Nguyệt Hạ Vô Nhân Sủng đệ nhị chương
Lá trúc vờn bay khắp trời, hai thân ảnh một thanh một bạch trên không trung giao đấu, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta hoa cả mắt. Lá trúc đầy trời bỗng trở thành lợi khí giết người, sắc bén, rất nhanh, tiến thẳng đến những điểm yếu hại.
“Tiêu minh chủ cũng nên cẩn thận.” Dẫn Nguyệt mỉm cười, nhu tình mật ý, ra tay ngoan tuyệt sắc bén, động tác lại rất nhẹ nhàng lưu loát.
“Công tử không cần khách khí, Tiêu mỗ nhất định hết toàn lực.” Động tác hơi hơi bị kiềm hãm, miễn cưỡng tránh thoát được mảnh lá trúc, khuôn mặt anh khí thấm đẫm một tầng mồ hôi. Đây chính là Nguyệt Vũ thần công danh chấn giang hồ? Thật sao lợi hại dị thường.
Dẫn Nguyệt mủi chân nhẹ nhàng điểm, phi thân lên những cành trúc nhỏ dài phía trên, nhẹ nhàng như tiên tử.
“Tiêu minh chủ không hổ là võ lâm tôn sư, Lĩnh Sơn kiếm pháp ngay thẳng khí phách, tại hạ hôm nay mới vừa rồi cảm nhận được kiếm pháp chi diệu này. Bất quá, Nguyệt Vũ chi diệu tất cũng không thua kiếm pháp của Minh chủ.” Trúc diệp vờn bay khắp xung quanh, hàn mũi nhọn hiện ra, trên không trung một màu xanh biết, nhè nhẹ ngân quang thoáng hiện.
Phách nguyệt hàn châm! Tiêu Sĩ Ngôn xoay người tránh né, khó khăn lắm mới tránh được ngân châm, ngân châm xẹt qua Tiêu Sĩ Ngôn, thẳng tắp đâm vào phía sau ngàn năm cự thạch ở sâu bên trong.
Dẫn Nguyệt cười ngạo nghễ, cự thạch đột nhiên văng tung tóe, đất rung núi chuyển.
Tiêu Sĩ Ngôn như ngừng thở, nếu như để châm này bắn trúng, hậu quả như thế nào thật không dám tưởng tượng, Dẫn Nguyệt công tử nội lực mạnh, vượt quá tưởng tượng, nhìn khắp võ lâm, chỉ sợ không người có thể bì kịp, theo tình hình này, không khỏi khiến người lo lắng.
Nắm chặt trong tay bảo kiếm, Tiêu Sĩ Ngôn phi thân tiến lên, dùng hết dư lực, chỉ cầu cuối cùng một kích có thể bắt giữ được người trước mắt.
Dẫn Nguyệt hơi nhíu mày, cảm thấy khó giải quyết, thân hình quỷ mị nhẹ nhàng, chợt trái chợt phải, chưởng phong sắc bén quyết tuyệt, đôi mắt trong suốt lại đột nhiên nổi lên mạt tàn nhẫn.
Một khi đã như vậy, Tiêu Sĩ Ngôn, ngươi đừng vội trách ta không khách khí.
Bỗng nhiên chuyển biến thế công, đi lại càng thêm nhẹ nhàng ma mị, chiêu thu nhận mệnh, chưởng phong làm cho tay áo tung bay, phảng phất tiên tử đang nhảy múa. Hoa mỹ dị thường.
Trước cảnh đẹp như thế, Tiêu Sĩ Ngôn không khỏi thở dài. Dẫn Nguyệt công tử dung nhan tựa tiên nhân, thế gian thật sự ít có người như thế.
Cao thủ quyết đấu, tối kị phân tâm. Mặc dù là một chiêu nửa thức cũng rất cẩn thận ứng phó. Ngay lúc hơi đang phân thần, bảo kiếm trong tay Tiêu Sĩ Ngôn liền bị Dẫn Nguyệt công tử dùng nội lực đánh bay, chưởng phong sắc bén thuận thế đánh thẳng vào ngực Tiêu Sĩ Ngôn.
Hết hi vọng, Tiêu Sĩ Ngôn trong lòng căng thẳng, mặc dù cảm thấy tiếc nuối, nhưng cuộc đời này không lời oán hận, vì thế nhận mệnh nhắm lại hai mắt.
Bên tai chưởng thế suy giảm, chỉ thấy Dẫn Nguyệt thu chưởng nhập tay áo, môi nhẹ nhàng cười.
“Công tử nội lực mạnh, thu phát tự nhiên, thật là làm Tiêu mỗ khâm phục, lần giao chiến là ta thua.”
“Đa tạ. Minh chủ võ công cái thế, tại hạ bất quá may mắn thôi.”
“Như thế Tiêu mỗ liền cáo từ.”
“Chậm đã. Chẳng lẽ Minh chủ sẽ không hiếu kì về việc này hay sao?” Dẫn Nguyệt chọn mi, đôi mắt tà mị mang ý cười trong suốt, động lòng người giống như một hồ xuân thủy.
“Không cần...... Tại hạ vi Mminh chủ giải thích nghi hoặc sao?”
“Tiêu mỗ nếu thua, liền không miễn cưỡng công tử, quân tử không làm khó người sở nan, điểm đạo lý ấy, Tiêu mỗ vẫn là hiểu được.”
“Nếu nói...... Tại hạ nguyện ý?”
Thoáng nhấp mím môi, Tiêu Sĩ Ngôn nắm tay nắm chặt, mở ra, lại nắm chặt. Thủy chung không hề lên tiếng.
Dẫn Nguyệt cười khúc khích nói”Minh chủ mưu kế hơn người, thâm tàng bất lộ, cố tình kêu tại hạ đã biết. Tiêu Minh chủ thiếu niên anh hùng, làm gì có thể ghe lệnh cho người khác? Hơn nữa...... Về việc Minh chủ sở hoặc, tại hạ cũng có biết một phần.”
Chợt toàn thân căng thằng, Tiêu Sĩ Ngôn hơi hơi phát run, Minh chủ võ lâm một thời kiêu hùng thế mà lại yếu ớt chịu không được một kích.
Dẫn Nguyệt công tử vẫn bình tĩnh vô ba, chậm rãi mà nói”Minh chủ chắc là muốn thử tham dò ta. Biết rõ võ công của ta, biết ta có không vi người nọ bán mạng, không nghe lệnh hắn. Còn đây là thứ nhất. Gần nhất võ lâm cao thủ ly kỳ tử vong, những người mà người nọ an bài trong chốn giang hồ, từng người từng người đều bị ta trừ khử, thế nên hắn rất là không hài lòng, nghĩ muốn biết rõ nguyên nhân. Còn đây là thứ hai. Xin hỏi minh chủ, lời nói của tại hạ đây, hay không là thật?”
“Minh chủ nếu không nói lời nào, kia tại hạ cứ cho là minh chủ đã ngầm thừa nhận, về phần đáp án, ta nói cho minh chủ cũng không hề gì. Ta chính là ta, cuộc đời Tô Dẫn Nguyệt này quyết không hội nghe lệnh bất cứ ai. Cũng ủy thác minh chủ chuyển lời lại chủ tử của ngài. Những người đó, là bọn hắn đáng chết.”
Dứt lời, cự tuyệt mà đi.
Tiêu Sĩ Ngôn đứng tại chỗ, thật lâu bất động.
Sau một lúc lâu, chỉ nghe nỉ non: “Ta yêu hắn, cho nên ta quyết không có thể phản bội hắn...... Tô Dẫn Nguyệt, chỉ có lần này, là ngươi sai lầm rồi.”