Showcase mở màn bằng ca khúc debut chính của AOW – “Hành tinh chạy trốn”.
Dưới sân khấu không còn chỗ trống, tiếng hoan hô liên tục vang lên, chỉ khi VCR phát hình ảnh Phương Vũ bị bệnh nhưng vẫn gửi lời động viên fan thì bầu không khí ở hiện trường mới trầm đi một chút.
Vì được chuẩn bị cẩn thận nên buổi biểu diễn tương đối thuận lợi. Giữa chương trình, ca khúc của Lục Khiếu Xuyên và Cố Thần Khải mắc chút sai lầm. Lục Khiếu Xuyên nhầm lời một đoạn rap, ca từ của đoạn sau cũng quên sạch sành sanh, chỉ biết cầm micro đứng ngẩn người. May là Cố Thần Khải phản ứng nhanh, ngẫu hứng bịa hai câu hát tiếp mới khiến lỗi sai không quá rõ ràng.
“Đã bảo cậu học lời bài hát cẩn thận đi, thế mà ngày nào cậu cũng chạy ra ngoài!” Ở trong cánh gà, Trương Phạm chống nạnh răn dạy Lục Khiếu Xuyên: “Bắt đầu từ mai, cậu phải ngoan ngoãn ở ký túc cho tôi, hằng ngày phải đến công ty điểm danh với nhóm, không cho phép nghỉ!”
Lục Khiếu Xuyên hiếm khi không cãi lại, một mực cúi đầu, chẳng biết đang nhìn gì, tâm tư hiển nhiên càng không đặt ở chỗ này.
Ninh Lan bị An Lâm giục đi thay quần áo, chờ V-Wish biểu diễn xong thì cậu và Tùy Ý sẽ lên sàn.
Tùy Ý chỉ cần thay áo phông trên người thành sơ mi trắng là được, nên khi thấy Ninh Lan ôm quần áo giày tất tìm phòng trống để thay đồ, hắn không khỏi thắc mắc.
Khách mời biểu diễn xong, đèn sân khấu từ từ chuyển tối, tạo hiệu ứng mờ ám.
Tùy Ý lên sân khấu trước, một vạt áo sơ mi nhét trong cạp quần, vạt còn tùy tiện thả bên ngoài, cổ áo bỏ ngỏ hai cúc, cà vạt lỏng lẻo trên cổ, môi mỏng khẽ mím, biếng nhác mà cực kỳ gợi cảm.
Dưới sân khấu, nhóm fan lập tức sôi trào, tiếng thét vang lên không dứt.
Khi âm nhạc nổi lên, bạn nhảy của hắn mới ung dung bước ra. Mọi người tập trung nhìn, chỉ thấy một bóng dáng cao gầy, chậm rãi xuất hiện giữa sân khấu.
Tùy Ý không ngờ Ninh Lan sẽ mặc đồ nữ.
Theo yêu cầu của biên đạo múa, hắn đi qua đón bạn nhảy của mình, nắm chặt tay đối phương, mạnh mẽ kéo người đó vào lòng.
Ninh Lan ngước lên nhìn người trước mặt. Mắt cậu đánh phấn bắt sáng, nốt ruồi ở đuôi mắt như chìm vào trong đó, khiến người khác không nhận ra chấm nhỏ hồng hồng vốn có trên da.
Làn da nửa trần trước ngực Ninh Lan được phần ren đen tôn lên, trắng đến kinh tâm động phách. Theo từng động tác, những lọn tóc quăn màu vàng khi thì vấn vương trên chiếc cổ thon dài, lúc lại phiêu du trên nền ngực trắng nõn nà của cậu. Trong khoảnh khắc kéo cậu vào lòng rồi vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu, Tùy Ý nhanh tay gạt mấy lọn tóc giả vướng víu kia ra, để chiếc cổ thon dài của cậu lộ ra ánh sáng.
Động tác này vốn không có trong bài. Phần cổ đột nhiên không được tóc che, Ninh Lan khẽ run lên. Bàn tay đang đặt trên eo cậu ấm hơn nhiệt độ cơ thể cậu nhiều, xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, thấm vào thịt da cậu, thiêu đốt đến mức cậu gần như muốn chạy trối chết.
Ninh Lan không dám quan sát biểu cảm trên mặt Tùy Ý. Cậu sợ sẽ nhận ra sự khinh thường trong ánh mắt đối phương.
Giày không vừa chân lắm, Ninh Lan nhảy được một nửa thì tuột mất một chiếc. Tùy Ý ôm ngang cậu lên, một tay không thể không luồn vào bên trong chiếc váy xẻ cao. Lòng bàn tay hắn dán chặt vào bắp đùi trơn nhẵn của người nọ. Ninh Lan cảm thấy hơi khó thở, ngón chân cuộn lại theo bản năng. Trong lúc cả hai xoay tròn, chiếc giày còn lại cũng tuột ra.
Khi tiếp đất, Ninh Lan vẫn ôm cổ Tùy Ý. Lòng bàn chân chạm vào mặt sàn lạnh lẽo, cơ thể rất khó lấy lại thăng bằng, cậu không khỏi hơi chao đảo. Không có giày tăng chiều cao, cậu chỉ cao đến mũi Tùy Ý, thế nên trong lúc bất cẩn, môi cậu vô tình chạm phải cằm đối phương.
Nhưng Tùy Ý chẳng những không đẩy cậu ra, mà còn siết chặt eo cậu, thì thầm bên tai cậu: “Đứng vững vào.”
Trên sân khấu, tiếng nhạc vang trời. Bên dưới, từng tràng reo hò vọng tới, nhưng vì khoảng cách giữa cả hai quá gần nên Ninh Lan vẫn nghe rõ lời Tùy Ý.
Vành tai cậu lập tức đỏ lên, nhưng vì không muốn Tùy Ý nhận ra nên cậu đã chống tay lên ngực hắn, kích động đẩy một cái. Nào ngờ cậu vừa cong ngón út, nút áo sơ mi của hắn đã bật thêm hai chiếc luôn rồi.
Ninh Lan hơi lạnh, nhưng Tùy Ý lại thấy nóng. Nhất là sau khi sờ phần đùi trắng mịn của người kia, hắn lại càng không nhịn được liếc xuống cặp chân thẳng tắp thon dài ẩn hiện trong làn váy theo từng động tác, còn cả cặp mông tròn trịa được bao bọc bởi lớp vải mỏng manh của người kia nữa.
Mặt sàn quá trơn, vì không có giày nên Ninh Lan không dám thực hiện động tác với biên độ quá lớn, chỉ cẩn thận xoay eo trong lòng Tùy Ý theo tiết tấu nhạc. Cậu cố gắng giữ khoảng cách để không chạm vào người đối phương, nhưng chẳng biết tại sao, hai người vẫn dán rất chặt. Động tác ôm từ phía sau nhiều lắm, mông cậu gần như dán vào nửa dưới của người kia. May chỉ là ma sát cách lớp vải, nếu không cậu cũng lo mình sẽ có phản ứng khác thường.
Nhảy hơn ba phút, Ninh Lan vã đầy mồ hôi, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc lòa xòa trên trán. Chẳng biết có phải ảo giác hay không mà cậu cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo mình của Tùy Ý tự nhiên nắm chặt.
Động tác cuối cùng của bài vũ đạo là Ninh Lan nhấc chân cọ vào chân Tùy Ý, sau đó mượn đà giả vờ hôn môi. Ninh Lan sợ lộ hàng nên một tay kéo váy, cong chân cọ nhẹ lên bắp đùi ngoài của người kia. Chân trần cọ lên vài dệt sinh ra một cảm giác tê dại khác thường, khiến tim cậu đập hơi nhanh.
Ở nhịp bốn cuối cùng, Tùy Ý vươn tay tóm lấy cẳng chân đang quấn lên mình như rắn của Ninh Lan, cố định nó lại bên người, tay kia giữ gáy đối phương, xoay người, cúi xuống, che khuất cậu, bày ra một tư thế cực kỳ thân mật.
Cơ thể Ninh Lan gần như treo trên người Tùy Ý. Chóp mũi cả hai chạm khẽ vào nhau, gần hơn lúc luyện tập rất nhiều, làm cậu sợ đến mức không dám thở mạnh. Hai tay cậu vô thức nắm lấy cổ áo đang mở rộng của đối phương, tầm mắt trượt dần từ đường cong cơ ngực mượt mà của hắn đến đôi mắt màu hổ phách in rõ hình ảnh phản chiếu của mình.
Trong khoảnh khắc, Ninh Lan cảm thấy thật mê man. Có lẽ vì không khí được xây dựng quá tốt nên cậu mới sinh ra một loại ảo giác, tựa như Tùy Ý thực sự để cậu vào mắt.
Ánh đèn tối dần, hai người mò mẫm rời sân khấu. Ninh Lan đi chân trần cả đoạn đường, lảo đảo suýt ngã sấp xuống, may là Tùy Ý ở phía sau nhanh tay kéo lại được rồi đỡ cậu đi về phía trước.
Dọc đường, Ninh Lan không dám quay đầu. Tùy Ý chậm rãi thở ra một hơi, âm thầm vỗ ngực, nỗ lực ổn định trái tim xao động trước khi trở lại khu vực hậu trường.
Showcase kết thúc bằng một bài đồng ca của tất cả các thành viên AOW và khách mời. Màn biểu diễu tuyệt vời nhanh chóng cho ra đời một loạt hot search hàng đầu Weibo.
Công ty tổ chức tiệc mừng, sau khi kết thúc, tất cả nhân viên sẽ về thẳng khách sạn.
Ở trên xe, các thiếu niên hưng phấn đọc bình luận Weibo, chỉ riêng Ninh Lan ngồi trong góc là không làm vậy. Cậu còn chẳng muốn chạm vào điện thoại. Hôm nay thay Phương Vũ lên sân khấu nhảy cùng Tùy Ý, có khi đám fan CP Cao Hoa đang miệt mài chửi cậu kìa.
Ban đầu cậu không hiểu vì sao Trương Phạm lại sắp xếp như vậy, nhưng giờ đã hơi hiểu ra rồi. Một buổi biểu diễn, không cần biết thú vị thế nào, tạo đề tài bàn tán mới là quan trọng nhất. Ai cần biết cậu được khen hay bị chửi, tạo độ hot là đã đạt được mục đích rồi.
Một nhân vật cỏn con như cậu, chẳng phải cũng chỉ có tác dụng trong những việc thế này sao?
Tiệc mừng được tổ chức ở một phòng riêng. Hết ba tuần rượu, mọi người bắt đầu ôm vai bá cổ, nhảy múa hát ca. Ninh Lan theo nhóm tới mời rượu vài nhân vật cấp cao của công ty, chỉ một lúc sau đã thấy choáng váng. Cậu quyết định ra hành lang hít thở. Lúc mở cửa phòng lần nữa, khói thuốc hòa cùng men rượu ập tới, làm cậu thật sự không muốn đi vào.
Ninh Lan đóng cửa lại, lắc lư đi tới đầu kia của hành lang, định tìm gian phòng trống ngồi trong chốc lát.
Cuối hành lang có một phòng để ngỏ, bên trong không bật đèn. Ninh Lan đi vào, khép hờ cửa lại, ánh sáng ngoài hành lang lập tức bị nén thành một luồng sáng dài hẹp hắt xuống tấm thảm trải sàn, miễn cưỡng có thể thấy rõ đồ đạc bên trong.
Trong bóng tối, Ninh Lan tìm đến một cái ghế, không nghĩ nhiều liền ngồi xuống. Nhưng mông cậu không tiếp xúc với mặt ghế bằng phẳng mà là một đôi chân có độ ấm.
“Ai?” Tùy Ý cảnh giác mở to mắt, vươn tay giữ chặt người đang định ngồi xuống chân mình.
Hắn cũng không chịu nổi không khí hỗn loạn trong phòng tiệc nên ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh để đợi. Kết quả cứ nhắm mắt, một bóng dáng mặc váy đen lại ẩn hiện trước mặt, khiến lòng bàn tay của hắn nóng lên, hơi thở cũng dần dồn dập, hệt như chỉ cần có một mồi lửa là cơ thể sẽ tự bốc cháy hừng hực.
“A, xin lỗi.” Ninh Lan không ngờ ở đây có người, vội vàng định đứng lên nhưng lại bị giữ chặt thắt lưng.
Cậu quay đầu nhìn. Giữa bóng tối, một gương mặt đặc biệt bắt mắt xuất hiện. Ninh Lan kinh ngạc đến há hốc mồm: “Nhóm trưởng?”
Tùy Ý cũng thấy rõ mặt Ninh Lan. Trong showcase, bài vũ đạo của họ là tiết mục thứ hai tính từ cuối lên, Ninh Lan chưa kịp tẩy trang đã đi ăn mừng. Lúc này, luồng sáng hắt vào từ khe cửa đang chiếu lên mặt cậu, dưới đường eyeliner màu đỏ kéo dài ở phía đuôi, đôi con ngươi đen láy như dập dờn sóng nước của cậu ánh lên những đốm sáng li ti. Hơi thở nóng rực hoàn toàn khác với cảm giác mát lạnh trên da cậu phả vào chóp mũi hắn, men theo cánh mũi tràn đến tận xương gò má.
Trái tim Tùy Ý như ngừng đập.
Ninh Lan đoán người nọ uống hơi nhiều nên mới ngẩn ra không nhúc nhích.
Eo cậu bị nắm chặt không thể đứng dậy được. Cậu sờ soạng sang bên, định tìm mặt ghế để làm điểm tựa đứng lên. Kết quả ghế đâu không sờ thấy, lại chạm phải bắp đùi căng cứng của người kia, định dịch tay sang chỗ khác lại đụng trúng một thứ càng cứng và nóng hơn.
Sau đó, cậu nghe tiếng người phía sau nuốt nước miếng và cả tiếng thở dốc nặng nề của hắn nữa. Tất cả những thứ này hội tụ thành một dòng điện bắn thẳng vào tim Ninh Lan, rồi nhanh chóng lan ra toàn thân cậu.
Lúc này, cậu cảm thấy lực tay của Tùy Ý tăng lên rất rõ ràng, thậm chí còn dùng sức hơn cả lúc trên sân khấu. Động tác của đối phương khiến hai chân cậu nhũn ra, chỉ muốn thôi chống cự, ngoan ngoãn nghe theo.
Ninh Lan quay đầu, hít sâu mấy cái, nhưng những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu lại không hề tan đi.
Cậu cắn môi dưới, ngẩng mặt lên, rúc vào lòng người nọ như lúc còn trên sân khấu, sau đó nâng một cánh tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gò má nóng bỏng của đối phương như thăm dò. Thấy không bị từ chối, cậu lớn mật vuốt ve da mặt đang run nhè nhẹ dưới lòng bàn tay, cuối cùng cong ngón tay ôm lấy chiếc cổ cứng ngắc như đang kháng cự trong bất lực của hắn.
Ninh Lan cười khẽ, ghé vào tai Tùy Ý, nói: “Nhóm trưởng… cậu lại cứng rồi.”