“Hoàng thượng… Ngài khiến ta tìm thật khổ a…”
Quân Doanh Thệ giật mình, nhìn chăm chú y chốc lat, bỗng nhiên tiểu phúc đau xót, nhất thời phục hồi tinh thần lại, một tay đẩy Tô Dẫn Nguyệt ra
“Ngươi tới làm gì!?”
Tô Dẫn Nguyệt bị hắn đẩy ra lảo đảo hai bước, thật vất vả đứng vững, lại nghe Quân Doanh Thệ nổi giận đùng đùng chất vấn, không khỏi cả giận nói: “Thảo dân tự nhiên là tới tham gia hôn lễ của hoàng thược. Thế nào! Không được sao!? Hoàng thượng không nói với thảo dân tiếng nào tự mình chạy trốn, chẳng lẽ không cần giải thích gì sao?” Dừng một chút, ngữ khí hòa hoãn lại, lại nói: “Hoàng thượng lúc phát binh tiêu diệt Khuynh Nguyệt Lâu chẳng phải cũng không thông báo một tiếng nào sao! Không phải nói đến là đến sao!”
Quân Doanh Thệ tiểu phúc đau đớn khó nhịn, không khỏi cắn chặt môi dưới, trừng mắt Tô Dẫn Nguyệt, không nói một câu.
Tô Dẫn Nguyệt có hơi chút đắc ý, thiêu thiêu mi nói: “Cái gì năm nghìn tinh binh, căn bản là không chịu được một kích. Hoàng thượng nếu là tưởng muốn đối phó ta, bằng vào những người đó căn bản là không đủ. Lẽ nào…” Tô Dẫn Nguyệt có thâm ý nâng cao thanh âm “Hoàng thượng luyến tiếc giết ta sao?”
Quân Doanh Thệ ngẩn ra, chỉ cảm thấy tiểu phúc càng thêm quặn đau, tay phải không khỏi đè lại tiểu phúc, hung hăng trừng hướng Tô Dẫn Nguyệt, khẽ cắn môi nói: “Tô dẫn nguyệt, ngươi cút!”
“Ta không đi.” Tô Dẫn Nguyệt đặt mông ngồi vào cẩm tú tháp thượng, hướng hắn nâng nâng cằm, thần tình đặc biệt đắc ý.
Quân Doanh Thệ thấy y bộ dáng ngươi có thể làm khó dễ được ta sao, cảm thấy không khỏi có chút sinh khí, nhưng mà bụng vô cùng đau đớn, không có tâm tư cùng hắn so đo này đó. Cái trán mồ hôi lạnh dần dần chảy xuống, thời gian trôi qua hồi lâu, đau đớn ở bụng không chút nào giảm bớt, Quân Doanh Thệ gắt gao nắm lấy quần áo ở tiểu phúc, ẩn ẩn bất an đứng dậy. Tiếp tục bước đi...... thai nhi trong bụng, không biết còn giữ được không...... An thai hoàn để lại ở tẩm trướng bên cạnh trong ám cách, Quân Doanh Thệ nhìn nửa ngày, thở dốc một trận, hoạt động cước bộ, giãy dụa hướng tẩm trướng đi đến.
Tô Dẫn Nguyệt thấy hắn không thèm nói lại, cảm thấy kỳ quái, ngưng mi nhìn kỹ, lại phát hiện hắn đi lại hỗn độn, hai gò má tái nhợt, thở dốc cực kỳ dồn dập.
“Ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Tô Dẫn Nguyệt cảm thấy căng thẳng, chưa kịp để chính mình phản ứng đã chạy vọt đến bên hắn.
Quân Doanh Thệ khóe môi bị cắn đến trắng bạch, hai chân vô lực, dần dần chống đỡ không được chính mình. Thở dốc một trận, run rẫy nỉ non: “...... Dược...... Ở trong ám cách......” tay hướng phía tẩm trướng, thật giống như đã muốn dùng hết toàn thân khí lực.
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt theo hướng tẩm trướng đi đến, tìm ra một cái bình ngọc nhỏ, mở ra lấy một viên, viên thuốc nho nhỏ tản mát vị đắng, Tô Dẫn Nguyệt cầm chén nước uy hắn uống.
Viên thuốc theo yết hầu hoạt hạ, thản nhiên cùng lo lắng hòa cùng quặn đau nơi bụng, Quân Doanh Thệ nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thẳng đến khi đau đớn hoàn toàn giảm bớt, mới chậm rãi mở mắt ra.
Tô Dẫn Nguyệt thẳng tấp nhìn bộ dáng nghỉ ngơi của Quân Doanh Thệ, cảm thấy vừa động, bỗng nhiên hồi tưởng ba tháng trước ở cùng nhau, khóe miệng có chút chua xót, nói không nên lời là cái gì tư vị.
Luôn kìm lòng không đậu nghĩ muốn quan tâm hắn, nghĩ muốn bảo vệ hắn, thấy hắn đối Thấm Linh bảo vệ liền nhịn không được tức giận tím mặt, thậm chí thời điểm luyện công nghĩ đến hắn, vài thứ còn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Khuynh Nguyệt Lâu bị tập kích, trong lúc đó tiếng kêu than dậy khắp trời đất, thi thể chồng chất như núi. Nghe tin tức hắn đại hôn, y trong lòng nén không được lửa giận tràn lan, yên tĩnh hơi chút tưởng tượng, thời gian dài như vậy đến nay cảm tình rối rắm trong tâm có chút bình ổn lại, vì thế y bỏ lại mấy vạn giáo chúng, liều lĩnh chạy lại đây, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, cảm giác hổn loạn trong lòng đã có kết luận. Đây là cái gì...... Y không phải ngốc tử, ẩn ẩn, mơ hồ, có chút hiểu được......
Chua xót dâng trào, Tô Dẫn Nguyệt khẽ nhắm hạ mắt, thở sâu. Mấy ngày trước đây y đi Phạm Lạc, Lưu Sắt không hổ là hổ tướng nổi danh, quân đội đóng quân cực kì bí mật, hơn nữa đã rất quy mô, chỉ cần thêm huấn luyện, giả lấy thời gian, nhất định có thể sánh cùng Dục Tiễn đại quân. Lưu Sắt khẩn cấp hướng về y khoe công lao, trong mắt lóe ra tất cả là kiêu ngạo và hưng phấn, mà y chính là miễn cưỡng cười cười, nhớ tới tất có một ngày cùng người nọ xung đột,tình cảnh sẽ là không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, cảm thấy bỗng nhiên trong lòng ẩn ẩn đau đớn......
Nhìn thấy Quân Doanh Thệ trước mắt nhưvaayj, không biết vì cái gì, cảm thấy đau xót, y bỗng nhiên nghĩ muốn buông tha cho.
Nhưng mà...... Tô Dẫn Nguyệt nhắm mắt lại, tiệp vũ nhẹ nhàng run rẩy. Mẫu thân mạng lớn như thiên, lời nói mẫu thân lúc lâm chung, hàng đêm đều ám ảnh y, thường thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, mồ hôi đầm đìa.
Quân Doanh Thệ trợn mắt, thấy Tô Dẫn Nguyệt đứng ở trước mắt, ngạnh thanh nói: “Ngươi như thế nào còn chưa đi!”
Tô Dẫn Nguyệt hồi tỉnh lại, hừ một tiếng nói: “Ta cứu Hoàng Thượng, cho dù phải đi, cũng nên đem tạ ơn lễ đến đây đi.”
“Tạ ơn lễ?” Quân Doanh Thệ chọn chọn mi, “Tô Đại công tử không lo mỹ nữ, không lo vàng bạc, còn muốn cái gì tạ ơn lễ?”
Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên lấy tay nâng cằm Quân Doanh Thệ, hắn giẫy dụa, dưới tay một cái dùng sức, Quân Doanh Thệ không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt y. Tô Dẫn Nguyệt mở miệng cười, chậm rãi cúi xuống, môi đỏ mọng hạ xuống, nhẹ nhàng in lên môi hắn. Ngẩng đầu lên kìm lòng không đậu nói: “Hoàng Thượng...... Theo ta đi đi...... Không cần làm cái gì hoàng đế, không cần làm cái gì Quân Doanh Thệ được chứ?......”
Tô Dẫn Nguyệt một thân y bào huyễn hồng chói mắt, làm nổi bật làn da tuyết trắng, tóc mai rơi nhẹ nhàng theo thái dương, phía sau ánh trăng êm dịu, vẻ mặt có chút nói không nên lời diễm lệ.
Quân Doanh Thệ cúi đầu, nghịch quang, thấy không rõ biểu tình, sau một lúc lâu, đột nhiên hừ cười một tiếng, cúi đầu, nói không thể nghe thấy.
“Tô Dẫn Nguyệt, ngươi khai cái gì vui đùa? Điên rồi sao? Trẫm dựa vào cái gì vì một câu của người mà không để ý đến giang sơn? Ngươi cho là...... Ngươi là ai?” Quân Doanh Thệ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén.
Tô Dẫn Nguyệt ngẩn người, bật thốt lên nói: “Ngươi...... Không phải yêu ta sao?......”
“Yêu? Chê cười.” Quân Doanh Thệ đột nhiên cười ha hả, nở nụ cười một lát, đột nhiên dừng lại, yên lặng nhìn Tô Dẫn Nguyệt nói: “Từ xưa đến nay Đế vương bạc tình, Đế vương yêu có mấy người là thật, cho dù là có, bất quá cũng là nhất thời thôi. Trẫm hiện giờ đã tìm được người trong lòng, kia đó là hiền thục đoan trang Thấm Hoàng hậu. Tô Dẫn Nguyệt, ngươi dù đẹp, cũng là cái nam nhân, vĩnh viễn cũng không thể so với nữ nhân.”
Tô Dẫn Nguyệt đã gặp bao nhiêu chuyện, thấy biến không sợ hãi, giờ phút này cũng có chút chịu không được. Thân thể khẽ run, ánh mắt nhìn thẳng Quân Doanh Thệ, hai người lẳng lặng đối diện một lát, Tô Dẫn Nguyệt lắc đầu không tin nói: “Không có khả năng...... Tuyệt đối không có khả năng. Cái kia nữ nhân không chỉ có mắt mù còn bị rất nhiều người thượng qua, người như vậy, như thế nào đáng giá để ngươi thích!?”
“...... Tô Dẫn Nguyệt, ngươi không hiểu, ngươi căn bản là không hiểu cái gì là tình yêu, Thấm Linh tuy rằng không hề đầy đủ, nhưng nàng tâm địa thiện lương, đây là điểm lớn nhất khiến trẫm động lòng, trẫm yêu, chính là điểm đó của nàng.”
“Ta đi đem nàng giết!”
“Ngươi dám! Ngươi nếu dám thương nàng một sợi tóc, trẫm liền khiến ngươi chết không có chỗ chôn.”
Tô Dẫn Nguyệt lảo đảo lui hai bước, trong mắt không thể tin.”Ngươi liền như vậy yêu nàng?”
“Tô Dẫn Nguyệt, ngươi đừng tưởng rằng trẫm không gây thương tổn ngươi, ngươi tuy rằng võ công cái thế, nhưng đây cũng là hoàng cung. Trong hoàng cung, có thể lấy mạng ngươi bằng rất nhiều phương pháp, trẫm khuyên ngươi không cần tùy tiện làm việc.” Quân Doanh Thệ quay lưng đi, bình tĩnh thanh âm uy hiếp nói.
“Ha hả...... Ta không tin. Quân Doanh Thệ ta không tin.”
Quân Doanh Thệ đột nhiên xoay người lại, ngọc châu trên đầu va chạm, phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang. Giận dữ huy tay áo, ngạnh thanh nói: “Chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, mấy ngàn đại nội thị vệ sẽ đem ngươi bao vây, đến lúc đó ngươi đó là có chạy đằng trời, Tô Dẫn Nguyệt, ngươi tin không tin?”
“Có chạy đằng trời? Hoàng Thượng...... Ngươi thực nhẫn tâm sao?......” Tô Dẫn Nguyệt tiến lên, ngón tay chạm vào hai má Quân Doanh Thệ.
“Ngươi!” Quân Doanh Thệ giận dữ, sắc mặt đỏ bừng, trong ngực cao thấp phập phồng thật sự dồn dập.
“Người tới! Bắt thích khách cho trẫm!” Quân Doanh thấy Tô Dẫn Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, biểu tình khinh thường thì thập phần tức giận, không khỏi quát lớn.
Qua nửa ngày, đại điện trống trải vẫn yên lặng, không có một chút động tĩnh.
Quân Doanh Thệ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt nháy mắt trắng xanh.
“...... Ngươi làm cái gì?”
Tô Dẫn Nguyệt ha hả cười nói: “Hoàng Thượng cũng không cần hạ lệnh, cho dù hạ, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào tiến đến cứu giá, ta nếu có thể đi vào Chiêu Dương điện, liền sớm đem người chung quanh xử lý sạch sẽ.”
Tô Dẫn Nguyệt dần dần tới gần, một cỗ áp lực vô hình chậm rãi tiếp cận, Quân Doanh Thệ không tự chủ được, tự động lùi ra phía sau.
“Hoàng Thượng...... Hôm nay là ngày mừng của Hoàng thượng, ngày tốt cảnh đẹp, chúng ta chớ để cô phụ được chứ? Ngươi nhìn xem! Ta hôm nay chính là phối hợp riêng với Hoàng Thượng, mặc một bộ xiêm y đỏ thẫm nha!”
“Súc sinh!”
Tô Dẫn Nguyệt dưới chân dừng lại, sợ run một lát, bỗng nhiên bộ dạng phục tùng cười nói: “Hoàng Thượng đừng muốn Hoàng hậu nương nương, ngài nếu còn muốn, ta không dám cam đoan ta sẽ làm xảy ra chuyện tình gì.”
Quân Doanh Thệ trợn mắt trừng mắt y, răng nanh chặt, bỗng nhiên dưới chân bị cái gì ngăn trở, quay đầu lại nhìn lại, cũng đã thối lui đến mép giường.
“Ngươi......”
“Hoàng Thượng......”
Tô Dẫn Nguyệt một tay đè lại gáy hắn, môi đỏ mọng tiếp cận, nhẹ nhàng mút vào.
“Cút......” Quân Doanh Thệ giãy dụa, ngọc châu trên kim quan mãnh liệt va chạm, thản nhiên dưới ánh trăng, bức rèm che lắc lắc chạm vào nhau bóng dáng rõ ràng chiếu vào cái trán, Tô Dẫn Nguyệt ngẩn ra, khẽ nhắm hạ mắt, dưới tay nắm thật chặt.
Bị giãy dụa đặt tại trên giường, Quân Doanh Thệ tránh tránh, lại vẫn như cũ thoát khỏi không được kiềm chế của Tô Dẫn Nguyệt, Quân Doanh Thệ căm giận, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Dẫn Nguyệt ở phía trên.
Tô Dẫn Nguyệt nheo lại mắt, nói: “Hoàng Thượng...... Ngươi như vậy nhìn chằm chằm ta làm cái gì?...... Ha hả...... Chờ không kịp sao?” Nói xong, ngón tay xoa đôi môi đang cắn chặt của hắn, nhẹ nhàng mà ma xát dao động.
Bỗng nhiên ngón tay đau xót, Tô Dẫn Nguyệt đột nhiên thu hồi, vài giọt huyết châu rơi xuống, Tô Dẫn Nguyệt chậm rãi nheo lại mắt, không lưu tình chút nào cho người dưới thân một bạt tay.
Quân Doanh Thệ bị tát đau … nhất thời ngây người 1 lát, mới chậm rãi vòng vo trở về. Nâng tay lau máu nơi khóe miệng, Quân Doanh Thệ bỗng nhiên ha hả cười nói: “Tô Dẫn Nguyệt, nếu trẫm đã muốn âu yếm người, kia liền không bao giờ … lại làm chuyện có lỗi với nàng, ngươi nếu muốn báo thù, kia không bằng hiện tại giết ta đi.”
Tô Dẫn Nguyệt lãnh hạ vài phần ngữ khí: “Ta sẽ giết nàng.”
“Sẽ không, trước khi người làm thế, trẫm trước hết giết ngươi!” Lời còn chưa dứt, Quân Doanh Thệ không biết từ khi nào xuất ra chủy thủ, chủy thủ sắc bén dưới ánh trăng phiếm lam quang, thẳng đâm vào ngực phải Tô Dẫn Nguyệt.
Tô Dẫn Nguyệt kinh ngạc, đợi cho hoàn hồn đã là tránh né không kịp, chỉ nghe”Cười khúc khích” một tiếng, lưỡi dao sắc bén thế nhưng đã đâm xuyên qua ngực, không lưu tình chút nào. Thời gian giống như trong nháy mắt ngưng trụ, chỉ có màu đỏ máu theo thân kiếm chậm rãi chảy xuống.
Tô Dẫn Nguyệt sắc mặt tái nhợt, chậm rãi ngẩng đầu, ngóng nhìn Quân Doanh Thệ, trong mắt không thể tin.
Quân Doanh Thệ ngẩn ngơ, coi như bị hoảng sợ, đột nhiên buông tay, sắc mặt thập phần khó coi.
“......”
“Vì cái gì...... Không né tránh?”
“...... Khụ...... Không nghĩ tới...... Ngươi hội...... Khụ......” Tô Dẫn Nguyệt cười cười, máu đỏ tươi không ngừng theo khóe miệng tràn ra, ngực phải tràn ra máu tươi, dần dần thấm khắp vạt áo. Cả trong không khí tràn đầy mùi máu tươi.
“Đừng nói nữa.” Quân Doanh Thệ chặn ngang lời y, nhắm mắt, thanh âm có chút run rẩy: “Ngươi đi đi.”
Tô Dẫn Nguyệt cười, tay phải xoa khóe miệng Quân Doanh Thệ, ngữ khí có chút đau thương, “Ngươi vì nàng, thật không? Vì không cho ta...... Khụ...... giết nàng.”
Quân Doanh Thệ bỗng nhiên kích động đứng lên, nhắm chặt mí mắt run nhè nhẹ, hai đấm nhanh toản vạt áo, quát lớn: “Ngươi đi! Ta không nghĩ thấy ngươi! Đừng cho máu của ngươi nhiễm ô uế nơi này!”
Nghe vậy, Tô Dẫn Nguyệt không khỏi dưới run rẫy, lảo đảo lui về phía sau vài bước, tiếp theo coi như bỗng nhiên hiểu được cái gì, sắc mặt nháy mắt trắng xanh, trắng đến không có một tia huyết sắc.
Quân Doanh Thệ quay mặt đi, không dám nhìn hắn.
Không gian trống trải đến tĩnh mịch, lạnh lùng yên ắng, như không có một chút sự sống.
Sau một lúc lâu, Tô Dẫn Nguyệt bỗng nhiên cười, thản nhiên nói: “Ta đi rồi...... phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tiếng bước chân vang lên, Tô Dẫn Nguyệt ôm ngực lảo đảo ra khỏi Chiêu Dương cung.
Quân Doanh Thệ ngẩn ra, đột nhiên quay đầu, ngóng nhìn bóng dáng tập tễnh của y, môi giật giật, ngây người một lát, nhắm mắt lại, không nói gì.
Bóng dáng dần dần biến mất, đột nhiên bụng một trận co rúm, Quân Doanh Thệ té ngã trên mặt đất, nhìn phương hướng bóng dáng y biến mất, giãy dụa hai cái, rốt cuộc vô lực đứng dậy.