Vừng đông dần hửng sáng.
Cả người lẫn gia súc của thương đội nghỉ ngơi tại chỗ từ nãy đến giờ, tới tận lúc này mới có người động đậy.
Dưới sự giám sát của người Hồ, các thương nhân lấy cỏ khô sau chuồng gỗ đến, lần lượt cho đám gia súc con ăn.
Những người khác im lặng đứng dậy.
Ở cách đó không da dưới ruộng dốc, có hai bóng người dựa vào nhau quan sát đằng trước.
“Có vẻ bọn họ sắp sửa lên đường.” Tê Trì nói nhỏ.
Phục Đình rất đề phòng, vừa cúi người vừa che chắn dưới thân, “ừ” một tiếng vào bên tai nàng.
Nhìn về hướng mà đoàn người Hồ đang nhìn, không còn nghi ngờ gì nữa, chúng muốn đưa thương đội về thành Cổ Diệp.
Nghỉ đến giờ này cũng đã đủ lấy lại sức, nên cả hai đã nhìn nhận rõ tình hình bên kia.
Trước sau trái phải thương đội đều có người Hồ cầm đao đi kèm, đầu cạo trọc chỉ để lại một chỏm thắt bím, là trang phục võ sĩ Mạt Hạt.
Chứng tỏ những người Hồ này là lính Mạt Hạt trong thành Cổ Diệp, có lẽ bị Đột Quyết sai khiến đến đây chặn đường.
Tuy lính Mạt Hạt không năng chinh thiện chiến, song vẫn đủ đối phó với một thương đội thiếu người.
Phục Đình nhổm dậy, nắm lấy tay Tê Trì rồi đặt con dao găm vào lòng bàn tay nàng, nhìn nàng nói: “Cứ làm theo kế hoạch chúng ta vừa bàn, có sợ không?”
Tê Trì nắm con dao găm, lắng nghe âm thanh trầm trầm của chàng vang lên bên tai, nói không sợ là nói dối, bởi dẫu sao sau khi rời khỏi thành Cổ Diệp thì cả hai vẫn chưa thoát được nguy hiểm.
Nhưng những người đó là của thương đội nàng, nên cũng là trách nhiệm của nàng.
Nàng nói nhỏ: “Dù sợ cũng phải thử.”
Phục Đình nhìn má nàng, giọng càng trầm hơn: “Yên tâm, nàng sẽ không phải dùng đến nó đâu.”
Tê Trì không khỏi ngoái nhìn, chỉ thấy chàng rút cung tên đã được chuẩn bị ở sau lưng.
Chàng cầm cung trong tay, ống tên đặt ở bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh dừng trên mặt nàng: “Có ta ở đây, nàng không cần dùng nó.”
Nghe câu nói đó lẫn trông thấy dáng vẻ lúc này của chàng, Tê Trì chợt bình tâm lại.
Bỗng trên trời có tiếng ưng kêu truyền đến, Phục Đình ngẩng đầu nhìn.
Tê Trì thấy chàng ngẩng đầu thì cũng nhìn lướt qua, hỏi: “Sao vậy?”
Chàng nhìn qua, cúi đầu khái quát lại vùng địa hình lân cận, ngay cả bộ tộc nào ở đây chàng cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Rồi chàng lại nhìn lên bầu trời đã hiện sắc xanh, nói: “Đợi thêm lát nữa.”
…
Một lúc sau, bầu trời đã sáng hẳn.
Bỗng có tiếng người Hồ quát tháo, thương đội trông như một con rồng dài chậm rãi kéo lê cơ thể ù lì của mình.
Nếu không phải người Hồ quá đông, bao vây thương đội trước sau chật như cối, thì đúng là bọn họ cũng chỉ nghỉ ngơi ở đây một đêm chứ không giống như bị chặn đường.
Ở đầu hàng, tên độc nhãn bước ra, giơ tay lau bộ râu quai nón xoăn tít, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ song vẫn giữ tinh thần chuẩn bị lên đường.
Đang định xuất phát thì bỗng có một người Hồ hô lên.
Tên độc nhãn nghe thấy, giật mình quay sang, thấy từ xa có một người đi tới.
Đó là một người Trung Nguyên mặc giao lĩnh, dù áo ngoài rộng thùng thình, vạt áo bị gió thổi bay thì qua cử chỉ bước đi cũng chẳng giấu được dáng vẻ yểu điệu mảnh khảnh, huống hồ còn dùng tấm khăn trắng che hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ ra mắt hạnh đen láy.
Có là ai thì cũng có thể nhận ra, đó là một người phụ nữ.
Thương đội đang sắp sửa lên đường thì bỗng đâu xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc như vậy, thật khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, trong số người Hồ có tên dùng tiếng Hán quát lớn: “Kẻ nào!”
Đối phương đứng cách đó hơn một trượng, nói: “Dạm bước.”
Người hỏi không hiểu, lập tức tuốt đao.
Tên độc nhãn gạt người đi đến, nhìn bộ giao lĩnh đã ố bẩn trên người nàng, càng nhìn trông càng quen, đến khi nghe thấy âm thanh thì biến sắc: “Là ngươi!”
Là Tê Trì.
Nàng thản nhiên đứng ở đằng kia, làm như không thấy biểu cảm của hắn, bình thản nói: “Dạm bước qua đường, liệu chăng mở sơn môn?”
Câu này là từ lóng trong thương giới, dạm bước tức chỉ khách hàng sẵn sàng chi tiền.
Nàng đang hỏi: nàng tới đây bàn chuyện làm ăn, nhưng hy vọng được bàn bạc với cấp trên.
Tên độc nhãn cũng là người lăn xả trên thương trường nhiều năm, từ tiếng Hán hắn nghe nhiều nhất chính là những từ đó nên đương nhiên hiểu được, chỉ là không rõ lắm.
Hắn nhìn thương đội phía sau rồi lại nhìn hai bên trước sau, thấy nàng chỉ có một mình thì quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, đoạn nhe răng cười: “Nếu mở sơn môn sẽ lọt lãnh hải, dừng bước đi!”
Lãnh hải ám chỉ binh lính, hiện tại hắn có dẫn theo lính tới, chỉ dựa vào một mình nàng, lại còn là thân nữ giới, thế mà dám tay không đến đây, đúng là không thiết sống.
Đây cũng chẳng phải là quán rượu lần trước mà nàng có thể làm càn.
Tê Trì nhìn lướt qua những người Hồ cầm vũ khí ở xung quanh, từ tốn nói: “Ngọn cỏ lẻ loi mọc ven sông, sai chân chạy vặt lại chẳng dám nhận?”
Ý là sao không nghe xem nàng định làm ăn thế nào? Dẫu gì nàng cũng chỉ đến đây một mình, không lẽ nhiều người như họ còn sợ một cô gái như nàng?
Hay là hắn không muốn kiếm tiền?
Độc nhãn nhìn lính Mạt Hạt đứng xung quanh trong màn sương, con mắt trắng dã đảo một vòng, nghĩ bụng nghe một chút chắc cũng không sao, dù gì lúc này cũng không cần sợ nàng ta nữa.
“Mở.” Hắn đáp.
Tê Trì gật đầu, chỉ lên trời: “Đến Mật Niệm, nhận gấp đôi.”
Chỏm râu của độc nhãn lắc một cái, sắc mặt thay đổi.
Nàng chỉ lên trời, Mật Niệm nàng nói tức chỉ phía Bắc, ý bảo hắn thay đổi tuyến đường đưa thương đội vào đất Bắc, đến lúc đó sẽ trả thù lao lớn cho hắn.
“Có mở không?” Tê Trì chân thành hỏi.
Đây chính là kế hoạch mà nàng và Phục Đình đã thảo luận.
Chỉ dựa vào hai người họ thì có lẽ có thể giành được thương đội về, song chưa chắc đã an toàn vào đất Bắc, bởi lẽ chàng vẫn đang thu hút quân Đột Quyết trên đường đi, không cách nào có thể lo cho một nhóm đông cả người lẫn súc vật được.
Nếu đã thế, chi bằng biến luôn bọn chặn đường thành phe mình.
Để bọn chúng thôi quay về thành Cổ Diệp, hộ tống thương đội về thẳng đất Bắc.
Chỏm râu của gã độc nhãn rung lên liên hồi, muốn mắng nàng là ả điên.
Tê Trì cướp lời nói trước, nói toàn ám hiệu ——
Hiệu buôn bọn ta làm kinh doanh lớn, anh hẳn cũng biết, nếu anh đồng ý chuyện lần này thì về sau hiệu buôn Mạt Hạt và đất Bắc sẽ trao đổi qua lại, hai bên cùng có lợi, có thể lấy được lợi dài.
Hiệu buôn của ta kinh doanh lớn, anh không cần lo ta nuốt lời, hôm nay đã hứa gì thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Anh cũng đã nói cả hai bên mình không thể đắc tội với bên nào, giúp đỡ Đột Quyết đối phó với hiệu buôn Trung Nguyên là đã giúp bên ngoài đối đầu với thượng bang, lần này ta cho anh cơ hội lấy công chuộc tội.
Nói xong những lời trên, nàng lại hỏi: “Có mở hay không?”
Tên độc nhãn nhẩm tính toán, sắc mặt thoắt đổi mấy bận.
Nhắc đến tiền mà không động lòng thì là giả, hắn cũng biết không thể dây vào đại thương hào Trung Nguyên, càng không dây nổi với thiên triều thượng bang phía sau, nếu có thể ổn định làm ăn, thu lợi dài lâu thì không còn gì tốt bằng, nhưng đao của Đột Quyết đã kê trên cổ, hắn biết làm gì đây?
Tiền có quan trọng tới đâu thì cũng không bằng mạng sống.
Thế là hắn cũng đáp lại ——
Lúc trước đã khuyên các ngươi nên rời đi, do cô khăng khăng đòi số hàng này, bây giờ còn dám quay lại, đúng là muốn chết.
Cô tự xưng là vợ của chủ nhân thương đội này, nếu ta bắt cô giao cho phía Đột Quyết thì ta sẽ có công đầu, nhưng ta không làm thế bởi không muốn đắc tội với các người, đã bảo là để thương đội và hàng hóa lại, cút lẹ đi thì còn có thể giữ được một mạng.
Đừng có trách ta, muốn trách thì hãy trách Đột Quyết.
Bên cạnh có một võ sĩ Mạt Hạt dùng tiếng Mạt Hạt hỏi bọn họ đang nói gì, xem chừng đã mất kiên nhẫn.
Độc nhãn biến không thể chậm trễ được nữa, hắn cười lạnh hai tiếng với Tê Trì, chẳng màng ám ngữ mà nói thẳng: “Đàn bà như cô không muốn chết thì cút nhanh.”
Tê Trì đã nói rõ, cũng không ẩn ý nữa, giọng lạnh đi rõ thấy: “Ta không so đo chuyện ngươi lật lọng là đã đại ân đại đức lắm rồi. Ngươi tưởng một cô gái như ta dám đứng đây thì thật sự đến một mình sao? Ngươi có lãnh hải thì ta có lãnh tử điểm, mà còn là hải sí tử.”
Lãnh tử điểm là quan, hải sí tử tức chỉ quan lớn.
Độc nhãn kinh hãi, xoay đầu nhìn bốn phía, nhưng thấy không có ai thì xì một tiếng đầy khinh miệt, chỉ coi như bị nàng lừa, suy cho cùng hắn cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của nàng. Thế là hắn vội dùng tiếng Hồ bảo lính Mạt Hạt đi bắt nàng.
Bỗng một âm thanh phá gió mà đến.
Một mũi tên bay vụt tới, cắm chệch xuống mặt đất gần đấy, cách tên lính Mạt Hạt nhanh chóng né đi chỉ mấy tấc, ngăn lại cước bộ của chúng.
Đám đông hoảng hốt, bốn phía rối loạn.
Không thấy được đối phương đang ở đâu, cũng chẳng rõ đối phương có bao nhiêu người.
Vẫn có lính Mạt Hạt không tin xông lên, lại một mũi tên bay ra bắn xuống cạnh chân hắn, lần này không ai dám động đậy nữa.
Tê Trì đứng yên không lùi, giọng đều đều: “Thấy chưa? Trên đường tới đây ta gặp được quan lớn trong triều, đã báo quan xử lý rồi, nếu ngươi không muốn nhận trọng đãi ban nãy thì chớ hối hận.”
Nàng vừa dứt lời, lại có tiếng ưng kêu đột ngột cất lên từ thinh không.
Ở sau nàng, một người giục ngựa đi ra, móng ngựa đạp gió rầm rập lao đến, chẳng mấy chốc đã tới trước mặt, một tay nắm dây cương, một tay đè lên trường đao sau thắt lưng.
Chàng cưỡi ngựa xoay ngang chặn trước người Tê Trì, từ trên cao nhìn xuống: “Phủ đô hộ An Bắc đi qua, kẻ nào dám làm càn!”
Lính Mạt Hạt nghe thấy mấy chữ “phủ đô hộ An Bắc” thì không khỏi lùi về phía sau.
Tên độc nhãn tái mặt, con mắt trắng dã xoay tít, ngay cả chỏm râu trên mặt cũng rung bần bật.
Chẳng lẽ, hải sí tử chính là phủ đô hộ An Bắc.
Nhưng thấy chỉ có một người thì hắn vẫn không tin.
“Sao có thể chứng minh được ngươi chính là An Bắc Đại đô hộ?”
Phục Đình tháo thanh đao sau lưng xuống, đặt ngang trước mặt: “Thử hỏi trong đoàn của các ngươi xem có kẻ nào tòng quân hơn năm năm, dù không nhận ra ta nhưng cũng không nhận ra đao của ta ư?”
Trong đội ngũ đã có mấy binh lính Mạt Hạt vội quỳ xuống.
Phủ đô hộ An Bắc đã đủ khiến Đột Quyết biến sắc, đâu ai dám coi thường.
Thành Cổ Diệp nằm kẹp ở giữa, hồi chiến tranh biên giới không thiếu người từng thấy chàng ra vào chiến trường, chỉ cần là người Mạt Hạt thì đều đã từng giao chiến với đất Bắc, về sau xưng thần nạp cống, không dám vọng động, những người từng trải qua chiến trận vừa được nhắc là lập tức nhớ ra ngay.
Phục Đình thu đao về, lại lấy ấn tín ở bên hông ra, giơ về phía bọn họ.
Không một ai dám nói năng thêm, tất cả quỳ rạp xuống.
Lần này tên độc nhãn cũng lật đật quỳ theo: “Đại, đại đô hộ, tiểu nhân đáng chết.”
Phục Đình thu ấn tín về, tay đè trên đao, lạnh lùng nói: “Dám chặn đường thương đội của đất Bắc ta, đúng là đáng chết.”
Tên độc nhãn run run: “Đại đô hộ thứ tội, cũng không phải tiểu nhân dám làm việc đó, chỉ là bất đắc dĩ thôi, toàn thành Cổ Diệp đã bị quân Đột Quyết xâm chiếm, chỉ cần chúng tiểu nhân tiết lộ chút xíu tin tức thôi thì người nhà sẽ mất mạng ngay, nên không ai dám vi phạm.”
“Vì đã biết chuyện ở thành Cổ Diệp nên ta mới tới đây giải vây, đã lệnh cho trinh sát chạy tới thủ phủ Mạt Hạt báo tin, ắt sẽ có quân tiếp viện đến.”
Câu này là thật, trước khi vào thành chàng đã hạ lệnh như vậy.
Ngón cái chàng ấn trên vỏ đao, *cạch* một phát, đao rút ra một tấc, đi đôi với giọng nói lạnh lẽo của chàng như biến thành lưỡi đao sắc bén: “Sứ thần triều ta đi sứ Mạt Hạt, các ngươi muốn làm phản?”
Tất cả nằm rạp xuống đất, không ai dám ho he.
“Vậy thì làm đi.” Ngón cái đập một cái, đao về lại vỏ.
Cuối cùng, tên độc nhãn ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ được chàng cản sau lưng, sợ hãi nói: “Thực không dám giấu gì, tiểu nhân cũng muốn làm chuyện làm ăn này lắm, nhưng dù phủ đô hộ An Bắc có thể giải cứu được thành Diệp Cổ thì hiện tại đại quân Đột Quyết cũng sắp tới rồi, chúng tiểu nhân chỉ thấy có một mình Đại đô hộ, sợ là không chống cự nổi bọn chúng, cuối cùng cũng chỉ còn đường chết.”
Tê Trì bèn ngoái đầu nhìn về nơi xa, con tim nảy lên, lại nhìn về phía Phục Đình.
Hồi sáng lúc lên kế hoạch, cả hai cũng đã đoán được sẽ có chuyện thế này, mà không ngờ lại thành thật.
Phục Đình cũng nhìn nàng, quai hàm bạnh ra, lạnh lùng nói: “Ai bảo ta chỉ có một mình?”
Tên độc nhãn dè chừng.
Phục Đình nghe thấy động tĩnh bốn phía, nói: “Đội ngũ của ta đã đến rồi.”
Vừa dứt lời, vó ngựa rung chuyển ầm ầm, đúng là có người tới.
Tê Trì nhìn sang, một toán người Hồ cầm cung cưỡi ngựa từ xa xông đến, bụi đất ngập trời, nhất thời không thấy rõ có bao nhiêu người.
Phục Đình nói: “Đây là Hồ tộc tiên phong, đại quân ở phía sau, các ngươi muốn lên đường ngay lập tức hay muốn chờ đại quân của ta tới?”
Độc nhãn nghe vậy thì không dám nói nhiều nữa, vội hành lễ người Hồ với Tê Trì: “Xin phu nhân thứ tội, mong khoan hồng độ lượng.”
Là hy vọng nàng đừng tố cáo mình trước Đại đô hộ An Bắc.
Tê Trì thản nhiên hỏi: “Vậy là ngươi chịu nhận chuyện làm ăn này?”
Hắn đáp ngay: “Nhận nhận.”
Tê Trì bước tới, giơ miếng ngọc xanh trong tay về phía hàng người đứng đầu thương đội, gật đầu một cái.
Mọi người trong thương đội cúi đầu, để mặc bố trí.
Phục Đình nhìn màn bụi bay lên ở xa, tự biết thời gian không còn nhiều, lập tức lên tiếng: “Mau cút đi.”
Độc nhãn cuống cuồng đứng dậy, gọi mọi người lên đường.
Thương đội chuyển hướng đi về phía Bắc.
Phục Đình nhìn bọn họ rời đi, lập tức ngoái lui xòe tay với Tê Trì: “Lên đây.”
Tê Trì đặt tay vào tay chàng, được chàng kéo lên ngựa.
Vó ngựa của toán người Hồ đã lại gần.
Chàng quay đầu, quát một câu tiếng Hồ về phía họ.
Đám người kia vội ghìm cương, sau đó quay đầu tản ra bốn phía.
Phục Đình thúc vào bụng ngựa, lao nhanh về phía trước.
Tê Trì nép mình trong lòng chàng, hỏi: “Bọn họ là ai thế?”
Chàng nói: “Một bộ tộc người Hồ ở lân cận.”
Ban sáng khi trông thấy con chim ưng kia, chàng lập tức nhớ lại các bộ tộc ở gần đây, người Mạt Hạt sống dựa vào săn thú, chim ưng là hoa tiêu của bọn họ.
Trước khi lộ diện, chàng chờ con ưng lượn vòng đến trên đỉnh đầu rồi cố ý bắn một mũi tên vào cánh ưng.
Mũi tên sượt qua cánh khiến ưng giật mình kêu quác, con chim rớt xuống đây, tất sẽ khiến đám đông kia đuổi theo.
Làm thế vừa hay giả mạo được là người của chàng.
Tê Trì đã hiểu, tự nhủ có lúc người đàn ông này thật quá xảo quyệt.
Nàng lại hỏi: “Ban nãy chàng nói gì vậy?”
Âm thanh của Phục Đình bị gió thổi đi, lạnh tựa sống đao: “Người Đột Quyết tới.”
Chàng thu hút họ đến thì cũng không thể đưa họ vào chỗ hiểm, dĩ nhiên sẽ tách bọn họ ra.
Từ đằng xa, dường như có tiếng vó ngựa khác nặng nề hơn vang lên.
Phục Đình giục ngựa, cố ý đi vào chỗ đất mềm để lưu lại vó ngựa, dễ bề thu hút quân Đột Quyết bám theo thương đội mà tới.
Tiếng vó ngựa như theo sát đằng sau, nhưng chẳng mấy chốc đã biến mất.
Phục Đình lao ngựa xuống sườn đồi, ghìm cương dừng lại, ôm Tê Trì xuống rồi dẫn nàng đi về phía trước.
Cả hai gần như chạy nhanh, đến khi vào sâu trong bụi cỏ khuất sau thân cây thì chàng mới dừng lại, đỡ lấy nàng đang theo không kịp.
Tê Trì thở dốc: “Bọn chúng không đuổi theo nữa chứ?”
“Có lẽ vậy.”
Trước lúc Phục Đình xuất hiện, chàng đã cắm cung ở đó, kéo căng dây, làm một dấu hiệu giả.
Chỉ cần vó ngựa phóng qua, đập xuống hòn đá dưới đất thì mũi tên sẽ rời khỏi dây cung bắn ra, khiến bọn chúng tưởng có người đang nấp ở đó, ắt sẽ đến kiểm tra.
Bây giờ không ai đuổi theo nữa, có lẽ dấu hiệu giả đã có tác dụng.
Gió thổi lướt qua, hai người thở hổn hển.
Tê Trì bám vào cánh tay chàng, lưng dựa vào thân cây, bỗng khóe mắt nhoẻn cong.
Phục Đình nhìn nàng: “Cười gì đấy?”
Nàng đáp: “Đây là lần làm ăn thú vị nhất mà thiếp từng làm.”
Dẫu nàng chẳng được một cắc tiền nào, mà chàng cũng không có lấy một binh sĩ, thế mà vẫn thành công.
Phục Đình nhìn vào mặt nàng: “Thật?”
“Ừ.” Nụ cười trong mắt nàng tỏa sáng như rạng ngời, nàng thở hổn hển, khăn trắng trên mặt dán vào môi nàng theo nhịp thở.
Tầm nhìn của chàng dừng trên mặt nàng, một tay nắm lấy tay nàng, tay kia kéo khăn lên, cúi đầu phong bế môi nàng.
Tê Trì càng thở gấp dữ dội, nhưng bị chàng đè mạnh lên môi gần như chẳng thở nổi.
Nụ hôn của chàng vừa sâu vừa gấp gáp, bỗng một tay vươn vào bụng nàng.
Ngực nóng lên, nàng co người lại.
Ngón tay chàng đang ma sát qua lại.
Đụng chạm như thế thật không khác gì giày vò nàng.
Phục Đình mút cánh môi nàng, môi răng giao hòa, lưỡi quấn lấy nhau, trên tay cũng dùng lực, nàng bất giác run lên, cả cơ thể tựa vào lòng chàng.
Nhưng rồi chàng bỗng dừng tay.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: ta còn phải giữ sức.
Tim nàng đập hụt một nhịp, mặt vùi vào ngực chàng, hai tai đỏ bừng, cuống lưỡi tê dại không nói thành lời, chỉ biết hô hấp liên hồi.
Nhưng nhịp thở mãi chẳng đều trở lại, bởi vì chạy trốn hay bởi vì chàng, dường như cũng không phân rõ.
Chương