Để trừng phạt, anh luồn tay vào vạt áo lông của cô, bàn tay lành lạnh khẽ chạm vào da thịt bên hông. Cơn buốt lạnh đột ngột khiến Đường Ôn không nhịn được phải hít hà, giương mắt trừng anh.
Anh hỏi: "Em để ý chuyện này à?"
Sống lưng Đường Ôn bất giác thẳng tắp, cằm nhăn như hạt đào: "Để ý sao không."
Hứa Hành Niên hơi nheo mắt, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Cô nàng rụt cổ, sự tự tin vất vả lắm mới duy trì được bị sút bay trong nháy mắt, chỉ biết rè rặt rũ mi.
"Gọi "anh"..." Anh cúi đầu, phủ lên tai cô, giọng nói trầm vang như tiếng đàn, "Ai gọi cũng không ngọt bằng em."
Tai cô vốn đã mẫn cảm, nay lại nghe những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng ấy, thế là toàn thân đều tê dại.
Khi nào cũng vậy, dẫu cho cô có tìm được cớ gì để gây với anh đi chăng nữa thì luôn bị hai ba lời ngon tiếng ngọt của người kia dỗ dành đến mức quên lối về.
Sao lại để anh nắm thóp mãi được, chẳng lẽ anh không có cái chuôi nào để cô cầm sao?
Đường Ôn nghĩ miên man rồi bỗng nhiên khựng lại như nhớ ra gì đó, bất chợt nâng đầu lên, ra vẻ cường thế: "À phải, tối qua anh còn nói có người mới 4,5 tuổi đã muốn gả cho anh."
Hơn nữa, vẻ mặt anh lúc đó hình như còn... rất đắc ý?
Hứa Hành Niên: "......"
Nhận ra biểu cảm thay đổi trên mặt anh, cô túm ngay lấy cổ áo lông người nọ, hỏi tội: "Em có quen người kia không?"
Anh dừng một chút rồi bật cười: "Quen."
Cô cũng quen?
Quay lại thời điểm học nhà trẻ, từ nhỏ anh đã cao ngạo vô cùng, dường như cũng chỉ dăm ba bạn gái nhỏ có thể nói chuyện với anh được mấy câu.
Mà dăm người đó giờ không biết đang ở phương trời nào nữa, vậy nên cô sớm đã chẳng nhớ trông họ ra sao.
Đường Ôn nghĩ một thôi rồi lại dò hỏi: "Vậy giờ hai người còn liên lạc không?"
Hứa Hành Niên trả lời đến là dứt khoát: "Có."
Cô không khỏi trợn lớn mắt.
Vấn đề cuối cùng: "Thế giờ cô ấy còn muốn gả cho anh nữa không?"
Thấy hàng mày cô nhíu chặt như ăn phải chanh chua, vành mắt đỏ quạch như thể một giây sau sẽ rơi nước mắt ngay được, Hứa Hành Niên xót, không lừa cô nữa: "Muốn chứ, em ấy không chỉ muốn gả cho anh mà còn thích dính anh nữa, nửa tháng không gặp là ủ rũ khóc nhè."
Đường Ôn ngớ ra.
Gì vậy...
Hồi 4, 5 tuổi cô nói mấy lời phải gả cho anh khi nào chứ.
"Em quên rồi à? Lúc chụp ảnh ở nhà trẻ đấy, chính là bức hình trong phòng em đó, anh vừa thấy hôm qua xong."
Đường Ôn: "......"
Trí nhớ cô không tốt như anh, sao mà nhớ chuyện từ mười mấy năm trước được, với cả là cô cũng không biết hồi 4,5 tuổi mình nghĩ thế nào mà lại...
Đường Ôn chầm chậm buông cổ áo đang nắm chặt trong tay, gục đầu xuống, vành tai đã ửng đỏ.
Hứa Hành Niên cười khẽ, ngón tay gõ hai nhịp trên kệ đá: "Thế có tính sổ với anh nữa không đây?"
Không dám tính nữa...
Ai mà biết anh lại lấy chuyện từ xưa xửa xừa xưa ra để chọc cô.
Thấy cô không nói lời nào, Hứa Hành Niên nhếch môi, nhẹ nhàng ôm cô thật chặt.
Đường Ôn đờ ra.
Anh cong eo, vùi đầu vào cổ cô, cắn nhẹ lên xương quai xanh bạn gái xem như trừng phạt, ngữ khí trầm thấp: "Dấu đỏ đã đóng, em muốn chối cũng muộn rồi."
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người anh, Đường Ôn thấy cả trái tim mình được sự dịu dàng lấp đầy, ôm rịt lấy eo anh chẳng muốn buông.
Bất ngờ thay, đương lúc đôi tình thân đang thân mật thì tiếng ho khan nặng nề truyền tới từng đợt từ cửa phòng bếp, nghe chao ôi là nghiêm túc hồn hậu.
Cả người Đường Ôn cứng đờ, cảm giác rét lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, dường như có ụ mây đen sì đang xoay vần phía trên không tài nào xua được. Mí mắt cô hấp háy, run rẩy nhìn về phía cửa——
Bố Đường với tây trang và giày da đứng đó, hình tượng uy nghiêm thường thấy ở công ty rõ rành rành, như chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến người ta không rét mà run.
Đường Ôn: "......"
*
Giữa trưa, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra khắp phòng dùng bữa, trong khi đó bầu không khí lúc này lại như có ai đang bít chặt miệng bóng bay vậy, nặng nề như giếng cạn.
Bố Đường ngồi chính giữa bàn ăn, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị, tư thái uy nghiêm như pho tượng Phật.
Mẹ Đường đang đi dạo phố với Đường Cửu Niệm thì nhận được điện thoại của Đường Ôn, nghe cô kể đại khái xong là hiểu ngay nguyên nhân kết quả sự việc, thế là lập tức lái xe về nhà.
Ai ngờ về đến nhà, thức ăn đã nấu xong, bảy mặn một canh, sắc hương vị đều đầy đủ.
Nhác thấy dáng vẻ nghiêm minh chỉnh tề của ông chồng nhà mình, mẹ Đường bèn cầm đũa lên trước, nhìn lướt qua đồ ăn thức uống trên bàn, hơi giật mình: "Những thứ này... đều do mình Hành Niên làm sao?"
Không khí ngưng trọng bị phá vỡ, Hứa Hành Niên hơi mím môi, trả lời bằng giọng điệu hiền lành: "Ôn Ôn cũng giúp cháu nhiều lắm ạ."
Nghe đến đây, Đường Ôn vội vàng ngồi thẳng: "Con chỉ giúp anh ấy rửa rau với lấy gia vị linh tinh thôi ạ, đạo diễn vẫn là anh ấy."
Đây hình như chính là cái điệu bộ lúc mang bạn trai về ra mắt phụ huynh, cực lực giữ gìn vẻ tán dương hết lòng.
Quả nhiên, Bố Đường nghe đến đó, sắc mặt lại chìm xuống nửa phần.
Đường Ôn nhìn ra, âm thầm cắn lưỡi, e dè cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
Bố Đường khẽ nhếch miệng, ánh mắt xét nét như tên bắn rơi lên người Hứa Hành Niên, trầm giọng mở miệng: "Đến đây lúc nào?"
Anh điềm đạm trả lời: "Chiều qua ạ."
Sắc mặt bố Đường cứng lại, bỗng nhiên nhớ tới một loạt hành động bất thường của Đường Ôn hồi hôm qua, ông nhíu mày: "Sao tới mà chẳng thấy chào hỏi gì thế?"
Nghe đến đây, tim Đường Ôn không nhịn được nảy lên, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve mép ghế dựa, có chút khẩn trương.
Hứa Hành Niên liếc thấy phản ứng của cô, nhấp môi, lặng lẽ bao lấy mu bàn tay cô trong bàn tay mình.
Anh ung dung, anh bình đạm, như cánh buồm no gió giữa biển khơi, vô hình truyền cho cô sự kiên định.
Độ ấm nơi lòng bàn tay theo mạch máu truyền thẳng tới đáy lòng, như nói cho cô biết, rằng không phải sợ gì cả, vì anh luôn ở đây.
"Cháu biết bác là một người cha nghiêm khắc, lần này cháu đến thăm vội vàng quá, sợ quấy rầy cả nhà khiến bác không hài lòng... Nói đến cùng thì, vẫn là do cháu không đủ tự tin mình có thể làm được gì để nhận được cái gật đầu của bác, nên tạm thời mới chọn trốn tránh, nhưng xin bác hãy tin cháu, sẽ có một ngày khi cháu đủ năng lực, nhất định sẽ cho bác một lời hứa hẹn."
Anh nói rất chân thành, trong đôi mắt sáng rỡ như có ánh sáng phát ra, như thắp lên ánh đèn rực rỡ giữa màn đêm đen kịt.
Đường Ôn mê mẩn nhìn người trước mắt, nhẹ khép môi, trong lòng như bị một rễ cây vô hình cuốn chặt, phức tạp đến mức khó nói.
Bố Đường hơi híp mắt, ngón tay gác lên đầu gối gõ từng nhịp, trầm mặc không nói.
Không khí lại một lần nữa rơi vào yên lặng.
Mẹ Đường thật sự không chịu nổi bầu không khí như đi hỏi cung này nữa, vội hoà giải: "Bọn nhỏ còn trẻ, tương lai còn cả một đoạn đường dài phải đi mà, nói nhiều vậy làm gì."
"Đúng đấy ạ," Đường Cửu Niệm cũng nói, "Đồ ăn cũng sắp nguội tới nơi rồi này, mọi người không muốn ăn nhưng con muốn."
Bố Đường đằng hắng, chậm rãi thu mắt, cầm đũa: "Ăn đi."
Hai mẹ con giờ mới âm thầm thở ra, bả vai cũng buông lỏng.
Đường Ôn gắp một miếng sườn chua ngọt để vào bát bố Đường, ông giương mắt nhìn con gái một cái rồi gắp lên nếm thử.
Dây cung trong lòng Đường Ôn cuối cùng cũng lơi lỏng vài phần, mi tâm nhíu chặt cũng giãn ra.
*
Tờ mờ sáng, cửa phòng cho khách bị gõ vang, Hứa Hành Niên mơ màng trở mình đứng dậy ra mở cửa, thấy bố Đường mặc đồ thể thao đứng bên ngoài, điệu bộ nghiêm nghị ——
"Đi chạy bộ với bác, giờ luôn."
Ông trầm giọng bảo.
Sáng sớm, mặt trời chỉ mới lấp ló phía chân trời, những tia sáng xô nhau nhường chỗ cho những tầng mây nhô đầu xuất hiện, sương sớm lượn lờ, cảm giác âm ẩm vương đầy trong không khí.
Hai người chạy chậm từ phía ngoài tiểu khu xung quanh biệt thự đến bãi biển gần đó, cả đường đều im lặng, chỉ có tiếng thở dốc phập phồng đan xen.
Mãi đến khi gió biển xô những con sóng đánh vào mắt cá, bố Đường mới nghỉ chân, cong eo, hai tay chống lên đầu gối, khẽ khàng thở gấp.
Hứa Hành Niên cũng dừng lại, nghiêng người xem ông, lưng dựng thẳng tắp.
Bố Đường thấy dáng vẻ anh chẳng có gì là mệt mỏi, phất tay, trầm giọng cảm thán: "Tuổi trẻ đúng là tốt thật."
Anh khẽ cười, xem như thừa nhận.
"Nếu bác nhớ không nhầm thì hình như là sang năm cháu tốt nghiệp nhỉ."
"Dạ."
Bố Đường ngẩn ra một lúc, lấy khăn vắt trên cổ lau mồ hôi, đứng thẳng dậy rồi đi tới tảng đá bên cạnh, xoay người ngồi xuống: "Nghe bảo thành tích học tập của cháu tốt lắm, đã chọn được trường nào ưng ý chưa."
Anh bước tới đứng cạnh ông: "Tạm thời chưa có ạ."
Khuỷu tay bố Đường chống gối, cân nhắc một lát rồi nhìn anh chuyên chú: "Thế cháu có nghĩ tới chuyện.... tới Mỹ học không?"
Tới Mỹ?
Những con sóng xô nhau đánh vào bờ, chiếc mâm tròn rực rỡ ánh vàng nơi phương xa dần dần nhô lên từ mặt nước, môi mỏng của Hứa Hành Niên hơi mấp máy, lẳng lặng nhìn khoảng không trước mắt, tóc ngắn bị gió biển thổi loạn.
Một hồi lâu sau, anh thành thật trả lời: "Có ạ."
Bố Đường hơi híp mắt, chép miệng, nhìn sâu vào đáy mắt anh.
Ánh mắt Hứa Hành Niên chói lóa, đủ để sánh với tảng sáng phía chân trời: "Nhưng cháu muốn hỏi ý kiến Đường Ôn đã."
Giọng điệu anh tuy bình tĩnh nhưng mỗi chữ nói ra đều mang sức nặng không thể xem nhẹ ——
"Cháu không muốn xa em ấy, bốn năm."
*
Ăn trưa xong, Hứa Hành Niên sửa soạn để lên máy bay về nước.
Bố Đường không gọi lái xe đến đưa anh đi, anh cũng chả để bụng, tự dùng phần mềm gọi xe, đứng trong hoa viên tạm biệt họ.
Đường Ôn biết sớm nay Hứa Hành Niên đi chạy bộ bên bờ biển với bố, nhưng cô cũng không biết hai người nói chuyện gì, trong lòng cô rất hoang mang trước thái độ lấp lửng của ông bố nhà mình.
Nghĩ đến chuyện lại nửa tháng nữa không được gặp Hứa Hành Niên, hốc mắt cô bỗng nóng lên, cứ túm lấy tay áo anh mãi không chịu buông ra.
Sắc mặt anh ôn hòa, cũng nắm chặt ngón cái của cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, sắp khai giảng rồi mà, chờ em làm xong hết bài tập là bọn mình được gặp nhau rồi."
Cô hơi cong môi, tủi thân: "Nhưng mà em lại không muốn làm bài tập."
Anh bị câu trả lời sai trọng tâm của cô chọc cười, buông tay vỗ nhẹ lưng cô: "Được rồi, em vào nhanh đi, ngoài này lạnh."
Cô nàng giang rộng hai tay, chẳng buồn quan tâm bố mẹ với chị đang nhìn, đập cánh làm nũng: "Anh ôm em đi đã."
Hứa Hành Niên ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía sau cô.
Quả nhiên, bố Đường tức đến mức mắt long sòng sọc, giương nanh múa vuốt định lao ra từ phía huyền quan, mẹ Đường với Đường Cửu Niệm thấy thế, một trái một phải, vội vàng giữ lấy cánh tay ông.
"Ối, bố bố, con có chuyện này muốn nói với bố chút ——"
"Đúng rồi ông xã, em thấy tủ lạnh nhà mình có phải nên thay cái mới không, hôm qua có túi sữa chua để trong đấy bị ôi rồi ——"
Hai người kéo rồi túm, cuối cùng cũng lôi được ông vào nhà, cửa đóng lại cái rầm, đến mặt tường hình như còn rung lên.
"......"
Không có bóng đèn, Hứa Hành Niên cong lưng ôm Đường Ôn, xoa xoa đỉnh đầu cô: "Vừa lòng chưa?"
Cô chép miệng, ôm lại anh: "Cũng vừa lòng, nhưng lại không nỡ buông ra thì làm sao giờ."
Anh dịu giọng bảo: "Bị muộn máy bay rồi."
"Thế thì đổi chuyến."
"Không về kịp giao thừa ông nội sẽ tức giận."
Đường Ôn hết cách, mặt chôn trên cổ anh cọ loạn: "Vậy anh ngoan ngoãn về nhà chờ em nhé... Với lại không cần nhớ em quá đâu."
"Vì sao?"
"Vì em không muốn ngày nào cũng phải hắt xì đó."
Hành Niên bật cười, ôm cơ thể mềm mại ấy thêm chặt.
*
Thấy xe taxi chở Hứa Hành Niên dần đi xa, mẹ Đường gặm táo đến cạnh bố Đường, hỏi dò: "Thế nào, có vừa lòng cậu con rể này không?"
Hứa gia và Đường gia tuy là bạn trên thương trường, nhưng từ sau khi Đường gia dọn đến Mỹ thì lần về thăm Hứa gia gần đây nhất đã là hai năm trước rồi, với cả lần đó Hứa Hành Niên đại diện trường tham gia cuộc thi biện luận nên không gặp được.
Đường phụ khinh thường hừ mũi: "Em có vẻ thích thằng bé nhỉ."
Mẹ Đường vỗ vỗ vai ông: "Lại chả, ngày trước em đã rất vừa lòng về mọi mặt của thằng bé rồi, giờ càng thấy đúng là không thể không thích."
Ông nghiêm túc nói: "Nếu không phải anh bắt quả tang thì phen này đến mặt nó em cũng không thấy được đâu."
"Thì tại anh suốt ngày dọa Ôn Ôn đấy chứ, chứ không con nó lại để Hành Niên trốn anh làm gì."
Bố Đường thở dài, nhấp một ngụm trà, ánh mắt trầm tĩnh: "Hai đứa con gái em đúng là có tiền đồ... Không chỉ thằng nhóc này, còn cả thằng nhóc họ Cố nữa —— đứa nào cũng khiến anh phải rửa mắt nhìn."
Mắt mẹ Đường sáng lên, chống cằm hỏi: "Nói thế tức là... anh không phản đối nữa hả?"
Ông hắng giọng: "Em đấy, từ nhỏ đã đưa con mình đi, giờ anh phản đối thì ích gì?"
"Thế anh cũng mau nói với Ôn Ôn đi, để con nó lo trước lo sau như thế cũng không dễ chịu."
Ánh mắt ông trầm xuống, suy nghĩ một lát, cầm báo lên rồi bảo: "Gượm đã, vẫn chưa đến lúc."
Mẹ Đường gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Thực ra hôm qua, từ ánh mắt đầu tiên nhìn Hứa Hành Niên là bố Đường đã có thể nhìn ra sự thành thục và vững vàng không hợp tuổi toát ra từ anh, cặp mắt kia tựa như ẩn giấu lưỡi dao sắc bén, sát thương có thể thấy rõ, đủ để xuyên thấu lòng người.
Tiền đồ nhấn định vô lượng.