Hai người cứ thế trải qua cuộc sống sau kết hôn bình yên, êm đẹp. Tôn Thiên Hải hiện đã tiếp quản công ty, để ông bà Tôn nghỉ ngơi. Còn Triệu Ý Hi không ngừng thăng tiến trên con đường thiết kế, trở thành nhà thiết kế trẻ thành công như cô hằng mong ước. Cô không ngừng nỗ lực, cố gắng để bản thân xứng hơn với hắn. Dù Tôn Thiên Hải không để ý, hắn luôn nói rằng cô có thế nào đi chăng nữa thì người hắn yêu cũng chỉ có mình cô, song, cô vẫn không thể ngồi mát ăn bát vàng.
Có lẽ là do dạo gần đây làm việc quá sức, dạ dày từng bị phẫu thuật của cô lại có vấn đề. Triệu Ý Hi bị ngất xỉu, vừa tỉnh lại đã thấy gương mặt đầy lo lắng của chồng mình kề sát bên.
Hắn vừa mở miệng liền mắng: “Em ngốc à, làm việc không cần mạng nữa ư? Cho rằng anh đây không nuôi nổi em hay sao?”
“Em…”
“Thằng oắt con này lăn. Ai cho phép mày nói chuyện với Ý Hi bằng cái thái độ cộc cằn đó hả?”
Tôn Thiên Hải không dám chắc hắn phải con ruột của nhà này không. Từ ngày kết hôn với Triệu Ý Hi, chỉ cần lỡ càu nhàu cô một chút thì mẹ hắn sẽ hiện ra, chửi hắn to đầu mới thôi. Nói chung trong mắt ba mẹ, Triệu Ý Hi là báu vật, là con cưng, không được đụng tới.
“Em bị sao vậy?”
“Đột nhiên ngất đi. Đồng nghiệp đưa em đến đây đó. Lúc trước em đã làm phẫu thuật đúng không?”
Cô gật đầu. Hơn hai năm trước từng làm phẫu thuật vì xuất huyết dạ dày. Tôn Thiên Hải nhíu chặt mày: “Nghỉ ngơi nhiều vào, em xem đi, tay chân ốm như cây tăm vậy!”
“Hi à, con muốn ăn gì để mẹ về nấu. Đồ ăn ở bệnh viện không hợp khẩu vị đúng không?”
“Không sao đâu mẹ. Con không kén ăn.”
“Gì mà không sao chứ. Để mẹ về nấu ít cháo thanh đạm vậy. Hải, ở đây với vợ, không ăn nói lung tung biết chưa!”
“Vâng!”
Phụ huynh vừa đi khỏi, hắn liền lật mặt búng trán cô một cái: “Hư! Em còn dám ngất nữa anh sẽ nhốt em ở nhà luôn, khỏi đi làm nữa!”
“Đừng mà!” Cô làm nũng, mắt chớp chớp cầu xin: “Em hứa sẽ không ngất nữa.”
Ngay lúc này bác sĩ tiến vào, gương mặt phúc hậu kia hướng về phía Tôn Thiên Hải chào hỏi: “Tôn phu nhân không còn gì đáng ngại, chỉ là…”
Sự ngập ngừng này là hắn và cô đứng ngồi không yên. Cả hai không hẹn mà cùng nhau nhớ về đoạn ký ức trước đây, khi đó Tưởng Ly mắc bệnh nặng, chẩn đoán là có nguy hiểm đến tính mạng, khiến cô mỗi ngày chỉ có thể nằm trên giường bệnh nhìn ngày trôi qua. Quãng thời gian đó quá đỗi kinh khủng, hắn không muốn quá khứ lặp lại lần nữa.
“Là gì vậy, bác sĩ? Không lẽ sức khỏe cô ấy có vấn đề gì?”
Triệu Ý Hi lo lắng, sắc mặt hơi tái đi. Nhưng giây tiếp theo, lời của bác sĩ khiến hai người ôm nhau mừng rỡ: “Sức khỏe của Tôn phu nhân đây hơi yếu, đúng là cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhưng tin vui là hai người sắp lên chức rồi.”
“Lên chức?” Tôn Thiên Hải mù mờ, Triệu Ý Hi cũng nhún vai không hiểu.
“Nghĩa là sắp trở thành ba mẹ rồi đấy!”
Ai dà, người trẻ giờ sao mà chậm tiêu thế không biết.
Bác sĩ lắc đầu rời đi, nhường lại không gian riêng tư cho vợ chồng trẻ. Chắc vẫn cần chút thời gian để tiêu hóa tin vui đây mà. Quả nhiên đi được mấy bước trong phòng liền truyền ra tiếng hú hét vui vẻ của Tôn Thiên Hải.
Hắn vẫn chưa dám tin mình sắp trở thành ba, quay sang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh. Triệu Ý Hi bất ngờ, theo phản xạ đặt tay lên bụng. Cô… sắp làm mẹ ư?
“Không biết con chúng ta là con trai hay con gái nhỉ?” Cô tò mò. Hắn đặt lên má cô một nụ hôn yêu chiều.
“Là trai hay gái anh đều yêu hết. Em sinh ra cái gì anh cũng thích.”
Thời gian kế tiếp cả nhà họ Tôn trên dưới đều bận rộn chăm sóc Triệu Ý Hi. Cô giống như công chúa, mỗi ngày chỉ việc ngồi trên sofa đọc sách, xem ti vi là được.
Việc nhà, không cần đụng tay.
Thai giáo, đã có chuyên gia.
Xoa bóp, có Tôn Thiên Hải hân hạnh phục vụ 24/24
Nói chung cô là hoàng đế, muốn gì được nấy, không có việc nói không. Mẹ kế có đến mấy lần muốn kiếm chác từ đứa cháu trong bụng nhưng bị nhà họ Tôn không khách khí đuổi về. Bà ta tức muốn hộc máu đến nơi: “Không sinh ra nó, nhưng nó cũng ăn cơm nhà tôi mà lớn. Chu cấp một chút thì quá đáng sao?”
Con khốn kiếp kia gả vào nhà giàu rồi muốn bơ nhà mẹ đẻ ư?
“Hừ! Còn có người không biết xấu hổ đến mức này ư? Nói cho bà biết, Ý Hi hiện là con dâu của nhà chúng tôi, còn đang mang thai cháu nhà tôi, bà mà làm phiền đến nó thì đừng trách.”
Người lớn trong nhà họ Tôn đều biết chuyện gia đình của cô. Mẹ kế trước giờ bỏ cô tự sinh tự diệt, nay lại mò đến đòi tiền. Nhà họ không thiếu chút tiền này nhưng cũng phải xem là cho ai mới được.
“Bà… Chúng ta cũng được xem là thông gia đó!”
“Mau cút đi!”
Triệu Ý Hi ngó lơ, làm như không nghe thấy những âm thanh hỗn loạn dưới nhà. Cô nằm trên ghế tựa dựng ngoài ban công, nắng xuân ấm áp thanh khiết vây lấy cô, dễ chịu đến lạ thường. Tôn Thiên Hải bưng dĩa trái cây đến, ân cần bón cho cô.
“Táo chồng gọt thế nào?”
“Ngọt.”
“Vợ ơi, nho có chua lắm không?”
“Không chua, rất vừa miệng.”
Hắn nắm lấy tay cô, như một chú mèo cầu chủ nhân yêu thương: “Vợ ơi, anh đã nghĩ ra tên cho con chúng ta rồi.”
“Hửm? Nói em nghe thử xem.”
“Tôn Ý.”
“Còn chưa biết trai hay gái mà anh đã chọn tên rồi hả?”
“Tôn Ý, ghép từ họ của anh và tên của em. Dù là trai hay gái thì đều là kết tinh tình yêu của chúng ta.”
Triệu Ý Hi mỉm cười gật đầu, trong mắt là mảnh hạnh phúc ngập tràn: “Tên hay. Vậy cục cưng của tụi mình sẽ là Tôn Ý nhé!”
Gió đưa hương hoa xuân ngào ngạt ùa vào phòng, khiến lòng người lâng lâng.
Cảm ơn anh vì đã bước đến cuộc đời em.
— HOÀN CHÍNH TRUYỆN —