Editor: envi
Hứa Hành Niên vốn dĩ chỉ muốn trêu cô tí thôi, muốn nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng nắm chặt tay áo thẹn thùng của cô, ai biết con thỏ con luôn dịu dàng ngoan ngoãn này bị chọc nóng nảy liền nhào lên "cắn người".
Xúc cảm mềm mại kia, y như chọc vào khối thạch trái cây núng nính, mang theo hương thơm ngọt thanh của cô, hơi thở ấm áp như đem chiếc bàn chải nhỏ phẩy nhẹ qua mặt anh, mềm mềm ngưa ngứa, lập tức đánh trúng vào lòng.
Hầu kết anh hơi lăn, đáy mắt bình tĩnh như hồ nước nổi lên ngàn gợn sóng, trái tim lỡ nhịp hồi lâu cũng không bằng phẳng lại được.
Có chút muốn mạng.
Nhưng mà, lúc anh còn đang xuất thần, con thỏ to gan kia trừng mắt định co cẳng đào tẩu, ai ngờ không đợi anh kéo cô về, cô liền tự túc mềm nhũn ngã về giường, mái tóc dài như thác nước che cả khuôn mặt lại.
Hứa Hành Niên: "......"
Nên tính sổ luôn, hay tạm thời ghi nợ nhỉ?
Anh hơi nhấp môi, dịu dàng vươn tay vén mái tóc dài đang dính trên mặt cô ra, hai má Đường Ôn ửng đỏ, đáy mắt trong suốt ánh nước dập dềnh, vành tai nóng như muốn cháy đến nơi, liếc mắt không dám nhìn anh.
Hứa Hành Niên thở dài —— quên đi, anh ghi nợ vụ này.
Tầm mắt anh chuyển đến chân cô: "Chân tê rồi?"
Đường Ôn chần chừ một lát, gật gật đầu.
Hứa Hành Niên kéo thẳng hai chân đang co lại của cô, hơi dùng sức xoa nắn bắp chân, lại từ đầu gối đi xuống mát xa đến mắt cá chân, nhẹ nhàng nắn bóp khớp xương chỗ mắt cá.
Động tác của anh rất dịu dàng, ánh đèn chiếu vào càng tôn lên khuôn mặt góc cạnh, quanh người như được nạm lên một tầng ánh bạc.
Đường Ôn bị thần sắc nghiêm túc kiên nhẫn của anh hấp dẫn, ánh mắt nhìn anh không rời, vốn tưởng rằng anh sẽ không cảm nhận được, nhưng ai ngờ giây tiếp theo liền nghe được tiếng nói khàn khàn ấy chậm rãi vang lên ——
"Đừng nhìn anh chằm chằm thế, anh sẽ khẩn trương."
Đường Ôn vừa nghe xong, túng quẫn rời tầm mắt, cọ cọ chóp mũi ý muốn che giấu.
Một lát sau, anh nâng cô từ trên giường dậy, ôn hòa nói: "Em đi vài bước xem sao."
Cảm giác tê mỏi thật sự đã giảm đi không ít, cô dẫm lên dép lê, nắm chặt thật chặt tay Hứa Hành Niên, đứng trên sàn nhà nhảy nhảy một lát.
"Không... Không sao rồi." Cô nhẹ giọng lẩm bẩm, rút tay ra từ lòng bàn tay Hứa Hành Niên, nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc đã rối bù.
Sau khi xong xuôi, cô lại bắt đầu lắp ba lắp bắp: "Nếu... Nếu không không không có việc gì khá...c thì em đi trước nhé."
Không đề cập chút nào đến chuyện vừa rồi.
"Ừm," anh trầm giọng nói, nghĩ sao lại bồi thêm một câu, "Anh ghi nợ trước."
Ghi nợ? Là sao?
Đường Ôn cảm thấy đầu óc mình lại không đủ dùng rồi, nhưng cô cũng thấy nhẹ nhõm khi nghe được nửa câu đầu, mềm giọng lẩm bẩm: "Ừm... Anh ngủ ngon."
Không chờ anh nói chuyện, cô liền nhanh như chớp chạy ra cửa phòng, trong giây phút đóng cửa lại, cô thở phào một hơi.
Vẫn... Vẫn rất dũng cảm đúng không, nhỉ?
Cô không nhịn được vuốt vuốt khuôn mặt đã nóng ran, lẩm bẩm nói nhỏ.
Trong phòng, sau khi Hứa Hành Niên nhìn cô đóng cửa lại, anh liền dùng ngón cái nhéo nhéo lòng bàn tay còn mang theo hơi ấm.
Đột nhiên, anh cười tự giễu, dùng mu bàn tay nhẹ che bớt đi ánh đèn trên đỉnh đầu ——
Chỉ bị hôn một cái thôi mà tim sắp nhảy ra ngoài rồi.
Hứa Hành Niên, tiền đồ của mày đâu?
*
Giải lao giữa giờ, Đường Ôn ghé vào bàn làm đề toán, lớp trưởng từ trước cửa đi lên bục giảng, dùng thước gõ gõ bàn.
"Trước kì nghỉ quốc khánh nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu, mỗi lớp đều phải cử mười người tham gia các hạng mục, cả lớp có ai có nguyện vọng tham gia không?"
Đường Ôn nghe thế, nhăn mũi, lại chôn đầu xuống.
Dây thần kinh vận động của cô không được phát triển cho lắm, ngay cả đạp xe cũng ngã cho được.
Khi đó cô và Hứa Hành Niên chưa lên lớp 1, mẹ Hứa tặng cho hai người 2 chiếc xe đạp, bảo chú Lý đưa họ ra bãi đất trống ngoài biệt thự tập đi.
Từ nhỏ Hứa Hành Niên đã có khả năng tiếp thu rất nhanh, cơ hồ không gì có thể làm khó anh, nhưng đối với cô mà nói thì không dễ dàng như vậy.
Tống Tử San quay đầu sang cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Ôn: "Cậu muốn tham gia không?"
"Không," Đường Ôn lắc đầu cười cười, "Tớ làm khán giả là được rồi."
Cô ấy lấy đầu bút chọc chọc cằm, nhìn trần nhà suy tư nói: "Tớ muốn tham gia chạy 800 mét, nhưng tớ sợ mình chạy không nhanh ấy."
Tiểu cô nương cổ vũ: "Chân cậu dài như vậy, chắc chắn là không thành vấn đề rồi!"
Tôn Phỉ Phỉ ngồi sau hai người mới nói chuyện với bạn khác xong, nhanh nhảu chọc chọc hai cô gái, trao đổi tin tức với họ: "Nghe nói phần thưởng lần này rất phong phú, hơn nữa còn là đàn anh trao giải nữa đó, các cậu nói xem tới lúc đó Hứa Hành Niên có tham gia không?"
Vừa nghe thấy tên Hứa Hành Niên, lòng Đường Ôn liền bộp một cái, trái tim như muốn nóng lên.
"Nhưng ban kiểm tra kỷ luật còn phải đi trực mà?" Tống Tử San cảm thấy hơi buồn cười, vẻ mặt bát quái, nhướn mày, "Sao giờ cậu vẫn còn thương nhớ anh ấy vậy?"
"Vừa thấy dưới tầng xong," cô ấy hít sâu một hơi, liếm liếm cánh môi, "Nếu không tớ cũng đi thổ lộ thử xem, như trong phim thần tượng ấy, đàn anh cao lãnh có bao giờ chống cự được trước sự truy đuổi của học muội mềm mại đáng yêu."
Đường Ôn đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, vuốt ve bút mực trong tay, muốn nói lại thôi.
"Được đấy," Tống Tử San cười rộ lên, xoay người lấy bình nước, "Vậy chúc cậu may mắn nhé!" Xong lại quay sang Đường Ôn nói, "Chúng ta đi lấy nước đi."
Chờ đến khi hai người đi đến chỗ máy nước, Đường Ôn khẽ ghé sát vào người Tống Tử San, giọng mềm mại: "Phỉ Phỉ sẽ không thật sự thích Hứa Hành Niên chứ?"
Tống Tử San vừa nghe, "Xùy" một tiếng: "Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu ấy hôm nay nói muốn thổ lộ với Trương Tam, ngày mai lại muốn thổ lộ với Lý Tứ, không cần cho là thật đâu, cậu theo đuôi phụ hoạ là được rồi, cậu ấy cũng chỉ tùy tiện nói thôi, đùa đùa ấy mà."
Tiểu cô nương nghe xong liền ngây ra, nhưng vẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô thật sự khẩn trương không chịu được, sợ vì chuyện này mà về sau sẽ có xích mích với Tôn Phỉ Phỉ.
Tống Tử San cắm thẻ vào máy uống nước, nhìn Đường Ôn đang xuất thần, quyết định thừa dịp này nhàn rỗi bát quái một chút: "Ôn Ôn, cậu có thích ai không?"
Đường Ôn không nghĩ tới Tống Tử San sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này, mặt hơi nóng, ánh mắt theo bản năng có chút mờ mịt: "À...... Có...... Có chứ" càng về sau, ba chữ kia càng ngày càng nhỏ.
"Nói cho tớ được không?" Cô ấy vừa nghe xong, vô cùng nôn nóng giữ chặt bình nước của mình, lấy bình Đường Ôn để trên mặt bàn, sau đó vội vàng quay đầu nhìn cô.
Nghe tiếng nước chảy từ máy uống nước, tiểu cô nương khẩn trương để hai mũi chân cho ngay ngắn, nuốt nước miếng, nghiêm túc nói: "Hứa...Hứa Hành Niên đó."
Nước đã đầy bình, Tống Tử San rút thẻ ra, đưa bình nước cho cô, trêu ghẹo nói: "Sao cậu lại học hư giống Tôn Phỉ Phỉ thế hả."
Hiển nhiên cô ấy không tin là thật.
"Không có," Đường Ôn hoang mang khoát tay giải thích, "Tớ không nói cho vui đâu, tớ thực sự thích anh ấy......"
Không biết gần đây bị trúng tà hay gì, cô luôn cảm thấy bốn phương tám hướng đều có thể nghe thấy giọng Hứa Hành Niên, tỷ như lúc này cô còn chưa giải thích rõ ràng cho xong với Tống Tử San, liền nghe thấy một giọng nói cực giống Hứa Hành Niên từ phía sau vang lên ——
"Em thích ai cơ?"
Cô theo đà không chút suy nghĩ liền xoay người nói một câu: "Đương nhiên là......"
Sau đó, mới nói được một nửa lập tức hóa đá như băng cát sét bị xước âm, hô hấp cứng lại, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn người kia.
Tống Tử San đang đóng nắp bình, thấy Đường Ôn cứ "Là là là" nửa ngày, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nháy mắt cả kinh đến mức thiếu chút nữa đánh rơi bình trong tay.
Cước lực (*) của Hứa Hành Niên có thể sánh ngang với Tào Tháo rồi đấy!?
*Cước lực là sức của bàn chân. Để thuần việt hơi thô nên mình để nguyên hán việt. Câu này ý chỉ HHN vừa "đánh hơi" được có người nhắc mình là chạy tới liền.