Editor: envi
Do luyện tập lâu năm, cơ lưng người kia tuy gầy nhưng rất rắn chắc, đường cong vòng eo hoàn hảo như ẩn như hiện sau lớp áo thể dục mỏng manh, hơi thở sảng khoái nhẹ nhàng tản ra từ vải vóc, khác hẳn những bạn nam người đầy mồ hôi nhễ nhại.
Đường Ôn ngẩn người, nhìn đôi giày chơi bóng quen đến không thể quen hơn đập vào mắt, con ngươi trừng to, nhanh chóng hiểu được.
Mặt cô xoạt một cái đã đỏ ửng cả lên, rụt cổ lại như chú đà điểu tí hon, cơ bản là không có gan ngẩng đầu lên, trong lòng lặp đi lặp lại bảy chữ —— trên cao đang có người quay lại.
Tức là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trên màn hình lớn đó...
Tiếng flycam rầm rì nhiễu loạn đầu óc, Đường Ôn cắn môi, thẹn đến nỗi chỉ hận dưới đất không có khẽ hở cho mình chui xuống.
Các bạn học xung quanh thấy Đường Ôn đụng phải người đi trước, biểu cảm nghiêm trang ban đầu tự nhiên không giữ được nữa, mím môi nhịn cười.
Hàng phía trước bị dồn dần dãn ra, hàng ngũ của vận động viên đi đầu rất nhanh đã đi đến chính giữa bàn chủ trì.
Hứa Hành Niên nghiêng đầu rũ mắt, hắng giọng, trầm giọng gọi tên cô: "Đường Ôn."
Lông mi cô hơi run, đầu ngón tay lúng túng vuốt cổ tay áo, thấp giọng đáp một tiếng, rất nhỏ.
"Đừng hoảng hốt, em lui về sau đi."
Âm thanh ấy trong vắt, tựa khe nước chảy xuôi vào tai cô, vừa rõ ràng lại vừa thanh sạch.
Đường Ôn mím nhẹ môi, trái tim như được lời trấn an của anh làm cho bình ổn lại, chậm rãi lui về sau vài bước.
Hàng ngũ lại ngay ngắn trở lại.
Nghi thức khai mạc vẫn đang tiếp tục, một loạt động tác vừa rồi chỉ diễn ra khoảng 5,6 giây mà thôi nhưng cũng khiến Đường Ôn khẩn trương đến nỗi toát cả mồ hôi.
Cũng may lúc đi ngang qua bàn chủ trì hô khẩu hiệu, cô không bị loạn chút nào, cả lớp đồng thanh như tiếng chuông lớn, vang dội hoàn thành nghi thức khai mạc.
Mãi đến khi đứng vào vị trí chính giữa sân thể dục cô mới vội vàng buộc lại dây giày.
Ngay sau đó là tiết mục phát biểu của lãnh đạo và học sinh tuyên thệ, Tráng Hán đại diện các vận động viên tham gia thi đấu lên tuyên thệ, lúc đi lên cả người đều toát ra hơi thở oai phong lẫm liệt, khí phách vô cùng tận, nhưng sau khi anh ta hô to "Người tuyên thệ Tống Manh Manh", học sinh phía dưới đã phá ra cười, ngay cả ban lãnh đạo trường cũng thấy hơi tếu, che miệng cười trộm.
Mặt trắng nhỏ của anh ta đỏ lên, không còn khí thế đầu đội trời chân đạp đất như lúc vừa bước lên nữa, có vẻ hơi thẹn thùng, cười nhạt đi xuống.
Đại hội thể thao chính thức bắt đầu, các hạng mục tiến hành theo trình tự, vì Hứa Hành Niên tham gia hạng mục được xếp lịch vào buổi chiều, công việc của ban kiểm tra kỷ luật lần này là kiểm tra vệ sinh và nhân số các lớp, cũng coi như nhàn rỗi.
Đường Ôn tuy đã đăng ký làm tình nguyện viên cho lớp, nhưng cô chỉ chịu trách nhiệm phụ trách vận động viên thi đấu buổi chiều nên buổi sáng ghép tổ với An Ninh, nhiệm vụ là đi kiểm tra 30 phút một lần tình trạng vệ sinh và nhân số từ 10A1 đến A5.
Hai người kiểm tra nhân số lần 1 xong xuôi bèn dắt nhau đến căn tin mua đồ ăn vặt, đúng lúc gặp Hứa Hành Niên và Tráng Hán ở khu bán đồ uống, Đường Ôn dừng chân, lễ phép nói "chào đàn anh", cũng không biết là đang chào ai.
Tính An Ninh vốn hướng nội, cũng rũ mắt nhẹ giọng kêu "chào đàn anh", lí nha lí nhí.
Ngón tay thon dài của Hứa Hành Niên nắm tay cầm cửa tủ lạnh, động tác ung dung lấy một bình trà hoa nhài mật ong từ trong đó ra rồi đưa đến trước mặt cô, lại còn nhẹ nhàng đụng thân bình vào gương mặt ửng đỏ, xong nhanh chóng rụt về.
Hơi lạnh bất ngờ khiến Đường Ôn không nhịn được rùng cả mình, hơi ngẩn ra, nhìn bao bì bên sườn mặt mình thì hiểu ra ngay, hung dữ trừng mắt với anh: "Anh làm gì thế hả!"
Những lúc cô nổi tính cũng mềm nhũn chả khác bình thường là bao, một tí lực uy hiếp cũng không có, y như chú dê con không ăn được cỏ, thực sự làm cho người ta không kìm được muốn nắn bóp khuôn mặt nhỏ mum múp kia, rồi kéo vào ngực xoa xoa.
Hứa Hành Niên để đồ uống lên bàn thanh toán, lấy lòng: "Cho em đó."
Không biết vì sao, sau việc hồi tối qua, Đường Ôn thấy anh là muốn quạu. Lúc này cũng nhẹ đẩy tay anh ra, dẩu miệng: "Em không cần."
Gan cũng lớn thật.
Hứa Hành Niên nhướn mày, hơi cong lưng khẽ cười: "Không cần?"
Cô nàng lại chẹp miệng nặng nề gật đầu, ánh mắt không hề dao động.
Anh ngồi dậy, không nghe được một tia cảm xúc nào từ trong giọng nói: "Thế anh đi cho người khác."
Đường Ôn trừng mắt giữ anh lại, hai tay ôm chặt cánh tay anh, tức giận: "Anh dám!?"
Dáng vẻ kia đáng yêu cực kỳ, chẳng khác nào cá nóc nhỏ bị chọc giận.
Hứa Hành Niên cười nhẹ một tiếng, duỗi cánh tay để không ra xoa đầu cô, dịu giọng dỗ dành: "Không dám đâu."
Thế còn được...
Đường Ôn buông cánh tay anh ra, không tình nguyện ôm chai nước kia vào ngực, động tác ngắc ngứ.
Tráng Hán đứng một bên chứng kiến cảnh tượng này, thực sự cảm thấy không ổn áp cho lắm, cứ có cảm giác mình đang phải ăn một miệng thức ăn chó vậy, nhìn sang An Ninh cũng là biểu cảm giống anh ta.
Hai người kia...có đúng là kiểu quan hệ bạn bè trai gái không thế!?
Chưa kể em gái người ta mới vào trường có mấy ngày, hội trưởng cậu xuống tay cũng quá nhanh đi...... không cho mấy người anh em khác chút cơ hội nào sao?
Tráng Hán không phục trợn trắng mắt, lấy một lọ trà đen lạnh từ trong tủ lạnh ra, lúc đi ngang qua vai Hứa Hành Niên còn lặng lẽ chửi nhỏ một câu: "Cầm thú."
—— một pha phẫn nộ đến từ vị trí của cẩu độc thân.
Anh ta xoay người thấy An Ninh vẫn luôn ngoan ngoãn đứng đó, tự nhiên thẹn thùng không nhịn được, vuốt gáy chần chừ hỏi cô ấy: "Em muốn uống gì không?"
An Ninh "À" một tiếng, ánh mắt hơi sợ sệt nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "Sao cũng được ạ."
Hôm phỏng vấn, mấy vấn đề dọa người của Tráng Hán trực tiếp dọa con gái người ta phát khóc, khom lưng nói vài câu thật xin lỗi rồi bỏ chạy ra ngoài, chờ anh ta chậm nhịp đuổi theo xin lỗi thì bóng người đã khuất dạng.
Sau lại được Khâu Nhạc tận tình khuyên bảo, anh ta tự giác vác xác đến lớp người ta xin lỗi, kết quả lại bị mấy nữ sinh thích ngồi lê đôi mách trong lớp tưởng là đang theo đuổi An Ninh, nhao nhao cả lên, làm hai người họ đỏ bừng mặt.
Cho nên mỗi lần chạm mặt đều cảm thấy hơi khó xử.
Tráng Hán duỗi tay qua, tìm trong đống nước có ga cả nửa ngày, cuối cùng lấy một chai sữa chua uống đưa cho cô.
"Cho em cái này," anh ta dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Con gái uống nhiều nước có ga không tốt cho cơ thể."
An Ninh nóng mặt, nhỏ giọng nói "cảm ơn" rồi nhận lấy, thẹn thùng không dám nhìn anh ta.
Đường Ôn nghe thấy thế bèn quay mặt qua nhìn, thấy biểu cảm vẫn nghiêm túc trên mặt Tráng Hán, ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Không ngờ có thể nghe từ trong miệng anh ta những lời chu đáo như vậy, thật là thần kỳ.
**
Đường Ôn một đường chạy chậm về khu vực lớp bọn họ, thấy Tống Tử San đang ngồi trên ghế vùi đầu viết báo cáo, hưng phấn ghé sát đầu vào, nghịch ngợm chớp chớp mắt: "San nữ thần cậu thấy Tô Úy Nhiên đâu không?"
Người kia dùng cán bút nhẹ nhàng gõ đầu cô, chất vấn: "Cậu về đây không quan tâm tớ làm gì đã đi tìm con trai rồi hả?"
Cô cười hì hì, lắc lắc trà đen lạnh trong tay: "Lúc bọn mình xuống dưới cậu ấy giúp xếp ghế ra còn gì, nên tớ thấy dù sao cũng phải cảm ơn một chút."
Tống Tử San gật gật đầu: "Có lý đó," đang nói thì ánh mắt cô ấy chuyển đến sau lưng Đường Ôn, hơi hếch cằm, "Kìa, cậu ấy kìa."
"Hả?" Nghe thế, tô Úy Nhiên đang tới gần nghi hoặc chớp chớp mắt, cười nói: "Các cậu tìm tớ hả?"
Đường Ôn đưa trà đen lạnh cho cậu ta: "Cảm ơn cậu buổi sáng đã giúp đỡ, cái này xem như cổ vũ cậu luôn."
"Ồ, cảm ơn," cậu ta nhận lấy, ngượng ngùng cười, đứng luôn ở đây nói chuyện với hai người, "Tớ thấy thành tích lớp mình cũng không tệ lắm, có mấy hạng mục còn đứng nhất."
Tống Tử San hỏi: "Hạng mục cho nữ lớp mình thế nào?"
"Mấy bạn nữ cũng không tồi, mày liễu không nhường mày râu," cậu chàng thuận tay vặn nắp bình uống mấy ngụm, dừng một chút rồi nói, "Tôn Phỉ Phỉ hạng nhất nâng tạ đấy."
Đường Ôn ngạc nhiên "Oa" một tiếng, không thể tưởng tượng được một cô gái bình thường nhìn gầy gò như có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào lại khỏe đến vậy.
Mấy người đứng dưới tàng cây nói chuyện say sưa, nhánh cây trên đỉnh đầu bị gió thổi đong đưa, làm mấy chiếc lá vàng khô rụng xuống, một phiến rơi lên đỉnh đầu Đường Ôn.
Cô đang nói chuyện thì phát hiện ra Tô Úy Nhiên đã chuyển mắt từ mắt cô sang đầu cô, thấy hơi kỳ quái, tầm mắt Đường Ôn cũng theo ánh nhìn của cậu ta ngó lên dò xét.
"Có phiến lá." Cậu ta nói.
Cô nàng ngơ ngác à một tiếng, nhấc mắt, vừa định vươn tay khẩy đi thì Tô Úy Nhiên đã nhanh hơn cô một bước, dễ như trở bàn tay lấy chiếc lá kia xuống.
Cậu ta lại nói: "Hết rồi đó."
Tiểu cô nương thấy thế, nhếch môi đáp lời: "Cảm ơn nhé."
Cậu ta cười hì hì, có chút ngượng ngùng: "Không có gì."
Một màn này vừa vặn lọt vào mắt Hứa Hành Niên và Đổng Kha, hai người họ đang cầm tập tài liệu từ xa đi tới, đứng một bên thấy cảnh này.
Đổng Kha âm thầm liếc nhìn phản ứng của Hứa Hành Niên, chỉ thấy người kia mặt vô cảm nhìn lướt qua chai trà đen lạnh trong tay Tô Úy Nhiên, mím môi.
Đường Ôn theo ánh mắt anh thăm dò qua, trong lòng lộp bộp một tiếng, cảm giác hơi hơi không ổn.
Vừa rồi tất cả đồ uống mua trong căn tin đều là Hứa Hành Niên trả tiền, cô không chỉ lấy bình trà hoa nhài mật ong anh đưa lúc đầu, lúc chuẩn bị thanh toán còn cầm thêm một chai trà đen lạnh.
Hứa Hành Niên biết cô không thích uống cái này, tiện miệng hỏi, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, liền nói qua là cho bạn học, không ngờ lại bị anh thấy được.
Cô cảm thấy da đầu mình tê rần, thần kinh căng chặt, hy vọng anh ngàn vạn lần không thấy.
Nghĩ lại, không sao không sao hết, nhiều người mua trà đen lạnh như vậy, chỉ cần không ai nhắc đến thì anh cũng không có lí do gì nói cái này là cô mua nha.
Nghĩ vậy, tiểu cô nương mặt không đổi sắc vặn vặn nắp chai, đứng thẳng lưng để bản thân nhìn có vẻ đứng đắn hơn một chút.
Chỉ thấy Hứa Hành Niên nâng mắt, ánh mắt dò xét từ trên người Đường Ôn đảo qua, cuối cùng cũng chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Phiếu kiểm tra vừa nãy."
Cô nàng thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng, "vâng vâng vâng" gật gật đầu nhỏ, lập tức rũ vai mở nẹp cặp để trên ghế.
Mà đúng lúc này, tiếng loa nhắc các vận động viên nam tham gia nhảy xa đến điểm danh vang lên, Tô Úy Nhiên nghe xong, cười hì hì nói với Đường Ôn: "Tớ phải đi cổ vũ bạn cùng phòng đây, cảm ơn trà đen lạnh của cậu nha."
Đường Ôn: "..............."
Tác giả có lời muốn nói: Một chai trà đen lạnh gây ra vụ án đẫm máu.
Lời editor: Ôi tình yêu ngây thơ chớm nở sắp chết yểu của em Tô.