Editor: envi
Hai người vừa đi, Tống Tử San vội vàng vươn tay kéo cánh tay nhỏ của Đường Ôn như chỉ sợ cô chạy mất vậy: "Cậu nói mau, chuyện này là sao."
Đường Ôn vừa bình ổn nhịp tim đập loạn, lại lần nữa đè thấp giọng, nghiêm túc nói: "Tớ không lừa cậu, tớ thật sự thích anh ấy."
"Hai người quen nhau từ khi nào?" Cô ấy nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vươn ngón tay ra, nói, "Có phải từ vụ chảy máu mũi không!?"
"Không phải," Đường Ôn lắc đầu phủ nhận suy đoán của cô ấy, suy nghĩ nói, "Bọn tớ vốn dĩ quen nhau... ừm... vì người lớn hai nhà quen nhau."
"Vậy các cậu là thanh mai trúc mã hả?"
Cô ngẫm rồi nói: "Ừ... Có thể nói là thế."
Tống Tử San "Oa" một tiếng: "Vậy hai người chỉ là những đứa trẻ vô tư thôi?"
"Cũng không phải," Đường Ôn cười ngại, lại chọc chọc cánh tay cô ấy, "Cậu phải giữ bí mật cho tớ đấy nhé."
Lúc cô nói những lời này, hai người đã đi tới trước cửa lớp, Tô Úy Nhiên đột nhiên từ bên trong chạy ra, vỗ nhẹ vai cô ——
"Giữ bí mật cái gì?" Cậu ta đầy hứng thú nghiêng đầu hỏi.
Tống Tử San nói như lẽ đương nhiên: "Đương nhiên là bí mật con gái rồi."
Đường Ôn nhìn cô ấy một cái, hai người nhìn nhau cười.
Tô Úy Nhiên giả vờ khinh miệt "Hừ" một tiếng, lại rũ mắt, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía Đường Ôn: "Cậu có đăng ký hạng mục thể thao nào không?"
Cô lắc đầu.
Đôi mắt Tô Úy Nhiên sáng lên, nhếch đuôi lông mày lên nói: "Tớ đăng ký chạy 1000 mét, cậu tới cổ vũ cho tớ nhé!"
*
Giữa trưa, nhà ăn ồn ã tiếng người, hương thơm nồng nàn dụ dỗ người ta thèm nhỏ dãi, Đường Ôn cùng Tống Tử San chen chúc trong đám người tấp nập, xếp hàng chờ lấy cơm.
Cô thất thần cọ cọ mũi chân lên sàn nhà, đầu ngón tay trắng nõn từng chút từng chút gõ nhẹ thẻ cơm nắm trong tay, âm thanh thanh thúy hòa vào tiếng ồn trong nhà ăn.
"Nghĩ gì đấy?" Tống Tử San quay đầu sang hỏi.
Cô liếm môi nhoẻn miệng cười: "Nghĩ xem nên ăn gì."
"Tớ còn tưởng cậu đang phiền não không biết nên cổ vũ ai đấy," Tống Tử San dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay cô, cười ái muội, "Có quyết định gì chưa?"
"Hả?" Cô nghiêng đầu, giờ mới hiểu ra bạn đang nói đến chuyện đại hội thể thao, nói một cách đương nhiên, "Đến lúc đó cổ vũ cả hai không phải là được rồi sao."
"Tô Úy Nhiên chắc chắn muốn cậu cổ vũ cho cậu ta, nhưng mà Hứa Hành Niên......" Cô ấy hơi nhăn mày lại.
"Anh ấy làm sao?"
"Anh ấy chắc chắn sẽ có rất nhiều người cổ vũ."
"Bạn học, ăn gì?"
Lúc này người đứng trước Đường Ôn đã lấy xong cơm, giọng Tống Tử San và giọng bác bán cơm chồng lên nhau nên cô cũng không nghe được lời Tống Tử San nói, bèn ngoan ngoãn trả lời một câu "Cơm ạ".
Chờ đến khi bác bán cơm cầm khay cơm đến, cô chỉ đồ ăn trong quầy kính: "Cho cháu một phần cà tím ngũ vị và một phần gà khoai tây, cảm ơn ạ."
Lấy được khay cơm rồi, cô nhìn Tống Tử San kiểu "tớ ra kia chờ cậu" rồi chen ra khỏi đám người.
Trùng hợp thấy Hứa Hành Niên cũng đang bưng khay cơm, hình như đang tìm chỗ, không bao lâu, tầm mắt anh liền dừng lại trên người cô. Cô nhếch miệng cười với anh.
Anh để khay cơm xuống góc bàn, không thèm để ý tới Khâu Nhạc đang ríu rít bên cạnh, vẫy tay với cô.
Lúc này Tống Tử San cũng vừa vặn thoát ra được, nhìn quanh nhà ăn một vòng vẫn chưa tìm được chỗ nào thích hợp, nhưng cô ấy thấy Hứa Hành Niên đang vẫy tay về phía các cô.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn Đường Ôn, lại nhìn Hứa Hành Niên, xác định người anh chỉ chính là bọn họ, hưng phấn túm túm tay áo đồng phục của Đường Ôn: "Chúng ta qua đó đi?"
Cô hơi do dự liếm liếm khóe môi: "Không tốt lắm đâu, ở đây nhiều người như vậy."
"Không thì chúng ta cũng không có chỗ ngồi đâu," thấy cô còn rối rối rắm rắm, Tống Tử San ra đòn sát thủ, " Cậu không qua thì tớ qua mình đấy nhé?"
Cô hết cách: "Vậy... Đi thôi."
Khâu Nhạc vốn đang tường thuật lại trận bóng hôm qua, thấy Hứa Hành Niên xuất thần, nhịn không được nhìn theo ánh mắt anh, giây tiếp theo, liền thấy học muội lớp 10 mềm mại thần bí kia.
Nháy mắt, anh ta dừng câu chuyện lại, mất bình tĩnh.
Không nói đến việc em gái kia không mặc quân phục nữa, lớn lên vừa thanh thuần lại xinh đẹp, làn da kiều nộn trắng như sứ, lúm đồng tiền tươi như hoa, mềm mại thấm đượm như hương kẹo sữa.
Anh ta còn chưa định thần, em gái kia và bạn cô ấy đã ngồi xuống đối diện. Cô hơi thẹn thùng, nâng mắt nhìn Hứa Hành Niên chăm chú, sau đó lại nhìn sang phía anh ta, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào đàn anh."
Khâu Nhạc có chút thụ sủng nhược kinh, ngẩn cả người, lớn vậy rồi mà từ trước tới nay chưa ai gọi anh ta là đàn anh đâu, lại bắt đầu cợt nhả: "Không cần khách khí như vậy, em gọi anh là Khâu Nhạc là được, chính là Nhạc trong Nhạc Phi (núi cao), rất dễ nhớ đúng không? Hai bọn mình cũng coi như là từng có vài lần chi duyên, không biết em tên là......"
Anh ta còn chưa nói xong đã cảm nhận được có một cỗ áp bức từ bên cạnh truyền tới, anh ta cắn chặt hàm răng, run run rẩy rẩy nhìn thoáng qua Hứa Hành Niên, quả nhiên, người kia đang liếc anh ta, con ngươi tĩnh lặng không gợn sóng lạnh như băng, làm anh ta không rét mà run.
Anh ta không tự chủ được nuốt nước miếng, lập tức sợ hãi cúi đầu cầm đũa lên ăn cơm.
Đường Ôn vẫn ngu ngơ, duỗi đầu nhỏ qua thiện lương nói: "Đàn anh, anh nói tiếp đi ạ."
Khâu Nhạc nhắm chặt hai mắt, có khổ mà không dám nói.
Hứa Hành Niên dùng đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn trước mặt cô, sau khi cô nhìn qua mới hỏi: "Anh thì sao?"
Tiểu cô nương không hiểu, ngơ ngác "Hả" một câu.
Anh nhắc nhở: "Em gọi anh là gì?"
Hứa Hành Niên vốn dĩ chỉ muốn nghe cô gọi một tiếng đàn anh cho tên Khâu Nhạc kia không chiếm được tiện nghi thôi, ai biết Đường Ôn chậm rãi cắn một miếng khoai tây, vừa nhai vừa nhìn chằm chằm anh, nhìn mãi rồi đột nhiên đỏ mặt ——
Tiểu cô nương trong trẻo, thẹn thùng vuốt ve vành tai, giọng nói mềm mại như kẹo bông gòn, ngữ điệu bình bình gọi một tiếng:
"Ca ca."
Hứa Hành Niên nheo mắt, ngơ ngẩn.
Sau khi phân tích phản ứng của anh, tiểu cô nương buồn bực hơi nhíu mày, có chút chán nản nghĩ thầm: Hôm qua cô đọc tiểu thuyết, nam chính không phải rất thích được nữ chính gọi là "ca ca" sao, nữ sinh không gọi, nam sinh còn chơi xấu lừa người ta! Chẳng lẽ là do cô chủ động quá......
Đường Ôn chôn đầu xuống, chọc đũa vào chén cơm hai cái, mềm giọng hỏi: "Không đúng sao?"
Đầu Hứa Hành Niên oành một phát nổ tung, vành tai dần dần nóng lên.
Một lát sau, anh hắng giọng ra chiều che giấu, mặt không đổi sắc nói: "Anh không nghe thấy."
Ý là, em gọi lại lần nữa đi.
Đường Ôn: "......"
Khâu Nhạc ở một bên nhìn mà phải trợn mắt há mồm, nhịn không được chửi thầm dưới đáy lòng ——
Còn có cái kiểu không biết xấu hổ như vậy hả?