Thời Oanh ngỡ ngàng, không ngờ một người từng kiêu ngạo như hắn lại có bộ dáng này. Không gian trong căn phòng tăm tối chỉ có một chút ánh sáng le lói chiếu vào từ một cửa sổ nhỏ càng làm nổi bật vẻ u tối của không gian. Cảm giác lạnh lẽo và hơi rợn người ngập tràn khắp phòng, như một lời cảnh báo của cái chết đang rình rập từ góc khuất của căn phòng. Điều đặc biệt chú ý là chiếc quan tài gỗ đơn độc được đặt ở giữa phòng khiến cô thoáng chốc sợ xanh mặt.
Tống Nam mặt mũi bơ phờ, râu ria không thèm cạo, đến tóc cũng lộ ra vài sợi bạc. Người đàn ông từng có gương mặt điển trai, đôi mắt sâu thẳm và hàng mi dài, giờ đây tràn đầy những nét mệt mỏi, lo lắng và tiều tụy. Quần áo thì lôi thôi, trong mắt chỉ toàn là suy sụp và oán hận.
Đây còn là Tống Nam mà cô từng yêu say đắm ư?
Hắn nhìn cô, cười hỏi: “Lạc Thời Oanh, cô ấy chết rồi cô đã hài lòng chưa?”
“Anh bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Tưởng Ly gây thù chuốc oán với Lạc Linh Diễm, bất hạnh qua đời liên quan gì đến tôi?”
Hôm nay cô được phía nhà họ Tống ngỏ lời mời đến đây. Bọn họ không ai khuyên được Tống Nam, từ lúc Tưởng Ly qua đời hắn cứ nhốt mình trong phòng, còn đặt quan tài của Tưởng Ly ngay bên trong, sống chết không bước ra.
Như thể hắn đang nhốt chính mình trong thế giới của riêng hai người họ vậy.
Nhà họ Tống nghĩ tới Thời Oanh, dù sao đây cũng là cô gái từng yêu đương với hắn biết đâu xoay chuyển được tình hình thì sao? Thậm chí chính cô cũng nghĩ thế. Tống Nam chẳng qua là đau lòng tự trách mà thôi, chẳng lẽ hắn lại còn chết theo Tưởng Ly được hay sao?
Nhưng khi bắt gặp tình cảnh này, cô không dám chắc nữa.
“Lạc Thời Oanh cô đừng giả bộ nữa. Cô tưởng mình có thể đứng ngoài cuộc hay sao?”
Bốp.
Tống Nam nện chai rượu xuống sàn vỡ tan nát, Thời Oanh sợ hãi lùi lại mấy bước. Không được, càng những lúc thế này cô càng phải bình tĩnh làm chủ tình hình: “Anh đừng vu oan cho tôi. Chuyện của Lý An Ngọc tôi thừa nhận, nhưng không nghĩ tới cô ta ra tay độc ác như vậy. Còn… còn chuyện này tôi không biết.
Ai mà biết trong cái quan tài đằng kia chứ gì? Cô thấy hơi sợ, cái chết của Tưởng Ly đúng là cô gián tiếp làm hại, lỡ mà cái hòm tự bật ra thì…
Càng nghĩ càng nổi hết da gà!
“Anh tỉnh táo lại đi. Người chết không thể sống lại được. Anh muốn suy sụp đến khi nào?”
Thời Oanh vừa đau lòng nhưng cũng vừa bất mãn. Tưởng Ly chết là đáng! Cần gì phải thương tiếc loại độc ác như cô ta?
“Cô có muốn biết kết cục của Tưởng Diệu Nghi không?”
“…”
“Tôi để người đánh gãy hai tay, hai chân, ép Tưởng gia đuổi cổ hai mẹ con bọn họ, cho hai kẻ đó sống lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Anh tàn nhẫn vậy ư?” Thời Oanh mặt mũi xanh mét.
“Người tàn nhẫn nhất hẳn là cô mới đúng.”
“Tôi tàn nhẫn?” Thời Oanh cao giọng, cô không thèm làm bộ làm tịch nữa, thẳng thừng vạch trần tất cả: “Tống Nam, người tàn nhẫn nhất là anh đó. Tại sao anh lại yêu Tưởng Ly? Anh yêu ai cũng được nhưng tại sao lại là cô ta? Anh biết cô ta đối xử với tôi như thế nào mà! Lúc trước là anh khăng khăng căm ghét cô ta, bây giờ cũng là anh nói yêu thương cô ta! Tống Nam, hình như anh không hiểu được bản thân mình đúng không?”
Những lời Thời Oanh nói đều đúng cả. Hắn không hiểu nổi bản thân mình. Những tưởng bản thân tài giỏi sáng suốt nhưng thực chất chỉ là kẻ mù mờ si muội mà thôi.
“Đúng! Tưởng Ly chết rồi, tôi rất hả hê. Anh biết không, tôi từng bị trầm cảm, cũng từng muốn tự sát.” Nhớ lại khoảng thời gian đó, Thời Oanh không nhịn được khóc nấc lên. “Tôi đã dặn lòng phải sống, sống để còn bắt Tưởng Ly khốn kiếp trả giá. Tôi đã làm gì cơ chứ? Mồ côi thì sao? Nhà nghèo thì sao? Tôi đáng phải chịu những điều đó ư?”
Cô ngồi thụp xuống khóc òa lên. Cô cũng tổn thương, cũng đau lòng, nhưng ai hiểu cho cô?
Tống Nam im lặng, hắn bước đến gần cô nhìn một lúc lâu. Đây là tình đầu của hắn, hắn cũng từng yêu cô tha thiết, từng vì cô mà nỗ lực, mà điên cuồng tìm kiếm. Hiện tại cô ở ngay trước mắt nhưng hắn lại cảm thấy xa cách muôn trùng.
“Anh muốn đe dọa tôi chứ gì? Muốn tôi cũng có kết cục giống bọn họ đúng không? Được! Anh cứ làm những gì anh muốn. Dù sao tôi chẳng còn gì nữa hết!”
Thời Oanh vụt chạy đi. Cô là con gái nhà họ Lạc, ba mẹ sẽ luôn bảo vệ cô, hắn nhất định không làm gì được. Đúng vậy! Tống Nam chỉ đang hù dọa cô mà thôi.
Tống Nam nhìn chiếc quan tài bên cạnh, hắn mở nắp, vuốt ve dung mạo người nằm bên trong. Có lẽ đôi với người khác, chạm tay vào cái xác là điều đáng sợ nhưng với hắn chỉ là nuối tiếc.
Đến cuối cùng đây vẫn là kết cục không thể thay đổi, cô vẫn rời đi rồi.
“Những người hại em, anh đã bắt bọn họ trả giá rồi. Duy chỉ có Thời Oanh, cô ấy cũng có khổ tâm.” Tống Nam chỉnh lại khăn liệm. “Tha thứ cho cô ấy đi, xem như là chúng ta chuộc lỗi vậy.”
“Tưởng Ly, phải làm sao đây? Anh muốn ở bên em. Anh phải làm sao đây? Em đang ở thế giới nào?”
Đêm đó, Tống Nam khẽ khàng bế Tưởng Ly ra xe, đặt cô vào ghế lái phụ, đưa cô đi mất dạng. Người trong nhà không thấy hắn, lại nhìn quan tài trống không, ai nấy cũng xanh mặt không dám tưởng tượng đến những điều kế tiếp.
“Nhanh! Đi tìm Tống Nam! Phải tìm cho bằng được Tống Nam về đây.”
Cung đường tối mịt, hắn chậm rãi bật lên một bản tình ca du dương, người con gái bên cạnh mắt nhắm nghiền, da tái xanh, gục đầu như thể đang ngủ. Hắn bật cười vuốt ve gò má cô: “Đi, chúng ta cùng nhau đi ngắm biển.”