Phủ Quang vương nghênh đón chủ nhân trở về.
Tuy đã rời đi một thời gian dài, song trong phủ vẫn nguyên xi như trước.
Những người hầu già đã quét dọn, binh sĩ trong phủ canh giữ nghiêm ngặt.
Tê Trì vào phủ, không cởi áo khoác mà dẫn Lý Nghiên đến từ đường trước.
Ở đây thường xuyên có người quét dọn, hương án sạch sẽ như mới, đồ cúng trước bài vị đều được đổi mỗi ngày, sợi khói lượn lờ trong lư.
Tê Trì nói: “Bây giờ cô sẽ nói cháu nghe nguyên nhân mà cô đã nói lúc ở trên đường.”
Lý Nghiên đã chuẩn bị tinh thần, cắm nén hương rồi đứng một bên nhìn nàng, lắng tai nghe.
Tê Trì nói rất chậm rãi, cũng rất ngắn gọn.
Cảnh ngộ của phủ Quang vương, thái độ của thánh nhân hôm nay…
Chỉ vài câu nhưng Lý Nghiên lại như nghe rất lâu, từng chữ lọt vào tai, cậu kinh hãi ra mặt: “Phụ vương cháu…”
Tê Trì nhìn cậu, từ từ gật đầu.
Lý Nghiên loạng choạng lùi về sau, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn, trong đầu chỉ còn lại ký ức phụ vương che chắn cậu dưới thân và hình ảnh phụ vương thoi thóp trên giường bệnh, vì nằm lâu ngày mà mặt mũi ngày hao gầy, ngày lại ngày vị Quang vương được người ngoài khen là “người ngọc” dần teo tóp.
Hồi trước thế tử Ung vương mắng cậu là đồ sao chổi, cậu cũng nghĩ mình là kẻ xui xẻo, vừa ra đời đã không có mẹ, sau lại mất cha, mọi chuyện xui xẻo đều đổ lên đầu cậu.
Thì ra không phải ý trời, mà do người gây nên.
Cậu kinh hãi, bỗng siết chặt nắm đấm, xoay người quỳ xuống, quay mặt về bài vị, dập đầu mấy cái thật mạnh, tới khi ngẩng lên trán đã đỏ bừng, thậm chí còn có vết máu.
Tê Trì rút khăn ra bước tới, nhẹ nhàng lau cho cậu, sau khi nói cho cháu trai nghe chuyện đó, bản thân nàng lại bình tĩnh hẳn.
“Có hận không?”
Lý Nghiên nắm chặt tay tới mức khớp xương kêu *rắc*, trong mắt có ánh nước, không nói nên lời.
Tê Trì giơ tay giữ vai cậu: “Có hận cũng phải nhịn, phủ Quang vương chưa đủ sức báo thù, điều bây giờ cháu có thể làm là cố bảo vệ bản thân.”
Cuối cùng Lý Nghiên cũng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào tức tưởi.
Tê Trì im lặng nhìn cậu, biết hiện tại cậu rất khó chịu, bản thân nàng cũng thế, nên chỉ có thể để cậu tự bình phục.
Một lúc sau, Lý Nghiên mới như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng tay áo lau nước mắt, đứng dậy, chợt giơ ba ngón tay lên trước bài vị của ông bà và cha mẹ, giọng khản đặc: “Chuyện đã biết hôm nay, con mãi sẽ không quên.”
Dù không thể lấy lại hay vĩnh viễn không lấy lại được công bằng, thì cậu tuyệt đối cũng sẽ không quên những chuyện mà phụ vương và phủ Quang vương đã chịu.
Tê Trì nhìn cậu đứng bên mình, ngày càng thấy được bóng dáng của anh trai trên người cậu. Nàng lấy ấn tín ở trong tay áo ra, đưa cho cháu: “Binh mã phủ Quang vương chỉ có thể do đích thân Quang vương điều động, giờ cháu chưa có tư cách để dùng, nhưng người do phủ Quang vương chúng ta nuôi, dựa vào ấn tín của phụ vương cháu, nếu có gặp chuyện khó khăn thì có thể để bọn họ bảo vệ cháu.”
Lý Nghiên giơ hai tay đón nhận, chà vào con chữ khắc bên trên, lại nhớ đến phụ vương, đỏ mắt nhìn nàng: “Cô đã vì cháu mà trù tính đến bước này, cũng không ngại đối đầu với thiên gia, việc đã thành ra như thế, tới thời khắc này mà cô vẫn lo cho cháu, có thực sự đáng không ạ?”
Nàng cau mày: “Nói nhảm gì vậy hả.”
Lý Nghiên gục đầu rồi lại ngước lên, siết ấn tín trong tay: “Không phải nói nhảm, nếu thiên gia đã cố ý đòi lại Quang Châu thì cháu sẽ cho ông ta, phụ vương đã không còn, cháu không thể làm liên lụy tới cô được.”
“Giao thái ấp ra thì cũng sẽ bị đưa đến Trường An, bị nhốt dưới chân thánh nhân.” Tê Trì thấp giọng, mặt lạnh đi: “Nằm dưới tai mắt ông ta, một khi phát hiện cháu đã biết chuyện cũ của phụ vương thì chỉ còn đường chết. Cháu chớ quên, hồi gặp lũ lụt nếu không phải phụ vương dùng tính mạng bảo vệ thì cháu cũng đã chết rồi. Vị kia có lòng dạ nham hiểm tới đâu, hai năm qua không động đến cháu chỉ bởi chỗ dựa của cháu đã đổ, không là gì với ông ta. Nhưng nay tình thế đã thay đổi, ông ta sao có thể giữ cháu lại.”
Lý Nghiên gật đầu, hốc mắt càng đỏ tợn: “Chính vì biết điều đó nên cháu mới càng không muốn làm liên lụy tới cô, cô đã có gia đình rồi, không lẽ lại còn đeo thêm gánh nặng là cháu…”
“Không lẽ bảo cô nhìn cháu đi vào chỗ chết sao!” Tê Trì bất thình lình quở mắng.
Lý Nghiên bị ngắt lời, không nói thêm.
Đúng vậy, nếu giờ đổi vị trí cậu với cô thì cậu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Biết rõ không nên nhưng vẫn chẳng nỡ, đó không phải là ý nghĩa của hai chữ người thân ư?
Chỉ là cậu cảm thấy xấu hổ với dượng và em trai, người ra sức bảo vệ cậu không chỉ là cô của cậu, mà còn là vợ của dượng cậu, là mẹ của em trai cậu, bảo cậu thờ ơ thế nào đây.
Tê Trì nhìn về phía bài vị, im lặng một lúc lâu mới nói: “Ra ngoài trước đi, cô muốn thắp nén hương.”
Lý Nghiên im lặng đi ra.
Ơ bên ngoài, Tân Lộ và Thu Sương đứng đằng xa, thấy Lý Nghiên đi ra, Thu Sương lập tức đi tới phục vụ, Tân Lộ đi sau bước vào cửa, đứng sau lưng Tê Trì nhỏ giọng thưa: “Bẩm gia chủ, vừa nhận được tin ở phía quan dịch, Đại đô hộ đã đi rồi, có vẻ là đến Trường An.”
Tê Trì gật đầu, tay thắp nén hương.
Tân Lộ lặng lẽ nhìn nàng, lui ra ngoài.
Tê Trì im lặng thắp hương trước bài vị, nhìn ánh nến bập bùng trên hương án, không biết sao lại cảm thấy hình ảnh này quen quen.
Cuối cùng cũng nhớ ra, nàng từng thắp đèn Phật cho anh trai ở trong ngôi chùa tại đất Bắc, trước mắt cũng là ánh nến lay động như thế.
Cũng nhớ trụ trì trong chùa từng nói nàng có nỗi lòng nặng nề khó gỡ.
Sau đó còn bảo nếu nàng không gỡ được lòng thì khó thấy được bản tâm.
Nàng còn nhớ mình đã trả lời: bản tâm của ta không thay đổi, mãi mãi sẽ không.
Thiên gia đã khiến anh trai nàng tan cửa nát nhà, còn nàng hôm nay lại phá hủy chính gia đình của mình để bảo vệ huyết mạch cuối cùng của anh trai.
Bản tâm của nàng không thay đổi, vĩnh viễn không đổi.
Chỉ cần không nghĩ đến Phục Đình nữa, thôi nghĩ tới Chiếm Nhi là nàng có thể làm được.
***
Giữa tháng tám, tại Trường An.
Hoàng cung nguy nga, trước điện Hàm Quang của đế vương Lý Chính trang nghiêm yên ắng, chỉ có hai nội thị xuôi tay đứng thẳng.
Chưa đến ban trưa mà mặt trời đã chói chang.
Cánh cửa ở điện Hàm Quang đã mở, Phục Đình từ trong bước ra, người mặc quan phục, vừa đi được hai bước thì ngoái đầu nhìn.
Trong cửa điện thấp thoáng bóng đế vương ngồi nghiêm, đầu cúi xuống, khó che lấp được tuổi già sức yếu.
Ở dưới mặt đất trước ngự tọa đầy đồ ném rơi.
Một khắc sau chàng nghiêng đầu đi, bước xuống bậc thềm trước điện, ngẫm lại tình hình ở trong điện vừa nãy.
Sáng sớm nay trước khi vào điện, có nội thị đứng cạnh cửa nhắc nhở: tạm thời thánh nhân không muốn nghe bất cứ tấu sớ nào liên quan tới phiên vương thái ấp, xin Đại đô hộ chớ xúc phạm thiên nhan.
Nói thế là đủ hiểu đây là sắp xếp từ trước của thánh nhân.
Chàng đứng trong điện báo cáo, cũng nghe thánh nhân hỏi đến chuyện hành thích, thậm chí còn hỏi Chiếm Nhi thế nào. Vốn dĩ chàng muốn nói đến chuyện liên quan tới Lý Nghiên, nhưng rồi nửa chữ cũng không thốt ra.
Từ đầu đến cuối thánh nhân vững hệt thái sơn, cho tới khi nghe chàng bẩm báo việc trong quân Đột Quyết có xuất hiện mạch đao thì mới nổi giận,thậm chí còn quét hết đồ trên bàn ở trước mặt, lư hương tấu chương gì rơi hết xuống đất, sau đó hạ lệnh cho chàng điều tra triệt để.
Phục Đình cũng không bất ngờ trước phản ứng đó của ông ta, nghe nói hồi trẻ thánh nhân từng bị Đột Quyết tập kích ở biên cương, về sau rất hận Đột Quyết, thế nên mới coi trọng hạ thần có thể chống lại Đột Quyết là chàng.
Lần này gặp vua chỉ hết thời gian hai khắc, cuối cùng, trước lúc rời đi, thánh nhân bỗng hỏi chàng một câu: khanh đã lâu chưa vào triều, có hay qua lại với hạ thần thân quen nào không?
Phục Đình đáp: chỉ là quan hệ xã giao, không tới mức thân quen.
Người duy nhất thân quen thì chỉ là một thế tử chưa được lập tước, trong lòng cả hai đều rõ điều ấy.
Thánh nhân khoát tay, kết thúc buổi triệu kiến ngắn ngủi.
Phục Đình cứ nghĩ mãi về câu nói đó, cảm thấy suy nghĩ hồi trước của mình không sai, đúng là tình thế trong triều đã thay đổi, có lẽ đây mới là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tình cảnh của Lý Nghiên hôm nay.
Đi thẳng ra bên ngoài, qua hai cửa cung là ra khỏi cung, La Tiểu Nghĩa đang đứng ở chân tường, nói cười với một tiểu nội thị đã dẫn bọn họ vào cung.
Chàng vừa tới thì nội thị cũng đi, lúc gần đi còn nhét gì đó vào trong tay áo.
Là tiền La Tiểu Nghĩa dúi cho.
Phục Đình dắt ngựa ra ngoài.
Qua đoạn này là có cấm vệ quân đứng canh ở cửa cung, tới tận khi ra khỏi cung hẳn, chàng mới nhỏ giọng hỏi: “Đã hỏi được gì rồi?”
La Tiểu Nghĩa dắt ngựa của mình, đến gần nói nhỏ: “Không biết có phải là chuyện hữu dụng không nữa, nghe nói dạo này thánh nhân không qua lại với Ung vương nữa, vì thế mà Ung vương còn cho con trai đi học xa, nhưng thánh nhân vẫn tránh không gặp ông ta, theo lời của nội thị kia thì thậm chí đã có vẻ ghét bỏ.”
“Còn các phiên vương khác thì sao?”
La Tiểu Nghĩa sửng sốt: “Sao tam ca biết còn có chuyện của các phiên vương khác? Đúng là nghe nói có hai phiên vương gặp chuyện, Biện vương ngã ngựa qua đời trong lúc săn thú, Dực vương cũng bị trọng thương bất ngờ, nghe nói ảnh hưởng đến đầu, cả hai người này vẫn chưa thành thân, thấy chắc là tuyệt hậu tới nơi rồi, đúng là tiếc thay.”
Phục Đình cân nhắc trong lòng, toàn là phiên vương cách xa đô thành, khá giống phủ Quang vương.
“Còn gì nữa không?”
La Tiểu Nghĩa nói: “Còn có chuyện này là đệ đoán, nghe nội thị nói hớ một câu, hình như con út của thánh nhân bị bệnh, tính gặng hỏi nữa mà không được. Hầy, trong cung toàn là tinh ranh không, lời nào nên nói lời nào không nên nói, miệng kín như bưng.”
Hắn xót là xót mấy đồng tiền kia, khổ sở lắm nay mới có chút tiền dư, nhưng vẫn chưa thoát khỏi dư âm của cái nghèo ngày trước, giờ vì hỏi thăm mấy chuyện này mà tốn không ít tiền.
Phục Đình xâu chuỗi các chuyện lại với nhau, trông có vẻ không liên quan, song đều là chuyện trong tông thất hoàng tộc.
Đương kim thánh nhân đã tới tuổi sáu mươi, dưới gối chỉ có ba mụn con, năm xưa đã mất một người, nay chỉ còn lại hai, một trưởng một út.
Phục Đình ở biên cương lâu ngày nên không biết rõ những chuyện này lắm, tuy vậy cũng nghe đồn xưa nay thánh nhân rất thương yêu con út, đến nay vẫn chưa lập trữ là vì muốn truyền ngôi cho con út.
Nay con út ngã bệnh, thánh nhân lại chú ý đến phiên vương, trong lòng có ý đề phòng, chẳng lẽ đang âm thầm loại bỏ thế lực uy hiếp đến việc truyền ngôi?
Nghĩ tới đây, chàng phóng mình lên ngựa: “Quay về.”
La Tiểu Nghĩa vội đuổi theo chàng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng thấy chàng đã thúc ngựa đi tới trước, đành phải khép miệng.
Cận vệ ở đằng sau đuổi theo.
Đến phía đông thành Trường An, hai bên đường thênh thang là những cửa tiệm mọc lên san sát, trên đường cái người qua kẻ lại, thấy bọn họ thì vội nhường đường, trước mắt họ xuất hiện một cửa tiệm của hiệu buôn hình cá, bán lăng la tơ lụa, chếch ở góc đối diện là tiệm cầm đồ nhà cao cửa rộng.
Phục Đình dừng ngựa.
La Tiểu Nghĩa cũng đã trông thấy, ban nãy đã muốn nói tới rồi, đến giờ không nhịn được nữa, đi lên hỏi: “Tam ca, huynh không hỏi chuyện tẩu tẩu à?”
Phục Đình chẳng buồn nhìn hắn: “Hỏi chuyện gì của nàng?”
La Tiểu Nghĩa sờ mũi, đây là động tác trong vô thức của hắn khi biết có lời không nên nói nhưng vẫn phải nói, thì sẽ ngại ngùng làm thế: “Huynh bảo xem nên hỏi gì, tẩu là phu nhân của huynh, nay thế cục như vậy đang đợi ở Quang Châu, chắc chắn huynh biết có chuyện gì đó rồi.”
“Phu nhân?” Phục Đình nhìn lại, cảnh tượng đêm hôm đó vụt qua trước mắt, tai động đậy, trầm giọng nói: “Chưa chắc nàng ấy đã nghĩ như vậy.”
Tờ giấy kẹp dưới xấp khế đất trong túi gấm ấy là tội trạng nàng tự viết, ghi lại nàng đã lừa thiên gia chuyện ngầm kinh doanh, nếu đến lúc không thể vãn hồi được thì muốn chàng lấy lý do này mà bỏ nàng, đến trước mặt thiên gia tố cáo nàng để giũ sạch quan hệ với nàng, bỏ xe giữ tướng.
Từ khi Phục Đình thống lĩnh tám phủ mười bốn châu cho đến nay, chưa bao giờ bị người phụ nữ nào dắt mũi dẫn đi như thế cả, mà người phụ nữ này lại còn là phu nhân chàng, muốn vạch rõ giới hạn với chàng, cương quyết tới mức rõ ràng.
Nếu tới mức này rồi mà nàng còn có thể nói dứt là dứt, coi chàng như người ngoài, thế thì chàng chỉ đành chấp nhận là nàng tuyệt tình, chàng cũng chẳng nói gì được nữa.
La Tiểu Nghĩa nhìn quanh, đánh ngựa đi theo, cảm thán một câu: “Thế không tìm tẩu tẩu nữa à?”
Tìm? Tìm rồi chứ, nhưng nếu thật lòng quay về thì đã không nói gì mà sau này cả.
Phục Đình không đáp, roi ngựa vung lên, lao nhanh rời đi.
***
Trong phủ Quang vương, Tê Trì ngồi trước cửa sổ, cầm tin tức Thu Sương vừa đưa đến.
Tin gửi đến từ Trường An Lạc Dương, đi qua hiệu buôn truyền tới đây, do nàng dặn dò thu thập.
Tuy đường tắt kinh doanh có hạn, song vẫn tốt hơn là tai mắt bịt kín.
Nàng xem xong, đi tới trước lư hương đốt mấy tờ giấy.
Tạm thời có vẻ gió êm sóng lặng, có lẽ thiên gia sẽ không sốt ruột động thủ, càng là lúc này thì càng không thể loạn được.
“Còn bố trí khác sao rồi?”
Thu Sương thấp giọng thưa: “Giao phó của gia chủ đã được chuẩn bị xong xuôi rồi ạ, tuyến đường, nhân viên, không sơ sót chỗ nào, một khi… thật sự đến thời điểm bất lợi với thế tử, chính là bước tệ nhất, thì cũng đủ để thu xếp cho thế tử rút lui an toàn.”
Nàng lại hỏi: “Bên A Nghiên thì sao?”
“Thế tử đã cầm ấn tín tự đến phủ doanh rồi ạ.”
Trong phủ doanh là binh mã dưới quyền trực tiếp của Quang vương, Tê Trì cảm thấy Lý Nghiên tự đi là tốt nhất.
Đúng lúc Thu Sương báo: “Thương đội đã lại ra ngoài rồi ạ, theo lời của gia chủ, sau khi làm xong sẽ đốt sổ sách, âm thầm nghe theo căn dặn.”
Tuy phủ doanh có binh mã, song Trung Nguyên thái bình không như biên cương, binh khí đã cũ, nên thương đội muốn mua gang. Gang dùng để nấu binh khí, xưa nay trong triều cấm tự kinh doanh.
Nếu có thể thì cả đời Tê Trì cũng không muốn động đến chuyện mua bán này, thà rằng để bọn họ cả đời này đợi lệnh, mãi không dùng đến.
Thu Sương bẩm báo xong thì lui ra.
Tê Trì ngồi một mình, nhìn trăm hoa đua nở ngoài cửa sổ, ánh chiều tà lấp lánh.
Không có gió rét căm căm và những bông tuyết phất phơ ở đất Bắc, ở đây chỉ còn lại nắng ấm chan hòa của riêng Quang Châu, hưng nàng lại thấy không quen.
Vừa nghĩ tới đất Bắc là nàng lập tức ngắt mạch suy nghĩ, vì sợ mình không kiềm chế được.
Một lúc sau, Tân Lộ đi tới: “Bẩm gia chủ, bên ngoài có người cầu kiến.”
Đúng lúc Tê Trì thôi nghĩ, nhìn sang: “Là ai?”
“Nói ra lại sợ gia chủ thấy buồn cười.” Có lẽ là cố ý để tâm trạng Tê Trì khá hơn, nàng ta đúng là cười thật: “Chính là cô gái chơi đàn hạc ở Cao Lan Châu hồi đó, lại còn có mặt mũi mà tìm tới cửa.”
Nàng ngẩn ra, đứng dậy bảo: “Mời nàng ấy lại đây.”
…
Trong đình viện, đãi tiệc ngoài trời, người nhanh chóng được dẫn đến.
Tê Trì kéo váy ngồi bên bàn, nhìn cô gái được dẫn đến: “Không ngờ đúng là cô thật.”
Đỗ Tâm Nô mặc váy chẽn màu xanh, tươi tắn làm lễ với nàng: “Tiện thiếp cũng không ngờ còn có cơ hội gặp lại phu nhân.”
Tê Trì nhấc tay lên, miễn lễ cho nàng ấy: “Sao cô lại ở Quang Châu.”
Đỗ Tâm Nô cười ái ngại, mặt mày tươi cười: “Thực cũng chẳng dám giấu gì, sau lần từ biệt ở thành Cổ Diệp, tiện thiếp cũng không dám ra ngoài nữa nên mới ở lại Trung Nguyên tiếp tục nâng cao kỹ thuật, giờ đã gặp được phu quân của mình, đang chuẩn bị theo chàng về Trường An, chọn ngày xuất giá. Nhưng trước khi đi vô tình thấy thị nữ của phu nhân bên đường, lại nhớ đến thân phận cao quý của phu nhân, mới nhớ ra nhà ngoại phủ Quang vương ở đây, bèn nghĩ chắc là phu nhân cũng đến nên mới mạo phạm tới thăm, thì ra tiện thiếp lại đoán đúng rồi.”
Tê Trì nghe thế thì mỉm cười, ai mà ngờ được còn có thể gặp lại nhau trong tình cảnh này, lại còn nghe được tin mừng của nàng ấy: “Thế thì ta nên chúc mừng rồi, làm khó cô còn đến báo chuyện vui cho ta hay.”
Cuối cùng trên thế gian này vẫn còn chuyện tốt đẹp xảy ra.
Đỗ Tâm Nô bật cười: “Tiện thiếp là kẻ thấp bé, mấy chuyện nhỏ nhặt này nào dám làm phiền phu nhân, có điều ngày ấy trước khi rời khỏi biên giới, thiếp đã từng nói rồi, đợi tới lúc phổ khúc nhạc mới thì nhất định sẽ mời phu nhân thưởng thức, lúc này vừa khéo làm sao.”
Nhưng có vẻ như tới không đúng lúc rồi.
Nàng ta nhìn hai bên, đã nhận ra khắp vương phủ đều có hộ vệ cạnh chừng, chỉ là dù nàng ta có thấy cũng chỉ làm như không thấy, nhưng cũng nghĩ không biết có nên làm phiền nữa không.
Đang định lên tiếng cáo từ thì nghe thấy Tê Trì nói: “Quá tốt rồi, ta cũng muốn nghe xem, dù gì cũng khó có được cơ hội.”
Đỗ Tâm Nô ngẩn người, nhìn nàng ngồi đó vẫn là dáng vẻ kiều mị khiến con tim rung động như trước, nếu muốn nói có gì khác thì có lẽ là chút u buồn giữa hàng lông mày, chẳng hay vì sao lại có cảm giác như không còn ngày sau.
Có điều nàng ta cũng chỉ nghĩ bụng thế thôi, ngoài mặt bật cười đáp phải.
Tân Lộ sắp xếp, cho người chuyển đàn hạc tinh xảo của nàng ta đến.
Đỗ Tâm Nô vén váy ngồi quỳ ở đối diện, cúi đầu thi lễ với Tê Trì rồi giơ tay lên.
Tiếng nhạc tựa như dòng nước róc rách, đưa nàng quay lại Cao Lan Châu ngày trước.
Tê Trì không biết thời gian bình yên này còn lại bao nhiêu, chỉ riêng khoảnh khắc này là đủ lắm rồi.
Tiếng nhạc biểu đạt tiếng lòng người chơi. Nàng lắng nghe tiếng nhạc biến đổi kỳ ảo, tay gảy lia lịa như nước nhỏ xuống rạch, như rơi vào lòng người, như người con gái lặng lẽ nhìn lại; giữa chừng lại thiết tha da diết, như dạt dào cảm xúc, như rượu vào cổ họng, như tương tư vấn lòng; khi lại uyển chuyển như lời thầm thì, lúc lại lên cao tựa hót vang; lúc thong thả vui tươi, khi dồn dập khắc khoải…
Nàng như đang nghiêm túc lắng nghe, song dòng suy nghĩ đã trôi dạt về phương nào.
Mấy ngày liên tục bận bịu, nàng cố không nghĩ đến, bây giờ khi những tâm tình dâng trào, trong đầu chỉ còn lại người kia.
Chàng dùng kiếm nâng cằm nàng; kiên quyết không chịu nhận tiền của nàng, cũng không do dự ra mặt đấu ngựa vì nàng; hôn nàng thật mạnh ở ven hồ, cũng từng quả quyết từ chối nàng; lúc bế nàng quay về còn nói sẽ biến phủ Hãn Hải thành nhà của nàng; trúng tên vì nàng ở ngoài thành Cổ Diệp, cũng trong thời chiến hạ Bát Phương lệnh vì nàng…
Những hình ảnh ấy dần phai nhòa, chỉ còn lại gương mặt chàng lúc chất vấn đêm hôm đó, cùng chiếc bóng kéo dài trong ánh trăng ——
Không phải nàng muốn nơi này sao? Phục Đình ta một thân thiết cốt, chỉ có mỗi trái tim này là không xá gì, nàng muốn thì tới mà lấy!
Nàng và ta ai mới là đá đây? Lâu như vậy rồi mà ta vẫn không thể ủ ấm nàng.
Hai ta đã có Chiếm Nhi với nhau, vậy mà rốt cuộc nàng coi ta là gì?
…
Tiếng đàn đã dừng, Đỗ Tâm Nô thu tay, cụp mắt mỉm cười: “Phu nhân là tri âm của tiện thiếp, hẳn cũng đã hiểu, khúc nhạc này tấu vì người thương, chẳng hay phu nhân nghe xong có cảm xúc gì?”
Rồi nàng ta ngẩng đầu lên, nhưng bỗng sửng sốt: “Phu nhân sao vậy ạ?”
Tê Trì ngồi không nhúc nhích, trông như nhập thần, ánh mắt tụ lại một nơi.
Nàng kinh ngạc giơ tay lên, sờ vào dưới mắt, đầu ngón tay ươn ướt.
“Ta làm sao cơ?”
Hồi ở Cao lan Châu nàng từng đuổi Đỗ Tâm Nô trước mắt đây vì chàng, hình ảnh ấy chỉ như mới ngày hôm qua, thậm chí nàng còn từng tuyên bố muốn nhận được hồi báo từ chàng.
Không phải đến để dựa vào chàng ư? Không phải hy vọng được chàng che chở, được dựa dẫm vào chàng lúc tệ nhất sao?
Vì sao thật sự đến lúc đó thì lại đẩy chàng ra?
Nàng coi chàng là gì?
Không phải bản tâm không thay đổi, luôn không thay đổi sao?
Giờ đã thực sự nắm được trái tim chàng chưa? Nàng đang làm gì thế này?
Nàng cứng người, nhìn chằm chằm ngón tay, thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải việc này đã phạm vào dự tính ban đầu của mình ư…”
“Phu nhân?” Đỗ Tâm Nô không nghe rõ, dè dặt gọi, ngạc nhiên nhìn nàng, nếu không phải sợ xúc phạm thì đã mở miệng hỏi thăm.
Tê Trì hoàn hồn bừng tỉnh, chậm rãi đứng dậy: “Ở đây đợi ta một lúc.”
Đỗ Tâm Nô nhìn nàng rời đi, không hiểu mô tê gì, chỉ biết ngồi yên.
Tê Trì đi không xa, dừng lại bên chiếc ao đã cạn trong vườn, lấy túi gấm ở trong tay áo ra, mở tờ giấy kia ra.
Mở ra nhìn, không nhớ nổi lúc viết có tâm trạng thế nào.
Đi từng bước một cho đến hôm nay, cứ ngỡ mình luôn tỉnh táo, thì ra sau khi bị chàng chất vấn như vậy thì không phải cố ý không nghĩ tới, mà là không dám nghĩ.
Tê Trì nhìn gương mặt tái nhợt phản chiếu trong ao, bỗng giơ tay xé nát tờ giấy, ném vào trong nước.
Cá lội ùa đến, lại theo giấy vụn lặn xuống đáy ao.
Nàng quay đầu, đi về trong sân.
Đỗ Tâm Nô lập tức đứng dậy: “Phu nhân.”
Tê Trì hỏi: “Vừa nãy cô nói cô muốn đến Trường An đúng không?”
“Đúng thế.”
Nàng gật đầu: “Đúng lúc lắm, ta muốn nhờ cô gửi giúp một phong thư.”