dưới, nơi nào đó lập tức ngẩng cao đầu.
Tô Dẫn Nguyệt nhận ra người hắn run bắn lên, biết hắn đã có phản ứng, tiếp tục vuốt ve kích thích: “Ta rất nhớ ngươi, kể từ khi ngươi rời đi, ta chưa từng chạm vào người khác… Khi đó ta biết… ta có tình cảm với ngươi…”
Quân Doanh Thệ cảm nhận được bàn tay nóng hổi của y gạt long bào, với vào bên trong, chậm rãi vuốt ve bụng nhô lên. Đột nhiên Chân nhi đá một cái, hắn có chút lo lắng: “Chân nhi…”
Tô Dẫn Nguyệt kéo long bào của hắn xuống, để lộ đôi vai cân xứng, hôn liên tiếp mấy cái: “Ta sẽ cẩn thận… Chân nhi thấy chúng ta như vậy, cũng sẽ vui vẻ…”
“Nói bậy… Chân nhi sao có thể vui…”
“Có chứ.” Tô Dẫn Nguyệt kéo hai bàn tay đang động đậy của hắn, hôn lên mấy cái: “Đây là lần cuối cùng người làm phụ thân như ta gần gũi với con…”
Quân Doanh Thệ chấn động, đột nhiên nhận ra, bây giờ thân mật, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ rời xa. Trái tim bóp nghẹt, chậm rãi nhắm mắt, mặc y muốn làm gì thì làm.