Tưởng Ly được đưa đến bệnh viện, An Ngọc thay cô đi lấy thuốc còn không quên dặn cô hãy ngồi chờ một chút. Tưởng Ly chỉnh lại khăn choàng, mỉm cười: "Đừng lo. Khi nãy bác sĩ cũng nói tôi chỉ bị suy nhược thôi, không có gì đáng ngại."
"Cô chủ, cô có muốn uống chút gì không?"
"Một ly trà sữa vậy." Tưởng Ly cười đến mắt cong cong, dường như cái người yếu ớt phụt máu mũi vừa nãy không liên quan gì đến cô cả. An Ngọc rời đi chưa bao lâu thì cô chạm mặt người quen.
"Tưởng Ly? Cô bị bệnh à?"
Phó Thịnh Minh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét từ đầu tới chân, đúng là so với lúc trước cô có phần ốm yếu hơn thật. Tưởng Ly vẫn còn ám ảnh thái độ lúc trước của anh nên lập tức bật chế độ xa lánh, cô ngồi nép vào tường, cố gắng không chọc tức Phó Thịnh Minh. Anh nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi tức giận: "Tôi là ma hay quỷ, sao cô sợ dữ vậy?"
"Tôi chỉ sợ anh lại nổi điên lên thôi. Dù sao tôi cũng là kẻ chướng mắt mà."
Nghe giọng điệu này chắc hẳn vẫn ghi thù vụ lần trước. Phó Thịnh Minh lắc đầu cười khổ: "Thù dai đến vậy cơ à?"
"Người thù dai phải là anh mới đúng. Tôi không sao, cảm ơn Phó tổng đã quan tâm!"
"Thật sự không sao ư? Trông cô.. xanh xao lắm.."
Nhớ trước đây Tưởng Ly lúc nào cũng tươi tắn, ánh mắt sáng trong đâu có chỗ nào giống một con mèo bệnh như này. Trong đầu anh lóe lên suy nghĩ không lẽ Tống Nam đối xử với cô không tốt? Nghĩ cũng có lý lắm! Tống Nam vốn dĩ ghét Tưởng Ly, hiện tại Thời Oanh cũng quay về rồi, chắc mỗi ngày đều vắt óc nghĩ cách hành cô ra bã.
"Cô cũng thật đáng thương!"
Tưởng Ly:?
Cô hiển nhiên không hay biết gì Phó Thịnh Minh đang độc thoại nội tâm, vẽ ra cảnh tượng gả vào hào môn thê thảm của cô. Tưởng Ly không mở lời, lòng thầm cầu mong An Ngọc nhanh chóng quay lại, cô muốn đi về!
"Tưởng Ly, lẽ nào cô nhất định phải cố chấp ở bên Tống Nam sao? Dù hắn ta không thích cô?"
"Vậy anh thì sao? Chẳng phải bản thân anh cũng cố chấp đối với tình cảm của Thời Oanh sao? Tôi thật lòng khuyên anh buông tay đi. Hai người định sẵn không có duyên với nhau rồi. Anh tin tôi đi!"
Tưởng Ly nhìn anh tha thiết, cô thật lòng muốn tên nam phụ này thức tỉnh sớm chút, tránh để bản thân khổ tâm thêm. Tuy kết cục của nam phụ trong nguyên tác không phải tệ, ngoại trừ không thể ở bên nữ chính những thứ khác đều mỹ mãn hơn người. Nhưng cùng là phận người qua đường, cùng chịu giày vò trong tình cảm đơn phương, cô thật sự không nỡ.
Phó Thịnh Minh thở dài, ngồi xuống cạnh cô. Giờ phút này anh cảm thấy cô không hề đáng ghét như trước đây ngược lại khiến anh muốn mở lòng tâm sự một chút.
"Lần này Thời Oanh quay về, tôi cảm thấy cô ấy rất xa lạ.."
Tưởng Ly tò mò chờ đợi câu tiếp theo. Phó Thịnh Minh chậm rãi cất lời: "Hồi trước Thời Oanh có vẻ ngây thơ, cô ấy luôn lạc quan, dễ chịu với tất cả mọi người xung quanh. Nhưng kể từ khi cô ấy nhận thân phận là con gái nhà họ Lạc, cô ấy dường như biến thành một người khác."
"Khác như thế nào?"
"Cô ấy lạnh lùng hơn, nhiều toan tính hơn."
Tưởng Ly im lặng, cô đã biết điều này từ lâu rồi. Chỉ khác ở chỗ trong tiểu thuyết, hai người đàn ông yêu ai yêu cả đường đi lối về nên đắm đuối chìm vào tình yêu mà thôi.
Cô chống cằm nhìn ra xa, thấy An Ngọc lấp ló đằng sau cô vội vàng đứng dậy. Nào ngờ do ngồi lâu quá nên lúc đứng lên cả người lảo đảo, vừa hay ngã vào vòng tay của Phó Thịnh Minh. Hai người nhìn nhau trong ngơ ngác, An Ngọc đối diện cũng mở to mắt vì bất ngờ.
"Cô chủ.."
Giọng nói của An Ngọc cất lên kéo Tưởng Ly về thực tại. Cô tránh ra xa, hắng giọng xua tan đi bầu không khí quái lạ này: "Cảm ơn anh. Giờ tôi phải về rồi."
"Về cẩn thận."
Tầm mắt Phó Thịnh Minh chạm về phía An Ngọc, cô gái này trông có vẻ quen quen hình như anh đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
Nhưng nhất thời không thể nhớ ra cô ấy là ai.
"An Ngọc, chuyện lúc nãy cô không hiểu lầm chứ?"
Trên xe, Tưởng Ly tò mò quay sang hỏi. An Ngọc cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng đáp: "Không ạ. Lúc nãy tôi.. tôi không thấy gì hết."
Tưởng Ly thở dài, nhìn điệu bộ này cũng đủ biết An Ngọc chắc chắn đã hiểu lầm cô với Phó Thịnh Minh có gian tình rồi. Nếu chẳng may cô ấy tọc mạch cho Tống Nam không biết tên kia sẽ phát điên đến mức nào nữa.
Tại sao cô phải để tâm hắn ta nghĩ gì chứ? Người ta chỉ xem cô là thế thân, để thỏa mãn trả thù mà thôi. Có khi thấy cô yêu người khác hắn còn vui nữa là, như vậy thì có thể đường đường chính chính ly hôn, tiến đến với Thời Oanh rồi.
Nghĩ đến đây cô thấy tim mình đau nhói.
Mà không, hình như đau thật! Cô khó thở, mặt đỏ gay rồi dần trắng bệch. Ban đầu còn nghĩ do bản thân hơi kích động nhưng chỉ phút chốc cô phát hiện cơ thể không ổn. Tưởng Ly níu tay An Ngọc, nói ra những câu từ rời rạc: "Mau.. gọi cấp cứu.. tim.."
Trước khi ngất đi cô mơ hồ nhìn thấy người đối diện nhếch mép cười, còn lẩm bẩm gì đó.