Tôi chưa từng nghĩ đến bản thân lại có kết cục thê thảm đến thế. Một đời tưởng chừng rực rỡ, đến cuối chỉ còn là phù quang.
Tôi là Tưởng Ly. Tên tôi có nghĩa là “hoa thược dược”. Hoa thược dược tuy nhỏ bé, nhưng tượng trưng cho sự kiên trì và niềm tin mãnh liệt.
Từ nhỏ tôi đã hiểu thế nào là cưng chiều tột cùng. Đó là khi tôi gây ra họa lớn vẫn không phải cúi đầu nói một câu xin lỗi, càng chẳng cần chịu hình phạt nào. Chắc là từ dạo đó tôi bắt đầu quá quắt hơn. Chỉ cần nghe đến cái tên “Tưởng Ly”, người ta liền lẳng lặng nhìn nhau lắc đầu, sự chê bai cũng không cách nào giấu nổi trong đáy mắt. Tôi cũng từng xấu hổ, cũng hiểu bản thân làm vậy là sai trái nhưng phải làm sao đây?
Tôi không dừng lại được.
John F. Kennedy từng nói “Một tội ác không được phạt ngay lập tức là một mối đe dọa đối với sự an toàn và sự ổn định của xã hội.” Quả thật không sai! Tôi chính là đứa trẻ được nuông chiều đến hư đốn, đến thanh danh bại hoại. Có đôi lúc tôi trộm nghĩ lẽ nào ba ghét bỏ tôi nên cố ý chiều chuộng tôi, bao che tôi để những người xung quanh ngày càng ghét tôi hơn, để tôi không cách nào thoát khỏi tội lỗi này.
Tôi không có bạn bè, chỉ có những kẻ sợ hãi luôn e dè trước mặt tôi mà thôi. Tôi dùng quyền lực của bản thân, ép buộc họ tiến đến bên mình, không cho phép họ rời đi.
Và quả nhiên họ đều thành thật nghe theo tôi. Tôi vui họ cũng vui, tôi buồn họ chẳng dám cười đùa. Cách này tuy không tốt đẹp gì nhưng hiệu quả vô cùng cao. Tất nhiên thỉnh thoảng có vài đứa ngu xuẩn đứng ra chống đối tôi, làm tôi khó chịu. Tôi cho chúng nó vài cái kết bi thảm để biết đối đầu với Tưởng Ly này là sai lầm nhất trên đời.
Ba yêu thương tôi nhưng lại khăng khăng giữ mẹ con Tạ Thu ở nhà. Vừa về nhìn mắt bọn họ là tôi chỉ muốn đốt cái nhà ấy thành tro mới hả dạ. Một con đàn bà thôi mà, sao ba lại say đắm như vậy? Đã không thương mẹ tôi sao còn cưới bà ấy, sao còn sinh ra tôi?
Tôi đã quên mất dáng vẻ của mẹ rồi. Chỉ nhớ bà có đôi bàn tay kỳ diệu lắm, mỗi khi ôm lấy tôi, xoa tóc tôi đều dịu dàng, khiến tôi cảm thấy bản thân như được thiên sứ vỗ về vậy. Thế mà rất lâu rồi bà không còn xuất hiện trong giấc mơ nữa, hình như mẹ cũng không chấp nhận nổi đứa con ngỗ ngược là tôi đây.
Cuộc đời tôi sẽ thế nào nếu ngày đó không gặp Tống Nam?
Tống Nam như mặt trời vậy! Anh đi đến đâu cũng được vây quanh, được yêu mến và hâm mộ. Tôi vừa thích lại vừa ghen tị quá. Nhà Tống Nam giàu hơn nhà tôi nhiều, anh cũng tài giỏi, xuất chúng, đối nhân xử thế không chê vào đâu được.
Chàng thiếu niên năm đó từng vì tôi mà buộc khăn tay của mình vào đầu gối, che đi vết thương, từng vì tôi mà đe dọa đám Tưởng Diệu Nghi sao giờ lại lạnh lùng như thế?
Anh rất ghét tôi. Không, là thù tôi thì đúng hơn!
Tống Nam là người duy nhất tôi không thể dùng quyền thế chèn ép, khiến anh ở bên tôi, nghe theo tôi răm rắp. Tôi không làm gì được anh, chỉ có thể đanh đá để mấy con hồ ly tinh xung quanh né tránh anh ra mà thôi.
Tống Nam phải thuộc về tôi!
Nhưng Thời Oanh xuất hiện, cô ta nghiễm nhiên đoạt hết mọi thứ mà tôi hằng mong ước. Tống Nam cũng yêu cô ta điên cuồng, bất kể tôi có làm gì cũng không thể tách bọn họ ra được. Nên tôi quyết định hủy hoại Thời Oanh triệt để.
Tôi thuê người vài tên đàn ông đến, bảo chúng nó hiếp con khốn đấy rồi quay phim chụp ảnh lại, để xem Tống Nam có cần một con nhỏ rách rưới như thế nữa hay không. Nhưng mọi chuyện không thành, tôi điên cuồng lái xe như bay trên đường, đầu óc mơ màng chập chờn bị hận thù chiếm lấy rồi gây ra tai nạn. Chiếc xe phát nổ bên đường, cả tôi lẫn đối phương đều bị thương không hề nhẹ. Suýt chút thì tôi đã phải đi tù mọt gông. Nhưng rồi mọi chuyện cũng được ba tôi thu xếp đâu vào đấy, đổi lại tôi phải ra nước ngoài với cái mác du học.
Đó là những năm tháng đáng sợ trong đời tôi. Lũ người thân thích kia hùa nhau bắt nạt tôi, còn dám bỏ đói tôi. Tôi phải học cách nhẫn nhịn, chịu đựng, chờ ngày trở mình sẽ để bọn chúng hối hận vì hành vi ngày hôm nay.
Rồi tôi trở về, thuận lợi gả làm Tống phu nhân như tôi mong muốn. Nhưng Tống Nam vẫn ghét tôi! Anh nói những lời làm tôi đau lòng, chạm vào người tôi dù chỉ một tấc cũng khiến anh ghê tởm muốn ói. Anh càng ghét bỏ, tôi càng ương bướng, không ai nhường ai. Cuộc hôn nhân đến bên bờ vực thẳm khi Thời Oanh trở về, Tống Nam thì thuận lợi vững vàng ngồi lên chiếc ghế chủ tịch.
Ha! Cánh cứng rồi liền muốn vứt bỏ tôi à?
Cùng lắm tôi sẽ lôi tất cả chết chung.
Nhưng tôi quên mất điều quan trọng: Tôi vốn không phải đối thủ của Tống Nam.
Tôi là ai? Là một con ngốc theo đuổi người ta không được nên sinh lòng oán hận, một đứa chỉ biết dựa vào danh xưng đại tiểu thư Tưởng gia mà làm càn thôi.
Tống Nam tuyệt tình hơn tôi nghĩ, anh khiến gia đình tôi phá sản, tay trắng ra đi. Tạ Thu và Tưởng Diệu Nghi không ngu gì chịu khổ cùng, hai người họ đã ôm lấy số tiền riêng mà trốn ra nước ngoài sống cuộc đời tuy không phải giàu có nhưng chí ít cũng dễ chịu.
Ba tôi bị tai nạn giao thông, không cứu được mà ra đi ngay trên giường cấp cứu. Sự việc cũng bị xử lý qua loa, ém xuống cho xong chuyện như vụ tai nạn tôi từng gây ra năm đó.
Còn tôi thì bị Tống Nam đưa vào tù với đủ tội danh bị xem là nguy hại cho cộng đồng.
Vào tù thì dĩ nhiên không cần lo cơm ăn áo mặc, anh quả thật nghĩ nhiều cho tôi rồi. Sợ tôi cô thân cô thế trên đời này rồi chết đói hay sao?
Nhưng không, địa ngục bây giờ mới bắt đầu “điểm tên” tôi.
Tôi bị lũ đàn ông tởm lợm ***** *** trong căn phòng tăm tối ấy. Cơ thể lẫn linh hồn dơ bẩn đều bị đánh ngã xuống vực sâu vạn trượng. Tôn nghiêm, kiêu ngạo, điên cuồng chất chứa của Tưởng Ly năm đó trong phút chốc rệu rã, chỉ còn xác thân tàn dại và xấu xí. Tôi muốn òa khóc lên cầu cứu nhưng không sao làm được, hình như kẻ ác không có quyền rơi nước mắt.
Mà tôi lại làm kẻ ác quá lâu rồi.
Tôi không biết mình bị đám người này giày vò bao lâu, từ phản kháng, chửi bới đến phó mặc cho số phận. Tôi muốn cắn lưỡi tự sát nhưng lại hèn mọn không dám. Tôi đang mong chờ Tống Nam sẽ giống chàng thiếu niên năm đó xông vào giữa đám người, uy hiếp bọn họ và chở che cho tôi. Anh sẽ cởi áo khoác phủ lên người tôi, trong vòng tay anh còn ngửi thấy hương thanh mát của biển khơi.
“Ha ha ha.”
Tôi đúng là điên rồi!
Tôi bị ảo tưởng rồi!
Tống Nam sẽ không đến, không bao giờ đến nữa!
Sau đó tôi mang thai, đến cha của đứa trẻ là ai tôi còn không biết. Tôi lúc mơ lúc tỉnh, mơ thì ngồi ê a hát một mình, tỉnh lại bừng bừng tìm bạn tù gây sự. Trong một lần đánh nhau với chúng nó, tôi sảy thai.
Không sao! Đợi tôi ra tù, tìm Tống Nam, sẽ cùng anh sinh cả bầy con.
Nhưng ông trời đã phán số phận tôi rồi, bác sĩ nói tôi mất khả năng sinh con vì tử cung bị tổn thương.
Mẹ không còn, ba đã mất, Tống Nam rời đi, tôi cũng không thể làm mẹ được nữa. Hóa ra cái giá phải trả cho tội ác chồng chất bao năm qua lại là như vậy!
Hóa ra là vậy!
Đó là buổi sáng như thường lệ, tôi nghe mấy người quản ngục ở đó bàn về cái tên “Tống Nam”. Anh sắp kết hôn, đối phương chính là Thời Oanh. Nghe nói con khốn ấy hiện nổi tiếng lắm, còn xinh đẹp nữa, rất xứng đôi với anh.
Hừ! Một đứa mồ côi thôi mà, làm sao xứng được!
Cái hôm đi khám định kỳ cho tù nhân, tôi đánh liều chạy thoát khỏi nhà tù. Tôi cũng không biết tại sao mình lại chạy, thậm chí còn chạy nhanh một cách bất thường. Trên đôi chân trần, tôi chạy băng băng qua những hàng cây, hướng về phía đường lớn tựa kẻ lạc lối trong bóng tối quá lâu nhìn thấy những tia sáng yếu ớt. Tôi muốn đi tìm Tống Nam, tôi muốn cầu xin anh đừng kết hôn với Thời Oanh.
Làm ơn hãy cho tôi một cơ hội đi mà!
Chỉ một lần này nữa thôi!
Bằng, bằng.
Hai phát súng vang lên từ sau lưng, tôi khựng lại, hít thở thật sâu.
Rồi ngã xuống.
Kết thúc rồi ư? Đừng như vậy, ông trời, xin hãy cho tôi chuộc lỗi đi. Tôi biết sai rồi! Tôi không nên cay nghiệt với người làm, không nên bắt nạt bạn học, không nên ép bạn học ăn đất, không nên bắt Lạc Linh Diễm quỳ gối dập đầu, không nên cho người ***** *** Thời Oanh, không nên gây ra tai nạn giao thông rồi trốn, không nên đánh gãy chân tài xế trong nhà…
Tôi thật sự biết sai rồi.
Bầu trời xanh trước mắt đảo điên, tôi cảm thấy hơi lạnh đang dần bủa vây da thịt mình.
Nếu được bắt đầu lại, tôi nguyện làm người lương thiện, nỗ lực tử tế với những người xung quanh, yêu thương bản thân nhiều hơn. Khi đó, xin đừng để tôi chết trong cô độc như thế, hãy cho tôi được chết trong vòng tay của chàng thiếu niên năm đó.
~END~