Editor: envi
Nắng gắt như thiêu như đốt treo lên đỉnh đầu, không khí bí bách, mặt đất bị nướng đến nóng rẫy, cỏ cây xanh mướt cũng ủ rũ.
Trên sân thể dục một mảnh yên tĩnh.
Các bạn học đội nắng đứng trên sân thể dục, quân phục trên người đã đẫm ướt mồ hôi. Đường Ôn đứng thẳng tắp, ngón tay dán chặt sườn quần, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn hàng ngũ phía trước.
Họ đã đứng tư thế quân đội này hai mươi phút rồi.
Huấn luyện viên lắc lắc cái vòng trong tay, trùng hợp đứng lại bên người cô.
Chẳng được bao lâu, cô liền cảm giác mồ hôi trên đầu theo sợi tóc chảy xuống dưới, chảy một đường đến cằm, lại lách tách rơi lên khuy áo, phát ra tiếng vang trầm trầm.
Cô nhíu mày.
Lúc này một con muỗi bay đến bên tai cô, kêu ong ong, làm cô mất tập trung, mũi chân đang đứng ngay ngắn nhịn không được ngọ nguậy.
Trời đã nóng đến mức ma chê quỷ hờn rồi, lại thêm một con "quỷ gây sự" từ đâu bay đến, đúng thật là "Song khó lâm môn".
*Sample từ câu song hỷ lâm môn. Song hỷ(khó) lâm môn mang ý nghĩa hai niềm vui (việc khó khăn) tới cửa cùng một lúc.
Cô hít sâu một hơi, quai hàm cắn chặt, nhắm mắt lại rồi không ngừng niệm trong lòng——
Nó sắp bay đi rồi nó sắp bay đi rồi......
Kiên trì một chút, kiên trì một chút......
Cũng có phải một con sâu nhỏ đâu mà loạn!
Khuôn mặt cô nàng nhăn tít, nhủ thầm hết sức hùng hồn đầy lý lẽ, biểu cảm thập phần khổ sở.
Ai ngờ con muỗi hỗn xược ngang ngạnh như muốn đối nghịch với cô, cứ vo ve vo ve bên tai cô mãi, như kiểu biết cô không có biện pháp đối phó với nó nên thích làm gì thì làm.
Cô nhíu mày lại, liếc mắt nhìn huấn luyện viên đứng bên cạnh, hít mũi hai cái, quyết tâm——
Kệ đi, liều ăn nhiều!
Đúng lúc cô định nhanh tay kết liễu con muỗi, Tô Úy Nhiên đang đứng chếch trước mặt cô tự nhiên "xì" một phát bật cười.
Mọi người, bao gồm cả huấn luyện viên đều nhìn về phía cậu ta.
"Cười cái gì!" Giọng nói của huấn luyện viên sang sảng bên tai cô, dọa cho thân dưới Đường Ôn theo phản xạ có điều kiện mà run lên, đôi đồng tử mở to.
Con muỗi kia hình như cũng bị giật mình, lượn hai vòng rồi xách đít bay đi.
Huấn luyện viên xoay người lại, bước ba bước rồi dừng lại trước mặt Tô Úy Nhiên, cậu ta thấy thế ngay lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, miệng oang oang——
"Báo cáo huấn luyện viên! Vừa rồi em xì hơi ạ!"
......
Âm thanh hồn hậu trầm thấp vang vọng trong sân thể dục rộng lớn.
Mọi người đang đứng trong hàng không khỏi buồn cười.
Thầy huấn luyện nghe thấy thế, mày nhíu càng chặt, to tiếng nói: "Tôi làm cậu xì hơi đấy hả!?"
"Báo cáo huấn luyện viên! Không có ạ!"
"Vậy cậu xì với hơi cái gì hả!?"
"Báo cáo huấn luyện viên! Rắ* là thứ không nhịn được đâu ạ!"
Cả lớp thực sự không nhịn được nữa, tất cả đều cười phá lên, tư thế quân đội gì đó liền trở nên xiêu vẹo.
"Nghiêm!" Huấn luyện viên quay phắt đầu lại, trừng mắt quét một vòng quanh học sinh trong lớp.
Tất cả mọi người đều không dám cười nữa, thu lại biểu cảm trên mặt, tiếp tục ngẩng đầu đứng nghiêm.
"Em! Chạy ba vòng cho tôi!"
"Rõ! Thưa huấn luyện viên!"
Tô Úy Nhiên nghiêm trang bước ra khỏi hàng, quay phải, nhấc tay lên, miệng hô to "Mốt hai mốt".
Lúc chạy qua người Đường Ôn còn khẽ liếc cô một cái.
Đường Ôn có chút ngốc, chớp mắt vài cái, nhìn cậu ta đã chạy xa.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy ánh mắt kia có chút ý vị thâm trường, giống như muốn nói, cậu ta bị phạt chạy ba vòng là do cô hại đấy......
Trải qua được hơn nửa buổi chiều tra tấn ấy, rốt cuộc cũng chờ được tiếng còi hiệu nghỉ ngơi, thầy huấn luyện vừa hô "giải tán" một cái là cả lớp nhao nhao thả lỏng tay chân.
Đường Ôn và Tống Tử San cũng ném luôn hình tượng thục nữ gì đó ra sau đầu, khoanh chân đặt mông ngồi luôn xuống đất, nhún nhún bả vai nhìn nhau, ỉu xìu như hai cây cải thìa bị phơi héo.
Tôn Phỉ Phỉ thể lực luôn luôn dư thừa, lúc này vẫn còn tinh lực mười phần mà chạy đến giá bóng rổ, lấy bình nước của ba người đến.
"Cảm ơn." Đường Ôn cười cảm kích, cầm bình nước của mình lên uống liền mấy ngụm lớn.
Tôn Phỉ Phỉ nhìn động tác uống nước của cô, đột nhiên nhớ ra: "À đúng rồi Đường Ôn, tớ nhớ hôm qua cậu cũng cầm một cái bình giữ nhiệt màu đen, giống bình đôi với cái này này... Cái đó của bạn trai cậu hả?"
Một ngụm nước mắc lại trong cổ họng, trong nháy mắt, Đường Ôn ho khụ khụ đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
"Khụ khụ khụ..."
Cô vỗ ngực, nâng mắt lên mới phát hiện mọi người xung quanh đang dùng ánh mắt bát quái nhìn mình, lòng run lên, sợ cô chủ nhiệm nghe được, vội vàng lắc đầu, hàm hồ nói: "Siêu thị giảm giá đấy, mua một tặng một nên tớ đổi sang dùng."
Đang nói dở thì thầy tổng phụ trách cùng vài anh chị lớp lớn xuất hiện ngoài cửa sân thể dục, xách theo mấy thùng nước khoáng, chậm rãi đi về phía đám học sinh năm nhất bọn họ.
"Ôi."
Tôn Phỉ Phỉ híp mắt thấy, vội vàng ném chai nước khoáng trong tay mình ra xa.
Đường Ôn: "......"
Tầm mắt mọi người đều bị cảnh đó hấp dẫn, không ai rảnh rỗi đi truy cứu lời biện minh sứt sẹo của Đường Ôn nữa.
Nhìn kỹ, cô mới phát hiện ra Hứa Hành Niên cũng ở trong đó, bên cạnh còn có mấy đàn anh quen mắt thấy ngày hôm qua, cùng với Lục Hoài Sâm khi nào cũng cười toe toét như gió xuân.
Mới vừa bước lên mặt cỏ của sân thể dục, thầy tổng phụ trách liền bận bịu chỉ huy bọn họ phát nước cho các em, nghe lệnh, họ chia nhóm 2:2 tản ra đi phân phát nước.
Đường Ôn tinh mắt thấy Hứa Hành Niên lôi Lục Hoài Sâm đi về phía đội ngũ của mình, sợ tới mức phản xạ có điều kiện từ mặt đất ngồi dậy, tay nhỏ cuống quít vỗ vỗ bụi đất trên người.
Tống Tử San nghi hoặc nhìn cô một cái, rồi cũng đứng lên cùng cô.
Lục Hoài Sâm càu nhàu một tiếng, xách mấy chai nước khoáng đã được xếp ngay ngắn lê lết về phía học sinh 10A1 bên cạnh giá bóng rổ, mấy người trong lớp ùa lại như ong vỡ tổ, đặc biệt là con gái, đều dùng ánh mắt trông mong đứng xếp hàng lấy nước.
Hứa Hành Niên rút một chai ra, thấy Đường Ôn đứng ngây ngốc bên kia, nhẹ nhàng đi tới, cầm chai nước khoáng nhẹ nhàng vỗ lên mũ trên đầu cô một cái.
"Nhìn ngốc cái gì thế hả?"
Đường Ôn liếm liếm đôi môi hơi khô, nhận nước trong tay anh, cười hì hì nói: "Nhìn anh đẹp trai đó."
Giọng cô nhẹ nhàng, như kẹo bông gòn mềm mại chạm vào lồng ngực Hứa Hành Niên, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm cô nàng, chăm chú xem cô vặn mở nắp chai, rồi uống nước, hai má căng lên như khinh khí cầu.
Tầm mắt mọi người đều đang tập trung bên phía Lục Hoài Sâm, hơn nữa thân hình cao lớn của Hứa Hành Niên vừa vặn chắn mất cơ thể nhỏ xinh của Đường Ôn, nên không ai chú ý tới bên này.
Cô uống nước xong bèn lấy mu bàn tay lau khóe môi, nháy mắt nhìn anh, ý cười dịu dàng.
Cũng không biết Hứa Hành Niên có phải mang theo đồ hạ nhiệt không, anh tới càng gần, cô liền cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, cả một buổi trưa lo âu bực bội đều biến mất không thấy tăm hơi.
Hứa Hành Niên nắm tay, ho nhẹ một tiếng, len lén đưa tay qua, nhanh chóng nhét vào túi cô thứ gì đó.
Đường Ôn ngẩn người, lục tìm trong túi áo quân phục, phát hiện là một đống giấy gói cứng, mỗi một cái đều rất nhỏ, nắm trong tay kêu lạo xạo.
"Gì đây ạ?" Cô meo meo hỏi anh, đôi mắt hạnh trừng đến tròn xoe.
"Kẹo." Anh lời ít ý nhiều trả lời.
Đường Ôn bị hạ đường huyết nhẹ, ra cửa thường xuyên nhét vào túi ít kẹo, bất quá hôm nay lúc rời nhà hơi vội nên quên lấy.
Anh luôn ghi nhớ ít việc mà nhiều lúc cô đãng trí quên mất, từ chuyện lớn như đổ bệnh cho đến những điều vụn vặt trong cuộc sống.
Nghĩ đến đây, cô liền không nhịn được mà vui vẻ ——
"Cảm ơn Niên Niên."
Đường Ôn nhẹ nhướn mày, khuôn mặt trong trẻo cười tít, đáy mắt như tằm nằm lại cong cong tròn trịa hình cánh cung, lộ ra răng nanh nghịch ngợm trắng tinh.
Lộp bộp ——
Hứa Hành Niên cảm thấy ngực trái mình đập thình thịnh, yết hầu khô khốc trượt lên xuống, mặt cũng bất giác hơi nóng lên.
Mà tiểu cô nương kia chẳng hay biết gì, lại còn lắc lư cánh tay cọ qua cọ lại nắm lấy góc áo anh.
Hứa Hành Niên liếm liếm môi, bối rối kéo nhẹ vành mũ của cô, vốn định trêu cô một chút, ai ngờ mũ thật sự quá lớn, anh vừa đụng vào một cái liền lỏng lẻo rơi xuống, hoàn toàn trùm cả lên mắt cô nàng.
Hứa Hành Niên: "......"
Đường Ôn: "......"