Tê Trì bước vào tiệm lương thực.
Chủ tiệm đang đứng chờ, vừa thấy nàng thì lập tức giơ tay mời nàng vào chái nhà.
Nàng khoát tay cho y lui, rảo bước đi vào rồi khép cửa lại, cởi mũ ra, nhìn người đang đứng trong phòng.
Là Tào Ngọc Lâm.
“Tẩu tẩu.” Nàng ta vẫn mặc đồ đen như trước, ra ngoài một chuyến mà da đen hẳn đi, mặt hơi gầy, đi tới trước ôm quyền với Tê Trì.
Tê Trì nhìn nàng một lượt, hỏi: “Chỉ có một mình cô về sao?”
“Đúng vậy.” Tào Ngọc Lâm nói: “Ta đi đường tắt chạy vội về.”
Tê Trì nghiêm mặt: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nghe Thu Sương báo tin, nàng đã lập tức chạy tới.
Thu Sương nói Tào Ngọc Lâm quay về truyền tin, cụ thể xảy ra chuyện gì thì phải đến hỏi chính nàng.
Tào Ngọc Lâm khó hiểu: “Đây là chuyện của thương đội, tại sao tẩu tẩu lại tới hỏi?”
Tê Trì tạm thời chưa thể nói rõ, đành bảo: “Ta nghe được một hai từ Thu Sương, cô nói cho ta biết rõ trước đi.”
Tào Ngọc Lâm tưởng nàng tò mò nên mời nàng ngồi xuống ghế, đoạn mở miệng: “Thương đội nọ xảy ra chuyện, sợ là tạm thời chưa về được…”
Lần này nàng ta đi theo thương đội, vốn mọi chuyện rất thuận lợi.
Sau khi ra khỏi biên giới, đầu tiên thương đội bán đồ Trung Nguyên đem từ đất Bắc đi, kiếm được khá nhiều lời, rồi lại thu mua đồ ở bên ngoài vào.
Tiếp, lúc muốn quay về thì lại bị một hiệu buôn kéo chân.
Do trước đó thương đội nhận được truyền tin của chủ nhân là tiếp nhận chuyện kinh doanh của Hồ tộc, muốn bọn họ tìm kiếm nhóm gia súc con non chất lượng ở ngoài rồi đem về cùng.
Thương đội giải quyết rất nhanh, đàm phán được với một hiệu buôn ở ngoài biên giới, nhưng lúc giao dịch lại phát hiện ngạch số không khớp.
Ban đầu đã định giá bình thường, nhưng tự dưng lại nâng lên gấp trăm lần, mà lại có đến một trăm con non, trong chớp mắt đã gần như nâng lên giá trên trời.
Thương đội kiểm tra nhiều lần, phát hiện trên giấy tờ đã bị động tay động chân từ trước, dù muốn cũng không thể cãi lại.
Chuyện như thế, dù có tìm quản lý địa phương thì cũng không nói được, giờ thành bọn họ nợ hiệu buôn đối phương một khoản khổng lồ.
Hiệu buôn kia thấy thương đội bọn họ lần đầu xuất cảnh nên càng lấn tới, nói là nếu muốn hủy chuyện mua bán thì phải đền gấp đôi.
Hiện tại đã kiện lên quản lý địa phương, chỉ cho thương đội hai tháng, nếu không đưa tiền thì sẽ cầm cố hàng hóa của thương đội.
Quản lý địa phương chiếu theo luật, báo cho chủ nhân thương đội xử lý.
Khi thương đội muốn về thì mọi số tiền có thể sử dụng đã được sử dụng hết, một khoản tiền lớn như thế, dĩ nhiên phải để chủ nhân đích thân phê duyệt trước, nên dù thế nào đi nữa thì việc này cũng phải đưa tới trước mặt chủ nhân.
Tào Ngọc Lâm chỉ đi cùng nên mới được cho qua, chạy về trước thông tri cho hiệu buôn.
Tê Trì nghe xong, nhíu chặt lông mày: “Có biết được nội tình của hiệu buôn đối phương không?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Lúc gặp chuyện ta đã nghe ngóng rồi, nhà kia cũng là đại thương hào, xưa nay không có đối thủ, có lẽ thấy thương đội ta lần đầu xuất cảnh mà chi nhiều tiền nên mới muốn chèn ép.”
Tê Trì dần sầm mặt.
Đã lâu rồi nàng chưa tự kinh thương, chuyện anh lừa tôi gạt trên thương trường không phải là không có.
Thương đội nàng luôn rất cẩn thận, hàng hóa đều do đích thân nàng dặn dò thu mua.
Sản vật ngoài biên giới trong số đó còn phụ thuộc vào thời vụ, không thể để lâu, những dê con bò con thì Hồ tộc càng đang chờ lấy.
Huống hồ nhiều người của nàng cũng bị kìm chân.
Nàng suy nghĩ, hỏi: “Việc này xảy ra lâu chưa?”
Tào Ngọc Lâm nói: “Cũng gần nửa tháng rồi, do ta chạy đường tắt lại đi cả ngày lẫn đêm nên mới rút ngắn được thời gian, chứ nếu mà đợi quản lý của bên kia báo tin tới thì khéo mất hai tháng, đám hàng kia cũng thanh của bọn họ luôn rồi.”
Tê Trì thầm thấy may vì có nàng ấy, nên mới có thể báo tin cho nàng kịp thời.
“Quản sự kia là người nào?” Nàng lại hỏi.
“Không phải đất Bắc cũng không phải Đột Quyết, chỗ kia trên bản đồ thì thuộc về Mạt Hạt, nhưng cách thủ phủ Mạt Hạt khá xa, bởi vậy chính quản lý người Hồ ở địa phương phụ trách, may mà thương đội với giấy tờ của phủ đô hộ nên mới chứng minh được là thương nhân đứng đắn, không thì sợ là càng tệ nữa.”
Tê Trì đã rõ, có giấy tờ của phủ đô hộ An Bắc làm chứng, chí ít người sẽ được an toàn, có điều nếu muốn đưa số hàng kia về thì phải giải quyết việc trước mắt mới được.
Nàng lại hỏi: “Có biết hiệu buôn kia kinh doanh gì không?”
Tào Ngọc Lâm không rõ vì sao nàng lại hỏi cặn kẽ như thế, nhưng vẫn trả lời.
…
Nửa canh giờ sau, Tê Trì đội mũ đi ra từ chái nhà.
Thu Sương đang chờ ở bên ngoài.
Nàng căn dặn: “Sắp xếp người đi, những ai có thể dùng được thì gọi tới cả đây.”
Thu Sương cũng biết được phần nào: “Gia chủ muốn đi ngay sao?”
“Ừ.”
“Thế còn Đại đô hộ…”
Tê Trì nghe vậy thì im lặng, nhớ đến Phục Đình.
Chàng nói nếu nàng thực sự muốn đi, chàng sẽ không ngăn cản lần thứ hai.
Vừa rồi nàng đã nhẩm tính thời gian.
Tào Ngọc Lâm nói biết đường tắt, nếu như đi theo nàng ấy thì chắc sẽ dư dả thời gian.
Chỉ là không thể chậm trễ được.
Không phải nàng thực sự muốn đi, nhưng hiện tại thì đúng là phải rời phủ Hãn Hải một chuyến.
Không thể cứ thế mà đi được, nàng đã quyết định không đi thì sao có thể vô duyên vô cớ khiến chàng thêm hiểu lầm, bởi thế thì khác gì thêm dầu vào lửa.
Nàng bước ra ngoài: “Về phủ.”
Thu Sương lập tức tới trước xe đặt bục gỗ.
Sau khi bọn họ rời đi, Tào Ngọc Lâm từ trong chái nhà đi ra.
Nàng ta đang định đến cổng thành chờ.
Trước khi đi Tê Trì có nói, chủ tiệm của gian hàng này có bảo: hôm nay chủ nhân của thương đội sẽ theo nàng ta xuất phát, cần nàng ta dẫn đường nên bảo nàng ta đi trước chờ.
Tào Ngọc Lâm không rõ vì lẽ gì quý nữ tôn thất như tẩu tẩu lại nhúng tay vào chuyện này, nhưng thương đội ấy đã giúp nàng ta một tay, thế nên nàng ta có hỗ trợ cũng là điều phải, vậy là đã đồng ý.
***
Ở ngoài phủ đô hộ, Tân Lộ và Thu Sương đã điểm người xong, dặn dò mọi chuyện đâu vào đấy.
Trong nhà chính, Tê Trì đã thay sang nam phục, tẩy son phấn trên mặt.
Những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, nàng đi ra ngoài phòng, nhìn lên trời rồi lại nhìn hành lang không bóng người.
Phục Đình vẫn chưa quay về.
Nàng lại nhìn trời, nếu còn chờ thêm thì có khả năng cổng thành sẽ đóng mất.
Nàng cầm áo choàng, đi ra cửa.
Tân Lộ vội vã quay về, thấy nàng đi ra thì lập tức hỏi: “Gia chủ không đợi thêm ạ?”
“Không đợi nữa,” Nàng dừng bước, nói: “Đi gọi A Nghiên tới đây, ta dặn dò mấy câu.”
Tân Lộ đang định đi thì nàng lại nói: “Em và Thu Sương ở lại, không cần đi theo ta.”
…
Khi ngoài phủ đô hộ yên tĩnh trở lại thì trời cũng đã tối.
La Tiểu Nghĩa đẩy cửa phủ, quay đầu chờ tam ca cùng vào rồi hỏi: “Tam ca, sao chưa gì huynh đã tiễn người họ Thôi kia đi rồi thế, không phải là thấy y chướng mắt đấy chứ?”
Nếu không phải vì việc ấy thì đâu tới mức giờ này mới về thành.
Phục Đình bước vào cửa: “Ừ.”
La Tiểu Nghĩa ngạc nhiên, chẳng ngờ chàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Phục Đình vượt qua hắn đi vào trong.
Chàng đi rất nhanh, bước thẳng tới nhà chính, trước khi vào cửa thì thu chân về, nắm chặt roi ngựa trong tay.
Chàng đang nghĩ, không biết liệu có phải bên trong đã không còn bóng dáng ai nữa rồi không.
Nhưng chỉ một chớp mắt sau, chàng lại nhấc chân đi vào.
Mọi thứ trong phòng vẫn như trước, trên ghế là chiếc đệm nàng hay ngồi dựa, cốc trà trên bàn vẫn tỏa mùi hương, gương đồng của nàng dựng thẳng, chỉ là không thắp đèn, cũng không có một bóng người.
Chàng nhìn quanh một vòng, siết chặt roi ngựa rồi xoay người đi ra.
Ở ngoài cửa, Lý Nghiên vội vã chạy tới, vừa bước vào thì suýt đã đụng phải chàng, lập tức dừng lại: “Dượng về rồi hả, cô cháu đã đi rồi ạ.”
Phục Đình mím môi đứng yên, không nói một lời.
Lý Nghiên vội nói: “À không, là cháu nói không rõ, cô không đi, chỉ là cô tạm thời có việc nên phải xuất phủ, có để lời lại cho cháu, nói cháu báo với dượng một tiếng. Cô không đi thật đâu ạ, sợ dượng không tin nên còn dặn Tân Lộ Thu Sương ở lại, cháu vẫn còn ở trong phủ nè.”
Phục Đình hiểu ra, bàn tay cầm roi buông lỏng.
Đúng thế thật, Lý Nghiên vẫn còn ở đây, nàng không thể đi được.
Chàng hỏi: “Nàng đi làm chuyện gì vậy?”
Lý Nghiên thấp giọng đáp: “Cô đi xử lý chuyện mua bán, cô đi kinh thương rồi ạ.”
Phục Đình nhíu mày: “Cái gì?”
Nàng thế mà lại ra ngoài kinh thương ư.
Lý Nghiên sợ dượng nổi giận, chẳng dám nhìn sắc mặt chàng, cụp mắt nói: “Vâng ạ, cô nói cô đã quyết tâm không đi, chỉ là đi xử lý chuyện mua bán thôi, dù dượng có không tin cô thì cô cũng đã nói thật rồi.”
Chàng nhìn sang: “Nàng ấy nói như vậy thật hả?”
Lý Nghiên gật đầu: “Vốn cô cũng muốn nói với dượng, nhưng không đợi dượng về kịp, cô lại phải cấp tốc lên đường nên mới nhờ cháu chuyển lời.”
Vì chuyển lời mà cậu còn cố học thuộc lời dặn của cô, không sót chữ nào.
Phục Đình nghe bảo nàng lên đường vội vàng thì biết chắc là đã có chuyện bất ngờ xảy ra, bèn hỏi: “Có dẫn người đi cùng không, đi đâu, đi mất bao lâu?”
Ba câu hỏi liên tục ập đến, Lý Nghiên ngẩn người: “Cháu, cháu quên rồi.”
Rồi cậu lại vội nói: “Dẫn theo không ít người, tất cả hộ vệ cô đưa từ Quang Châu tới đều đi cùng, còn nói sau khi đến nơi sẽ cho các cửa tiệm ở dọc đường đưa tin báo bình an.”
Nói tới đây, Lý Nghiên như nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, cô đi cùng nữ tướng quân họ Tào kia ạ.”
Phục Đình nghe nói có Tào Ngọc Lâm đi cùng thì yên tâm hơn, gật đầu: “Biết rồi.”
Lý Nghiên nhìn dượng, thấy dượng không có vẻ tức giận thì nghĩ, chắc là mình đã hoàn thành căn dặn của cô rồi.
Đang định đi thì Phục Đình gọi cậu lại: “Có thư đưa tới thì báo với dượng.”
Lý Nghiên ngẩn người, lúc sau mới hiểu là dượng đang nói về thư báo bình an của cô, bèn gật đầu: “Vâng ạ, cháu nhớ rồi.”
Nói rồi cậu cáo lui.
Phục Đình liếc cửa sổ, quả nhiên thấy hai thị nữ Tân Lộ và Thu Sương.
Chàng vừa cởi đao, vừa nhớ lại từng câu Lý Nghiên nói.
Không phải nàng đi thật.
Chàng đặt đao xuống, nhìn trong phòng, đồ đạc của nàng vẫn còn đây.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới âm thanh của La Tiểu Nghĩa: “Tam ca?”
Hắn mới nghe được từ chỗ Lý Nghiên, Lý Nghiên chỉ nói tẩu tẩu tạm thời ra khỏi phủ một chuyến chứ không phải là muốn đi, nên hắn tò mò muốn tới xem tam ca có động thái gì không.
Phục Đình nhìn hắn: “Truyền lệnh xuống, phu nhân vẫn ở trong phủ, chưa từng xuất phủ.”
Người đi là chủ nhân của hiệu buôn hình cá, nếu để người ngoài biết được phủ đô hộ có liên quan tới hiệu buôn lớn như thế thì sẽ lợi bất cập hại.
La Tiểu Nghĩa thấy sắc mặt chàng đã dễ nhìn hơn lúc trước nhiều, thế là yên tâm đáp: “Đệ biết rồi.”
Phục Đình lại dặn thêm: “Nhớ chú ý động tĩnh các nơi.”
La Tiểu Nghĩa biết làm thế để bảo đảm an toàn ở bên ngoài cho tẩu tẩu, thế là cười khà khà hai tiếng: “Nếu biết sớm thì tam ca đã không cần vội vã tiễn tên họ Thôi kia đi làm gì, để rồi phải về trễ như vậy, nếu không đã có thể về sớm nói chuyện mấy câu với tẩu tẩu rồi ấy chứ.”
Hắn nói tiếp: “À đúng rồi, lúc ấy đệ thấy tên họ Thôi với tam ca có nói mấy câu, nói gì vậy?”
Phục Đình đáp: “Không có gì.”
La Tiểu Nghĩa không hỏi nữa, sợ hỏi thêm lại bị đánh mười quân côn, thế là quay đầu đi làm việc.
Phục Đình nhìn quanh phòng, nghĩ đến lời La Tiểu Nghĩa vừa hỏi.
Lúc gần đi, Thôi Minh Độ có hỏi chàng một câu: nếu Đại đô hộ đã vì huyện chủ mà hạ lời chói tai với ta, thì cớ gì lại khiến nàng khóc một mình ở phật đường?
Lúc đó chàng cũng nhớ tới đôi mắt hoen đỏ của nàng hôm ấy.
Chàng biết Lý Tê Trì sẽ không khóc vì chàng, nhưng dù nàng khóc vì lý do gì thì cũng là chuyện của chàng.
Chàng nói: Đó là trách nhiệm của ta, không phải của ngươi.
Thôi Minh Độ không nói nữa, chắp tay cáo từ chàng.
Chàng cúi đầu, cởi dây buộc tay áo.
Nhớ lại ngày đầu khi nàng mới đến đây, nàng cũng từng cởi dây thắt tay áo, mặc áo vào cho chàng.
Nàng cứ thế đột ngột xuất hiện, để rồi giờ đây nơi nơi đều là dấu vết của nàng.
Cũng may là không phải bỏ đi mà không báo trước.
Chàng buông tay, mò lấy túi rượu, mở nắp uống một hớp, lúc đậy nút tắc thì nhếch môi.
Dẫu trong lòng nàng không có chàng, cũng chưa hẳn tin tưởng chàng, nhưng nếu nàng đã bằng lòng ở lại thì chàng sẽ không dễ dàng buông tay nữa.
***
Đêm khuya thanh vắng, trong tường viện bên ngoài gian miếu hoang có một nhóm hộ vệ đang nghỉ ngơi.
Trong miếu nhóm một đống lửa, Tào Ngọc Lâm ngồi cạnh, nhìn Tê Trì ở đối diện.
Nàng mặc viên lĩnh, bên ngoài khoác thêm áo choàng, búi tóc kiểu nam, vốn trên đầu còn đội nón lá rộng vành nhưng sau khi vào đây thì đã gỡ xuống.
Nhìn một hồi, rốt cuộc Tào Ngọc Lâm cũng không nén nổi nữa, hỏi: “Vì sao hôm nay ta không gặp được chủ nhân hiệu buôn kia, mà lại là gặp tẩu tẩu?”
Lúc trước Tê Trì đã đến gặp nàng ta ở cổng thành, sau đó cùng xuất phát.
Suốt cả quãng đường, bọn họ chỉ đi đường hẹp vắng vẻ, đường như vậy chỉ có trinh sát như nàng ta mới đi được, chứ vương công quý tộc làm sao chịu thấu.
Nhưng nàng ta chẳng thấy Tê Trì than vãn nửa câu, thậm chí cưỡi ngựa đi còn rất nhanh, nàng ta đã nghi ngờ.
Tê Trì cười: “Chuyện của thương đội đó do ta xử lý, đợi đến thời điểm ta sẽ nói cho cô biết nguyên nhân.”
Tào Ngọc Lâm gật đầu: “Nếu tẩu tẩu đã nói vậy thì chắc chuyện xảy ra cũng có nguyên do, vì tam ca, ta cũng nên tin tưởng vào sắp xếp của tẩu tẩu.”
Tê Trì nghe thấy nàng ta nhắc tới Phục Đình thì không khỏi cụp mắt.
Nàng không biết A Nghiên có chuyển lời không.
Lại càng không biết chàng nghe rồi thì liệu có tin không.
Tào Ngọc Lâm thấy nàng ngồi yên, bèn hỏi: “Tẩu tẩu đang nhớ tam ca à?”
Tê Trì không nhúc nhích, ừ một tiếng.
Giọng Tào Ngọc Lâm trở nên ấm áp: “Tẩu tẩu và tam ca là vợ chồng tình thâm, thật hay quá.”
Vừa nói xong thì lại thấy Tê Trì cười bất đắc dĩ, nàng ta không khỏi lấy làm lạ: “Chẳng lẽ ta nói sai sao?”
Tê Trì vốn không muốn nói, nhưng cũng không thể giả vờ làm vợ chồng tình thâm trước mặt nàng ta được, bèn nhỏ giọng nói thật: “Bọn ta không có tốt như cô nghĩ đâu, ta giấu chàng một bí mật, khiến chàng nguội lòng, sợ là, cũng không ủ ấm được nữa.”
Tào Ngọc Lâm ngồi ngăn nắp, nhìn làn mi nàng cụp xuống, vì ánh lửa phản chiếu mà tạo thành bóng mờ.
Lần trước dù hai người họ gặp chuyện thì cũng không nàng thấy như vậy.
“Sao tẩu tẩu lại nghĩ thế, cứ như cảm giác không còn cách cứu vãn.”
Tê Trì lại nhớ đến ngày hôm đó, từng câu từng chữ chàng nói nàng vẫn nhớ rõ.
Nhất là câu kia của chàng: Phục Đình ta là người nàng có thể thao túng ư?
Nàng nói: “Ta chưa từng thấy chàng như vậy bao giờ, chàng chưa lần nào nổi giận đến thế cả.”
“Giận?” Tào Ngọc Lâm lắc đầu, mắt nhìn đốm lửa đang cháy tí tách, tựa như đang nhớ lại: “Tam ca là người nào chứ, lúc huynh ấy nổi giận thật là khi một mình xông vào doanh trại của Đột Quyết, chém mấy trăm tên địch, cả người đẫm máu. Huynh ấy chỉ giận kẻ địch chứ không nổi giận với người mình. Ta nghĩ ở trước mặt tẩu tẩu, hẳn tam ca chưa bao giờ thực sự tức giận.”
Tê Trì bỗng ngước mắt lên, nhìn nàng ta một lúc lâu rồi bật cười: “Cô đang trấn an ta đấy à?”
Tào Ngọc Lâm thành thật: “Tẩu tẩu nâng đỡ ta, ta lại là người không biết trấn an người khác. Tam ca có nguội lòng thật không, tẩu tẩu không cần nhìn huynh ấy nói gì, mà chỉ cần nhìn huynh ấy làm gì là biết.”
Mắt Tê Trì giật giật, sau đó lại cười.
Lòng nói, rõ ràng rất biết cách trấn an mà.
Ít nhất là nàng đã được an ủi.
Nói một thôi một hồi, Tào Ngọc Lâm trải áo khoác xuống đất, đi ngủ trước.
Tê Trì không ngủ được, ngồi một lúc rồi đứng dậy.
Giữa ngôi chùa hoang vắng có một pho tượng còn sót lại, không rõ là thờ thần phật nào, phía trước là hương án bằng gỗ đổ nát.
Ánh trăng chiếu vào, từ trên hương án kéo dài đến dưới chân nàng.
Nàng kéo áo khoác trên người, sờ tới miếng ngọc xanh hình cá trong tay áo.
Nhớ đến Phục Đình đã trả nó lại cho nàng, nhớ đến chàng đã bế bổng nàng về phủ.
Nàng tự nhủ: đúng thế, nàng sao có thể quên được, từ xưa đến nay chàng là một người mạnh miệng.
Trên hương án phủ một lớp bụi dày, nàng giơ tay vô thức vẽ lên, đến khi hoàn hồn thì thấy mình đã viết một hàng chữ.
Là nàng suy nghĩ xuất thần nên tiện tay viết ra.
Nàng xóa đi, lau sạch tay, nhớ lại câu nói kia của chàng: Rồi sẽ có ngày, ta sẽ khiến phủ Hãn Hải trở thành mái nhà thực sự của nàng.
Trong bụng nàng lặp lại: Thiếp chờ.