Như Nhật Đông mong đợi, hai người ngồi vào chỗ không lâu, quản lý nhà hàng cùng với nhân viên mang suất ăn tình nhân ra. Quản lý niềm nở nói:
- Chúc mừng quý khách. Hai vị may mắn trở thành đôi tình nhân thứ một ngàn. Nhà hàng trân trọng gửi đến quý khách suất ăn tình nhân, kèm theo đó, những món được gọi thêm đều miễn phí!
- Tình nhân... chúng tôi... - Trác Nhã chưa kịp giải thích thì Nhật Đông nhanh miệng xen vào.
- May mắn quá! Sự kiện của nhà hàng các vị đúng là thú vị.
- Quý khách yêu thích là tốt rồi. Để ghi danh, quý khách không phiền cho phép chúng tôi chụp một tấm hình kỉ niệm chứ? - Quản lý cười híp mắt hỏi.
- Tất nhiên. - Nhật Đông tự ý quyết định.
- Nhật Đông!
- Các vị chờ một chút được chứ! Tôi có việc muốn nói riêng với cô ấy.
- Vâng.
Quản lý cùng nhân viên mờ mịt lùi ra xa. Họ cảm thấy hai người này hơi kì lạ.
Nhật Đông chuyển sang ngồi bên cạnh với Trác Nhã. Trác Nhã không vui vì anh tự ý quyết định, còn không đem quan hệ của hai người nói rõ:
- Nhật Đông, chúng ta đâu phải tình nhân đâu, sao có thể nhận phần thưởng này!
- Người ta đều đã đem đến rồi, chúng ta từ chối không được tốt lắm. Em xem, bao nhiêu con mắt của thực khách trong nhà hàng đều nhìn về chúng ta, nếu ta nói thật, nhà hàng sẽ mất mặt. Anh nghe nói suất ăn tình nhân ở đây ngon lắm, tuy rằng anh không thiếu chút tiền, nhưng mà đây cũng xem là thành ý của người ta, không nên từ chối. Em thấy có đúng không? - Nhật Đông nhỏ giọng thuyết phục cô. Trác Nhã là một người mềm lòng, thà rằng tổn hại lợi ích của mình cũng không muốn tổn hại người khác. Đây là ưu điểm cũng là khuyết điểm của cô khiến Nhật Đông đau lòng. Nhưng hôm nay, vì đạt được mục đích, anh phải lợi dụng nó.
Trác Nhã đúng là mềm lòng thật. Cô nhìn thấy vẻ khẩn trương trong mắt của quản lý cùng nhân viên nhà hàng, nếu cô nói thật, e là không tốt.
- Không sao đâu. Chụp có một bức hình, đơn giản mà. Chúng ta là bạn, chụp hình cùng nhau là bình thường.
- Thôi được. - Trác Nhã đành thỏa hiệp. Cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhật Đông thầm giơ tay chữ V. Anh hắng giọng mấy cái, tay khoát lên vai Trác Nhã, kéo cô gần lại mình, ra vẻ đứng đắn nói với quản lý:
- Chúng tôi chuẩn bị xong rồi. Ngài chụp đi!
Hơi thở Nhật Đông gần sát khiến Trác Nhã không được tự nhiên lắm, cô cố tỏ ra tự nhiên, nội tâm cầu khẩn người thợ chụp nhanh lên. Nhật Đông khó khăn lắm mới có cơ hội ăn chút đậu hũ, cằm vô tình (cố ý) cọ vào trán cô làm Trác Nhã lạnh run lên. Mũi hít lấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc mềm mượt.
Nếu Trác Nhã nghĩ Nhật Đông vẫn là chàng trai chính trực như tám năm trước... cô đúng là sai lầm rồi.
Tư thế gần gũi này đã làm khó Trác Nhã, vậy mà người chụp ảnh lại liên tục thúc dục hai người ghé sát thêm một chút, thân mật thêm một chút, cười ngọt ngào hơn một chút. Trác Nhã rất muốn nói cho họ biết, cô học quản trị kinh doanh không phải diễn xuất.
Mấy phút đồng hồ ngắn ngủi lại dài như một thập kỉ. Chụp xong, Trác Nhã chủ động tách ra. Nhật Đông chậc lưỡi tiếc nuối, bên ngoài tươi cười đáp vài câu với quản lý nhà hàng, tiếp đến, ghé tai ông ta nói chút chuyện. Quản lý nhà hàng gật đầu đáp ứng.
Nhận xong phần thưởng, hai người bắt đầu thưởng thức suất ăn tình nhân đặc biệt của nhà hàng. Suất ăn được trang trí với chủ đạo là trái tim, ngập trang màu hồng phấn của tình yêu, không chỉ vậy, suất ăn tình nhân được bày trên một cái đĩa lớn, và hai người cùng nhau chia sẻ phần ăn đó. Nhật Đông gọi thêm nước trái cây cho Trác Nhã. Bữa ăn lãng mạn này nếu có thêm rượu vang thì hoàn mỹ, đáng tiếc, Trác Nhã không uống được rượu. Anh còn thêm vài ba món lặt vặt, và món tráng miệng sau bữa ăn. Đều dựa theo khẩu vị của Trác Nhã mà gọi.
Ăn chung thế này, Trác Nhã rất ngượng ngùng. Cũng là con gái hai mấy, lăn lộn trong xã hội mấy năm, cô đã rèn dũa cho mình bản lĩnh thích nghi với mọi tình huống, mọi hoàn cảnh, trong các buổi giao dịch, kí hợp đồng, bị đối phương gây sức ép, Trác Nhã đều bình tĩnh đối phó. Nhưng tình huống lúc này cô lại không bình tĩnh nổi. Bữa ăn này, đã bẻ gãy tinh thần thép của cô.
Xét thấy Trác Nhã không được thoải mái, những lời tâm tình nhét đầy trong đầu liền không sử dụng được, Nhật Đông sử dụng khả năng giao tiếp siêu việt của mình giúp cô thấy thoải mái hơn. Vẫn phải lợi dụng hai chữ "bạn bè", Nhật Đông thật đau lòng.
Nhật Đông chu đáo lựa chọn món ăn cho mình, Trác Nhã rất cảm động và nhìn Nhật Đông với đôi mắt khác. Chàng trai năm ấy luôn nghĩ cho bản thân, trong các buổi tụ tập luôn chọn món mình thích, ngay cả bạn bè của anh cũng chiều theo ý Nhật Đông, tùy ý anh chọn món. Trác Nhã vì hành động của anh vừa bất ngờ vừa vui mừng. Nhật Đông thay đổi thế này, cô rất vui.
Nhật Đông mà biết suy nghĩ của cô nhất định sẽ gào thét giải thích. Anh chỉ suy nghĩ cho cô thôi chứ đi chơi với đám bạn, anh vẫn chọn món mình thích, bao năm kề vai sát cánh, bọn nó cũng bị anh đồng hóa, khẩu vị ít nhiều cũng biến đổi.
- Nơi này đẹp thật đây! - Trác Nhã vừa thưởng thức phần tráng miệng của mình vừa ngắm nhìn mặt hồ lác đác vài cánh hoa.
- Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến nữa. - Nhật Đông chống cằm nói. Cô ngắm cảnh đẹp, anh ngắm cô là đủ.
Trác Nhã say mê cảnh đẹp, không chú ý đến anh, qua loa đáp một tiếng. Nhật Đông thấy cô thích như vậy, liền đề nghị:
- Em có muốn chụp mấy tấm không?
- Có thể chứ? - Hai mắt Trác Nhã sáng lên.
Nhật Đông bật cười khẽ. Trác Nhã lớn về tuổi tác nhưng tâm hồn lại là của thiếu nữ. Nói thật, anh thích Trác Nhã như thế này hơn, nghĩ tới lúc trước vì làm vui lòng mình cô giả trang thành một cô gái hiểu chuyện, Nhật Đông hận không thể đập đầu vào gối (anh còn yêu đời lắm).
- Đi! Anh chụp cho em!
- Cảm ơn. - Trác Nhã nhìn quang cảnh nơi này, suy tính đến mấy dự án quay quảng cáo. Dùng nơi này cũng không tệ.
Hai người vừa đứng dậy, một giọng nói trào phúng khó nghe vang bên tai:
- Aiyo, đây không phải nhị thiếu Lôi gia sao? Chưa gì đã lén lút ngoại tình rồi à?